An Hân giương mắt nhìn Liễu Quý Bạch, học trưởng ngồi gần như vậy sợ là đã nghe lời Đinh Mão nói, cậu không thể nói là không có chỗ ở muốn tiếp tục ở lại đây… Tuy rằng vô cùng luyến tiếc, An Hân vẫn cắn chặt răng, rốt cục vẫn nói: “Được.”
“Vậy tớ cúp nha, còn phải gọi điện thoại cho cái tên Chu lột da trong công ty báo cáo nữa, bằng không anh ta thật sự sẽ lột da tớ luôn.”
“Ừ.”
Cúp điện thoại, An Hân yên lặng nhìn bóng dáng Liễu Quý Bạch, trong lòng càng trở nên trống rỗng, cực kỳ khó chịu.
Kỳ thật An Hân đặt điện thoại rất gần lỗ tai, thanh âm Đinh Mão chẳng thoát ra ngoài bao nhiêu, Liễu Quý Bạch cũng chẳng có thói quen nghe lén điện thoại của người ta, chỉ là cảm giác sau khi An Hân nghe điện thoại xong có chút là lạ, thế này mới xoay người lại hỏi, “Làm sao vậy?”
Cái mũi An Hân chua xót, vội vàng cười rộ lên che dấu, làm bộ như không thèm để ý nói, “Tiểu Mão bạn tôi đã trở lại, hôm nay tôi có thể dọn về chỗ cậu ấy.”
Nếu trong lòng có một sợi dây đàn, vậy sợi dây đàn trong lòng Liễu Quý Bạch lúc này nhất định đã bị gảy lên một nhịp, chấn động đến anh ẩn ẩn có chút hoảng hốt, nhưng mà trên mặt lại không biểu hiện ra bên ngoài. Anh chỉ là yên lặng nhìn thoáng qua An Hân, trong nháy mắt cư nhiên có ý muốn bảo cậu ở lại. Nhưng mà, anh có lý do gì, có quyền gì bảo cậu ở lại chứ?
Cuối cùng, Liễu Quý Bạch chỉ đáp lại một tiếng: “Ừ.”
“Cậu ấy gọi tôi qua bên đó…” An Hân cúi đầu, “Tôi và cậu ấy cùng nhau lớn lên, cậu ấy cho là tôi không có chỗ ở nên đặc biệt trở về sớm, tôi nói thế nào cũng phải đi cho cậu ấy đón gió tẩy trần
(tổ chức ăn mừng một người nào đó đi xa mới về)…”
“Ừ, hẳn rồi.”
“Nếu không hôm nay học trưởng cũng đi cùng chúng tôi luôn đi? Ngày sau tôi lại mời một mình anh đi ăn riêng một lần.”
“Hôm nay không cần đâu.” Liễu Quý Bạch đứng lên giơ tay xoa xoa đầu An Hân, “Tôi cũng không biết cậu ta, nếu đi không phải sẽ khiến cho người ta không được tự nhiên sao.”
An Hân vội vàng nói, “Không đâu! Mão Mạo đặc biệt dễ thân thiện, anh đi còn náo nhiệt hơn ấy chứ.”
“Vẫn là thôi đi, cậu ta vì cậu đặc biệt trở về, cậu đi đón gió tẩy trần là đúng rồi, tôi không đi đâu.” Liễu Quý Bạch nói xong, trong lòng lại có chút cảm giác khó chịu, bổ sung nói, “Chờ thêm hai ngày cậu yên ổn rồi, hai chúng ta đi ăn.”
“Vâng, vậy cũng được.” Tâm tình An Hân lại tốt hơn nhiều, tuy rằng không thể ở nơi này, nhưng vẫn có thể gặp học trưởng.
“Khi nào thì đi, tôi đưa cậu qua đó?”
“Tôi… Thu thập này nọ một chút, rồi đi qua…” An Hân nghiêng mắt qua chỗ khác, có chút không tình nguyện đáp.
“Ừ.” Liễu Quý Bạch nghiêng đầu nhìn thoáng qua phương hướng An Hân đang nhìn, đoán cậu đang nhìn cái gì, vừa nói, “Vậy đi thu dọn đi.”
An Hân kỳ thật cũng không mang quá nhiều đồ, mấy bộ quần áo tắm rửa, laptop và một ít đồ dùng sinh hoạt mà thôi. Lúc đến, cậu chỉ tốn nửa tiếng đã thu dọn xong, hiện tại cậu tới tới lui lui hơn một tiếng đồng hồ mà đồ đạc vẫn còn nằm quy củ trên giường.
Quần áo xếp ngay ngắn chỉnh tề như bán trong tiệm, bên cạnh laptop là dây sạc quấn đến vô cùng hoàn mỹ…
Mãi đến cuối cùng không thể kéo dài nữa, An Hân thế này mới cất đồ vào trong vali. Sau đó cầm một cái khăn tay tỉ mỉ lau một lần toàn bộ bàn ghế ngăn tủ cửa sổ… Lúc Liễu Quý Bạch ở phòng bên cạnh đợi nửa ngày rốt cục nhịn không được bước qua xem, An Hân đang tháo drap trải giường và xếp chăn lại.
