Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 334

Chương 334: Sợ hãi

Tay của Hoắc Anh Tuấn chơi vơi trong không trung, môi anh đầy vẻ khổ sở, rốt cuộc anh cũng nếm được cái gì gọi là tự làm tự chịu rồi.

Anh đã làm cái gì thế này? Ép một người bình thường thành ra được như thế này? Trước kia cô rạng rỡ, yêu kiều biết bao… Anh thường xuyên thấy cô soi gương mà tự luyến, thật giống như thể cả thế giới chỉ mình cô đẹp nhất. Anh rất nhớ cô gái đáng yêu giảo hoạt đó. “Em ra đi, đừng trốn trong chăn, thở không được đầu” Anh đưa tay, dùng sức kéo chăn ra, nhưng lại thấy cô dùng sức cắn ngón tay mình, mặt đầy những là nước mắt.

“Được rồi, anh đi ra ngoài trước. Anh sẽ tìm người mang cho em chút đồ ăn, cả đêm em không ăn cái gì rồi”. Hoắc Anh Tuấn thở dài, xoay người đi ra ngoài. Không bao lâu, một người hộ lý tiến vào.

Khương Tuyết Nhu thấy Hoắc Anh Tuấn rốt cuộc cũng đi, sợ hãi trong lòng tiêu tán một chút xíu, chẳng qua là thân thể quả thực đau, một chút khẩu vị cô cũng không có, ăn được ít liền mơ màng buồn ngủ.

Hôm sau khi tỉnh lại, trời đã sáng. Hoắc Anh Tuấn đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhỏ giọng nghe điện thoại. “Hôm nay tôi không đến công ty, hủy bỏ họp” “Nhưng mà buổi họp hôm nay Phó Chủ tịch Hoắc cũng sẽ tham dự..” “Tôi nói hủy là hủy” Hoắc Anh Tuấn xoay người, trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt cô.

Khương Tuyết Nhu co ro né tránh, Hoắc Anh Tuấn đi tới mép giường, từ trên cao nhìn chăm chú cô, giọng ôn nhu: “Bác sĩ nói với anh, ngày hôm trước là lần đầu tiên của em. Trước đó là anh hiểu lầm em. Anh đảm bảo sau này sẽ không giống như hôm qua nữa. Em có thể tha thứ cho anh hay không?”

Khương Tuyết Nhu ngẩn ra, chẳng trách anh lại đột nhiên dịu dàng đối với mình, cô còn tưởng rằng anh đã tìm được lương tâm của mình rồi.

Hóa ra nguyên nhân là bởi vì bác sĩ. Buồn cười là, giữa hai người cho tới bây giờ vẫn không hề có sự tin tưởng lẫn nhau.

“Được.” Cô gật đầu. Anh là cậu cả nhà họ Hoắc, ai dám không tha thứ đâu? Tất cả mọi người đều có thể bị anh tùy ý thao túng. “Em không có lời nào khác muốn nói với anh sao?” Hoắc Anh Tuấn có chút mất mát: “Em có thể mắng anh”.

Mắng? Ai dám mắng chứ? Tối hôm qua mắng anh, nửa cái mạng cũng muốn bay.

Hoắc Anh Tuấn cười khổ, hay là anh cứ từ từ đi đã. Lần này, anh sẽ dùng sự cố gắng của mình để mở cánh cửa lòng của cô ra, làm tan đi sợ hãi trong cô.

Buổi chiều, Hoắc Anh Tuấn làm xong thủ tục xuất viện, tự mình đưa cô trở về Tân Tọa Độ Uyển. Ngôi nhà này đã sửa sang hơn một năm rồi, mà đây là lần đầu tiên có người vào ở.

Buổi sáng, anh đã nói Ngôn Minh Hạo chuẩn bị không ít đồ dùng gia đình, thậm chí cả nữ trang cũng mua một tủ.

Xe đến bãi đậu, Hoắc Anh Tuấn ngay lập tức chặn ngang, ôm lấy cô xuống xe. Khương Tuyết Nhu ngoan ngoãn mặc anh táy máy, cô bây giờ quan trọng chính là “nhẫn”, chờ tra ra nguyên nhân cái chết của Khương Thanh Thư, sau khi báo thù xong, cô sẽ ngay lập tức rời khỏi kinh đô, không cần cái gì hết, cô chỉ muốn tự do.

Hoắc Anh Tuấn ôm cô thẳng một đường đến trên ghế salon, lại mở TV cho cô. Chỉ có điều, hiển nhiên bình thường anh cũng không dùng đến TV này, nghịch nửa ngày cũng không chuẩn bị xong.

“Anh đừng loay hoay nữa, thời gian không còn sớm, tôi phải đi làm cơm tối” Khương Tuyết Nhu nhịn đau đứng dậy.

“Em như vậy sao mà nấu cơm được? Đừng động” Hoắc Anh Tuấn ngăn cô lại, lại ôm cô trở về trên ghế ngồi.

“Nấu cơm cho anh là nghĩa vụ của tôi.” Khương Tuyết Nhu khôn khéo giống như một cô hầu gái: “Hơn nữa, tôi không nấu cơm thì ngài đây ăn cái gì?”

Trong lòng Hoắc Anh Tuấn có cảm giác rất không phải. Trước kia anh hẳn mong đợi cô có thể biết điều như vậy. Nhưng bây giờ, cô thật sự biết điều như thế, ngực anh lại nghẹn lại rất lợi hại.

Bình Luận (0)
Comment