Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 412

Chương 412: Giành quyền chăm sóc

“Không được” Vệ Phương Nghi vội vàng nói: “Gia Thanh là chồng tạo, làm sao có thể để cho mày chăm sóc, nếu phải nói danh. y, tao đây cũng biết rất nhiều”.

“Đúng là như vậy” Diệp Minh Ngọc gật đầu, chán ghét mắng: “Coi như phải chăm sóc bố, cũng là tôi, lúc nào đến phiên chị, chị đừng quên, chị căn bản không có ở trong gia phả nhà họ Diệp”

“Vậy là các người biết danh y hơn hay là Quý thiếu gia biết danh y hơn?” Khương Tuyết Nhu hỏi ngược lại.

Vệ Phương Nghi cứng họng một lúc, nhưng vẫn giữ vững quan điểm: “Tóm lại tôi chết cũng sẽ không đem giao quyền chăm sóc Gia Thanh cho mày, tao khi còn sống không tranh hơn thua mẹ mày, ông ấy hôn mê, chẳng lẽ tạo tranh hơn thua con gái Khương Thanh Thư sao”

Nói xong bà ta lại bụm mặt khóc, một bộ dáng bị ủy khuất rất lớn.

Ông bà Diệp hai người vốn là bị lời nói Khương Tuyết Nhu làm cho có chút dao động, nhưng vào lúc này cũng cảm thấy đối với Vệ Phương Nghi không công bằng.

Khương Tuyết Nhu căn bản không nói lý với Vệ Phương Nghi, chỉ nói với ông cụ Diệp: “Ông, ông hẳn đã biết chuyện bố con gần đây đang muốn ly dị với Vệ Phương Nghi, hơn nữa thái độ kiên quyết, nhưng bây giờ bố con đột nhiên xảy ra chuyện, như vậy bọn họ bây giờ thủy chung là vợ chồng, tài sản thuộc về bố của con nếu chia ra đương nhiên sẽ thuộc về vợ, con, bố mẹ”.

Ông cụ Diệp ngẩn người, Vệ Phương Nghi nhào tới đẩy Khương Tuyết Nhu: “Mày có ý gì, mày cho rằng là tạo hại chết Gia Thanh, Khương Tuyết Nhu, chính mày ác độc, đừng đem suy nghĩ của mày đặt lên người khác, tạo yêu Gia Thanh, tạo yêu ông ấy hơn so với bất kì ai khác.”

“Tôi không có nói là bà, tôi chẳng qua là để cho ông nội bà nội suy nghĩ một chút, nếu bố tôi tỉnh lại, đối với dì sẽ không có bất kỳ chỗ tốt gì”

Khương Tuyết Nhu giọng sắc bén: “Dĩ nhiên, tôi không phải hoài nghi dì có dụng ý khác, tôi chẳng qua là cảm thấy ông ấy được tôi chăm sóc sẽ tốt hơn, dẫu sao nhà bình thường không thể so với người nhà giàu có.”

Bà cụ Diệp hoàn toàn bị cô thuyết phục: “Được, bà đồng ý để cho con chăm sóc Gia Thanh”

“Mẹ, chẳng lẽ mẹ tin cô ta, con sẽ hại Gia Thanh sao” Vệ Phương Nghi kích động khóc ra tiếng: “Không được, nếu để cho người bên ngoài biết, sẽ suy đoán con ra làm sao”

“Dì, tôi là vì muốn tốt cho dì. ” Khương Tuyết Nhu mặt đầy chân tâm thật ý: “Bố tôi xảy ra chuyện, sợ rằng tập đoàn Diệp thị một đoàn rời rạc, bà và Minh Ngọc chẳng lẽ không muốn xen vào công ty sao, Minh Ngọc ngày thường chỉ biết ăn uống vui đùa, đi dạo phố mua đồ, bây giờ cũng nên một mình phụ trách một phía giúp bố, bà là mẹ cô ta, hẳn là sẽ giúp đỡ cô ta.”

Diệp Minh Ngọc bị nói ngớ ngẩn.

Vệ Phương Nghi không cam lòng há miệng một cái, bỗng nhiên lại nghe người đang ngồi trên xe lăn Diệp Diêu Đông âm thầm mở miệng: “Chị dâu, con bé không phải nói không có đạo lý, ngoài ra còn có nguyên nhân tai nạn xe cộ, chị làm vợ, cũng nên đi điều tra một chút”.

“… Tốt” Vệ Phương Nghi hận trợn mắt nhìn Khương Tuyết Nhu một cái: “Vậy mày nhất định phải chăm sóc Gia Thanh thật tốt, nếu như ông ấy có xảy ra chuyện gì bất trắc, tạo nhất định sẽ không bỏ qua cho mày”

Khương Tuyết Nhu cười khổ: “Tôi khẳng định, bố tôi chết đối với tôi có ích lợi gì, tôi muốn đồ người khác, ông ấy cũng không thấy được, tôi muốn gia tài của ông ấy, tôi lại là một đồng cũng không lấy được, so với tôi, Minh Ngọc thật là hạnh phúc nhiều… “

Lời nói tựa như không có ý gì, nhưng hai vợ chồng ông bà Diệp đều là người tinh tường, lập tức biết nếu Gia Thanh xảy ra chuyện, ai được lợi a.

Dĩ nhiên là hai mẹ con Vệ Phương Nghi đang êm đẹp, đột nhiên tai nạn xe cộ, thì không khỏi để cho người khác đa nghi.

“Bố, công ty bên kia những nhà quản lý cấp cao gọi điện thoại tới, nói bây giờ rất nhiều ký giả tụ tập ở trước công ty, bây giờ thế cục rất không ổn định”. Diệp Diêu Đông lên tiếng lần nữa.

“Anh con trong chốc lát sẽ không thể tỉnh lại được, bây giờ công ty tạm thời giao cho con quản lý, ngay cả Minh Ngọc cũng phải lập tức đến công ty, con tốt nhất phải giúp con bé” Ông cụ Diệp lại lần nữa lên tiếng.

Diệp Diêu Đông cười cười “Nhưng mà chuyện của công ty con thật ra thì cũng không quá thành thạo…”

“Không được cũng phải được. Ông cụ Diệp mặt đầy nghiêm túc: “Nhà họ Diệp tuyệt đối không thể ngã.”

“Được, con nhất định sẽ cố gắng” Diệp Diêu Đông gật đầu một cái.

Bình Luận (0)
Comment