“Để đó tối tôi làm, bạn cậu chờ chắc sốt ruột rồi.”
Nghe được thanh âm Liễu Quý Bạch, An Hân thế này mới lưu luyến không rời buông tay, “À… A, tôi đi thu dọn khăn mặt!”
“Ừ.”
An Hân cầm túi plastic bước vào toilet, hít sâu một hơi thu lại khăn mặt in hình Bạch Dược đại thần và khăn tắm nhét vào trong túi, xoay người bước ra ngoài.
Liễu Quý Bạch đã giúp cậu đem vali ra ngoài phòng khách, An Hân lung tung nhét khăn mặt vào trong vali, vừa thẳng người liền thấy Liễu Quý Bạch đưa qua một gói CD thật to, đều là CD kịch truyền thanh của Bạch Dược.
“Tặng cho cậu.”
“Sao?” An Hân kinh ngạc nhìn Liễu Quý Bạch.
Liễu Quý Bạch tựa như có chút chột dạ giải thích, “Cậu không phải thích sao?”
“Nhưng mà…”
An Hân vừa định nói chuyện, Liễu Quý Bạch lại lập tức nói, “Để ở chỗ này tôi cũng không nghe, cậu cầm đi.”
“Không được.” An Hân vội vàng từ chối, “Hai ngày trước tôi mới biết hóa ra loại phiên bản bạch kim số lượng giới hạn này rất khó có được, tôi…”
“Cậu không thích Bạch Dược sao?”
Lúc Liễu Quý Bạch nói những lời này trong nháy mắt cư nhiên có loại cảm giác ủy khuất, nhưng vẻ mặt của anh lại không giống, An Hân lắc lắc đầu nói, “Không phải.”
“Thích?”
“Vâng! Thích!” An Hân vô cùng khẳng định nói.
Tâm tình Liễu Quý Bạch bỗng nhiên tốt lên hẳn, nhét gói to vào trong lòng An Hân. “Vậy cầm đi.”
“Tôi không…”
Nhìn thấy An Hân muốn đẩy trở về, Liễu Quý Bạch không tự giác đe dọa, “Cậu không nhận tôi sẽ rời khỏi group!”
Group này là An Hân kiên trì kéo anh vào, sau đó còn thường xuyên thích kéo anh lên kênh YY phát mã giáp, An Hân sẽ không mặc kệ anh rút lui khỏi group này.
“…” An Hân quả nhiên ngừng động tác, học trưởng cư nhiên dùng việc này uy hiếp cậu! Kỳ thật, những CD kịch truyền thanh này cậu rất muốn, chỉ là không muốn đoạt thứ người khác yêu thích. An Hân dùng dư quang khóe mắt nhìn về phương hướng phòng ngủ mình từng ở, không phải là học trưởng nhìn thấy mấy ngày nay cậu luôn lên mạng tìm kiếm trên Taobao
(trang mua bán trực tuyến rất lớn của TQ) về mấy phiên bản bạch kim số lượng giới hạn này chứ?
“Học trưởng…”
“Đi thôi.” Liễu Quý Bạch lôi kéo vali của An Hân, dẫn đầu kéo ra ngoài cửa.
An Hân đi theo phía sau Liễu Quý Bạch, gắt gao ôm lấy gói to kia, cậu thật sự rất thích mấy kịch truyền thanh này của Bạch Dược đại thần, hơn nữa mớ CD này đều là của học trưởng… Nhưng mà cậu ở nhà người ta, ăn của người ta, hiện tại gần đến giờ đi cư nhiên còn lấy đồ của người ta, bản thân An Hân cũng phải phỉ nhổ hành vi của mình – Về sau có cái gì tốt nhất định phải mua đến tặng cho học trưởng!
Nhà Đinh Mão ngay tại đường cái phía Nam cách Tây Đường Tuyên Võ Môn một đoạn, ngày đó cậu chính là từ bên ngoài nhà Đinh Mão tìm trung tâm môi giới phòng ở, nhà trọ phòng tầng hầm ngầm gì đó, một đường đi đến đường cái Tây Đường Tinh Võ Môn, cũng ở nơi đó gặp được Liễu Quý Bạch.
Cho nên, nhà Đinh Mão kỳ thật cách nhà Liễu Quý Bạch không gần cũng không xa, ngược lại cách Bích Lạc Thiên Âm khá gần, đi đường trong vòng nửa tiếng là có thể đến.
Lúc ngồi lên trên ghế phó lái, An Hân nghiêng đầu len lén liếc nhìn Liễu Quý Bạch, suy nghĩ sau này có nên chờ đến lúc anh tan tầm chạy tới ‘tình cờ gặp gỡ’ một cái, sau đó cùng nhau ăn một bữa cơm gì đó hay không…
An Hân cũng không có ý đồ gì khác, chỉ là luyến tiếc.
Rõ ràng cũng không phải ở chung thời gian quá dài, hơn nữa cũng chưa từng phát sinh cái gì, gần một tháng sớm chiều ở chung phần lớn thời điểm đều là ai ở phòng nấy, mỗi ngày chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm, ngẫu nhiên nói chuyện vài câu, nhưng vì cái gì lúc này còn chưa nói lời từ biệt cư nhiên đã bắt đầu thấy nhớ.
