Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 2006

Chương 2006

“Cậu nhớ anh ta làm cho cậu chịu khổ thế nào thì phải trả lại cho gấp trăm gấp nghìn lần.” Khương Tuyết Nhu nghiêm túc nhìn cô ấy.

“. . .”

Lâm Minh Kiều nhìn ánh mắt u ám của cô thì rùng mình: “Này . . , Cậu cũng không cần làm quá như thế.”

“Tóm lại, nếu anh ta không nghe lời cậu thì cậu gọi cho nhà họ Tống tố cáo.” Khương Tuyết Nhu nghiêm túc dặn dò: “Đúng rồi, hôm nay tớ đến đây muốn nói với cậu một chuyện, ngày mai. . . Tớ định đưa hai đứa bé đến nước Y du lịch, có thể sẽ đi nửa tháng.”

Lâm Minh Kiều ngẩn người, cô ấy lấy lại tinh thần, ghen tỵ muốn xù lông: “Khương Tuyết Nhu, cậu rất quá đáng, tớ đau khổ ở cữ, cậu lại muốn đi du lịch, chờ một chút, cậu đưa Hiểu Lãnh và Hiểu Khê đi sao? Không thể nào.”

Cô ấy lập tức trở nên nghi ngờ, mặc dù người ta nói một lần mang thai sẽ ngốc ba năm, nhưng cô ấy không ngốc như thế.

Khương Tuyết Nhu có chút lúng túng chột dạ: “Tớ không thể một mình mang theo hai đứa bé được, Hoắc Anh Tuấn sẽ đi với tớ, cha anh ấy muốn đi cùng với chúng tớ, cha anh ấy muốn Hiểu Khê và Hiểu Lãnh làm quen với công ty mình, sau này bọn nhỏ sẽ tiếp nhận công ty.”

“Mẹ nó, bọn nhỏ mới mấy tuổi chứ, còn phải làm quen với công ty.” Lâm Minh Kiều vừa ước ao vừa ghen tị: “Số phận của Hiểu Khê và Hiểu Lãnh thật là tốt, hay là. . . Chúng ta kết thông gia từ bé đi, cậu đừng nhìn Đan Nguyệt nhà tớ còn nhỏ, cũng đừng nhìn Tống Dung Đức có chỉ số thông minh quá thấp, nhưng con bé thừa kế gen thông minh xinh đẹp của tớ nên tương lai chắc chắn không thua kém.”

“Cậu khen bản thân như thế mà trong lòng không chột dạ sao.” Khóe miệng Khương Tuyết Nhu giật giật.

“Ồ, nếu tớ không tài giỏi thì có thể trở thành nhà điều chế trẻ tuổi nhất toàn cầu sao, cậu nghi ngờ vẻ đẹp của tớ à?” Lâm Minh Kiều híp mắt: “Tớ chỉ không may mắn nên luôn gặp phải đàn ông cặn bã mà thôi.”

“Được rồi, tớ không dám kết thông gia từ bé cho Hiểu Lãnh, đến khi thằng bé lớn lên thì có thể tác hợp một chút.”

Khương Tuyết Nhu nói: “Đến lúc đó tớ sẽ mang quà về cho cậu, cậu cứ ở cữ cho tốt đi nha.”

Lâm Minh Kiều buồn bực thở dài: “Tớ nghĩ đến chuyện cậu được đi du lịch thì vô cùng ghen tỵ.”

Cô ấy dừng một chút, lại vội vàng thấp giọng nói: “Tớ cảnh cáo cậu đừng để Hoắc Anh Tuấn chiếm được nhanh như thế.”

Khương Tuyết Nhu: “. . .”

Cô không còn mặt mũi nói Hoắc Anh Tuấn đã chiếm được cô rồi.

Khương Tuyết Nhu lúng túng ho khan: “Đúng rồi, tớ nghe Hoắc Anh Tuấn nói lúc trước Tống Dung Đức đến sơn trang, anh ta mang theo rất nhiều phim đen cho Hoắc Anh Tuấn xem, không ngờ tên kia đê tiện như thế, cậu dạy dỗ anh ta cho tớ đi.”

“Cậu nói phim đen là . . ?” Trán Lâm Minh Kiều đầy vạch đen, khó trách lần trước Tống Dung Đức đi sơn trang, nói muốn đưa quà cho Hoắc Anh Tuấn, hóa ra là món quà này.

Không nhìn ra bình thường anh nghiêm túc đàng hoàng, không ngờ. . . .

“Khụ khụ, cho nên Hoắc Anh Tuấn xem xong thì tìm cậu thực hành à?” Lâm Minh Kiều bỗng nhiên ý thức được gì đó, đôi mắt sáng lên.

“. . . Cậu yên tâm, tớ sẽ không để anh ấy thực hành thành công đâu.”

Khương Tuyết Nhu đau đầu: “Chuyện đó. . . Đã trễ rồi, tớ phải về nhà thu dọn hành lý, tớ đi trước đây.”

Bình Luận (0)
Comment