Rất nhanh đã đến nơi, An Hân thầm hít sâu mấy hơi, thế này mới quay đầu lại nói với Liễu Quý Bạch, “Mấy ngày nay cám ơn học trưởng chiếu cố, hai ngày nữa tôi sẽ gọi điện cho anh mời anh ăn một bữa thật ngon, ừm, một bữa vẫn còn ít, hẳn là phải hai bữa!”
“Ừ.”
“Vậy… Tôi đi.” An Hân lưu luyến không rời mở cửa xe, vừa đứng lên, bỗng nhiên cảm giác bàn tay trái mang theo gói to bị Liễu Quý Bạch kéo lại, một chân An Hân đã bước ra ngoài xe, bộ dáng nửa đứng nửa ngồi, quay đầu lại ẩn ẩn có chút chờ mong nhìn về phía Liễu Quý Bạch hỏi, “Học trưởng? Làm sao vậy?”
Bản thân Liễu Quý Bạch cũng ngây ngẩn cả người, vừa nghe một câu ‘Tôi đi’ kia của An Hân, anh vô thức đã nghĩ muốn giơ tay lên kéo cậu lại, không ngờ tay phải quả nhiên trung thực với tư tưởng, lập tức đã hành động. Liễu Quý Bạch có chút xấu hổ, vội vàng buông tay An Hân ra, nói, “Vali của cậu còn ở cốp sau.”
An Hân vừa nghe liền cười rộ lên, “Tôi nhớ rồi.”
“Ừ.” Liễu Quý Bạch ấn nút mở cốp sau một cái, sau đó bản thân cũng xuống xe đi vòng ra phía sau.
An Hân đã lấy vali ra, Liễu Quý Bạch nhìn chung cư này cũng là nhà ở kiểu cũ, phỏng chừng thang máy cũng không có, lại hỏi, “Lầu mấy?”
“Ở ngay lầu hai.” An Hân nắm lấy tay kéo của vali, thế này mới giơ tay nhấc túi CD thật to bên cạnh lên.
“Ừ.” Liễu Quý Bạch gật gật đầu, thấy An Hân chăm chăm nhìn mình, mở miệng nói, “Về sau lúc ăn cơm nhớ ăn nhiều một chút, thích ăn thịt thì mua nhiều thịt ăn.”
An Hân vừa nghe lời Liễu Quý Bạch nói, cái mũi liền chua xót vô cùng, cố nén lại ra vẻ bình tĩnh đáp, “Vâng.”
“Ban đêm trời tối cũng đừng ra ngoài, nếu phải ra ngoài, nhớ gọi bạn cậu giúp cậu nhìn đường.”
“Vâng.”
Liễu Quý Bạch nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Nếu cậu ta không có nhà, cậu liền gọi điện cho tôi.”
“Được.” Ánh mắt An Hân đã ươn ướt, nếu Liễu Quý Bạch nói thêm gì nữa, cậu khẳng định sẽ nhịn không được rơi nước mắt, cậu vội vàng ngẩng đầu giả vờ như muốn nhìn cửa sổ nhà Đinh Mão.
Lúc An Hân quay đầu lại, Liễu Quý Bạch đang nhìn cậu, An Hân có chút hoảng hốt, “Sao, làm sao vậy…”
Liễu Quý Bạch rút bàn tay đang muốn sờ mặt An Hân về, nói “Có người ở nhà không? Nếu không tôi cùng cậu chờ một lát?”
“Hẳn là có.” An Hân cảm thấy bản thân sắp không nhịn được rồi, vội vàng nói bậy nói bạ đáp, “Tôi vừa rồi mới thấy trong nhà cậu ấy hình như có bóng người.”
Liễu Quý Bạch cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhưng bởi vì không biết là nhà nào cho nên chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua mà thôi, “Vậy tôi đi.”
“Vâng.” An Hân rầu rĩ đáp, kéo vali lui qua một bên.
Liễu Quý Bạch ngồi vào trong xe, đóng cửa lại, quay đầu lại nói với cậu, “Tôi chờ điện thoại của cậu.”
“Sao?”
“Mời tôi ăn cơm ấy, tôi vẫn nhớ cậu còn nợ tôi hai bữa cơm đó!” Liễu Quý Bạch cười rộ lên.
“Được!”
“Ừ.” Liễu Quý Bạch khởi động xe, từ tiểu khu chậm rãi rời đi.
An Hân cứ như vậy đứng nhìn, ngực như bị khoét rỗng, mũi chua xót đến độ có chút đau đớn, năm ấy lúc Liễu Quý Bạch tốt nghiệp, cậu cũng như vậy nhìn xe chở anh rời đi…
Ngay tại thời điểm xe của Liễu Quý Bạch sắp chuyển vào chỗ rẽ không nhìn thấy nữa, An Hân bỗng nhiên quăng túi plastic xuống đất, vọt lên chạy đuổi theo phương hướng xe rời đi, thậm chí còn không nghe thấy thanh âm vang đội khi vali bị ngã ra đất.