“Tiểu Hân.” Ba An trầm mặc một chút rồi nói, “Ba và mẹ con đã thương lượng, dù sao đối tương con tìm về khẳng định đều là đàn ông, tên kia thoạt nhìn cũng ra hình ra dạng, dẫn về nhà xem đi. Nếu là một đứa đáng tin, vậy hai đứa cứ như vậy đi. Nếu không được, thì sớm chia tay cho ba!”
“Không có đâu, không có đâu, học trưởng tuyệt đối đáng tin ạ!” An Hân vội vàng cam đoan, thiếu chút nữa nói ra luôn chuyện cầu hôn ngày hôm nay.
Ba An không vui hỏi: “Con cứ kêu tên kia là học trưởng, cậu ta là học trưởng gì của con?”
“Học trưởng thời con học đại học, lúc học đại học anh ấy rất chiếu cố con.” Thấy ba An có khả năng chấp nhận học trưởng, An Hân vội vàng nói tốt, “Có lần con ngã từ trên cầu thang xuống bị thương, chính là anh ấy vẫn luôn chăm sóc con.”
Ba An hừ lạnh một tiếng: “Có phải khi đó cậu ta đã có ý đồ gì với con hay không? Con không phải là bị nó bẻ cong chứ?”
“Không phải không phải.” An Hân nôn nóng vội vàng nói, “Khi đó là con thích anh ấy, nhưng anh ấy…”
“Nó không thích con?!” Ba An tức giận. (╰ _ ╯)
~_~
“Không phải không phải.” An Hân gấp đến độ hận không thể mọc ra hai cái miệng để giải thích, “Con thích anh ấy, nhưng anh ấy không biết.”
Nghe thế, cảm xúc bất mãn của ba An thế này mới bớt một chút, “Hừ!”
“Sauk hi học trưởng tốt nghiệp, mãi đến năm nay chúng con mới gặp lại, liền, liền cùng nhau…” An Hân thẹn thùng nói.”
“Chưa được mấy tháng nữa, sao con biết nó đối với con thật lòng, nói không chừng nó chỉ là chơi đùa với con mà thôi.” Ba An lo lắng nói, “Con trai à, con lúc nào cũng dễ dàng tin tưởng người khác.”
“Không phải, học trưởng là nghiêm túc! Con với học trưởng đều nghiêm túc!” An Hân bất mãn phản bác.
(.0ˇ_ˇ0.) Vì gia tăng độ tin cậy, An Hân vừa thốt lên liền không thể nhịn xuống được, “Hôm nay học trưởng còn cầu hôn với con!”
“… Hai người đàn ông không thể đăng ký kết hôn, pháp luật cũng không thừa nhận, cậu ta không phải đang dỗ cho con vui vẻ sao.” Ba An hơi sửng sốt một chút, lại vẫn không tin tưởng nói, “Chờ đến lúc cậu ta không còn thích con hoặc không chịu nổi áp lực xã hội, y như tên hoa hoa công tử gì đó, không phải cũng sẽ chia tay với con sao?”
(.0ˇ_ˇ0.#) An Hân không phục nói: “Học trưởng mới không phải là hoa hoa công tử, anh ấy là tổng giám đốc của nhà xuất bản Bích Lạc Thiên Âm, hơn nữa có con gái của đổng sự dùng vị trí giám đốc uy hiếp muốn kết hôn với anh ấy, nhưng anh ấy tình nguyện từ chức cũng muốn kết hôn với con! Học trưởng và con sẽ cùng một chỗ cả đời!”
Nghe thế, ba An bên kia đột nhiên trầm mặc, sau một lúc lâu lại trở nên lo lắng, “Cậu ta từ chức? Con là đứa ăn ở không, viết bản thảo kiếm được chút tiền cũng không ổn định, nếu cậu ta cũng thất nghiệp, hai đứa ăn cái gì! Sống được mấy ngày! Không có nền tảng kinh tế, tình yêu chẳng qua là lâu đài trên không thôi, một trận gió thổi qua liền hoàn toàn suy sụp.”
“Không có đâu!” Càng nói càng không phải, An Hân gấp đến độ sắp rớt nước mắt, “Cho dù anh ấy thất nghiệp con vẫn có thể nuôi anh ấy! Ai nói con viết truyện không kiếm được tiền! Chỉ cần có thể xuất bản, con liền cố gắng theo ý nhà xuất bản và sở thích của đọc giả, khẳng định không có vấn đề!”
“Tên nhóc kia vốn làm ở nhà xuất bản còn chưa giúp được con xuất bản truyện, ba thấy con còn có thể làm được gì.” Ba An thở dài một hơi, “Được rồi, ba cũng không rảnh nhiều lời với con, hôm nay con dẫn cậu ta về nhà đi.”
(.0ˇ_ˇ0.) An Hân cắn môi, thở phì phì một câu cũng không muốn nói.
“Con dẫn về đi, nếu thật sự là người đáng tin.” Ba An nói, “Nhà chúng ta ngược lại quen biết không ít người, có lẽ có thể giúp cậu ta nghĩ chút biện pháp.”
Ba An nói xong, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ một vòng xem rốt cục có ai có thể đến thăm hỏi một chút, con trai nhà mình nếu dù thế nào cũng phải cùng một chỗ với tên kia, cũng không thể khiến con trai mình chịu khổ.
Ba An vừa nói như vậy, An Hân nhất thời lại có chút không kịp phản ứng, cầm điện thoại sửng sốt nửa ngày, “Ba, ba vừa nói gì?”
“Ba nói nếu cậu ta đã từng làm tổng giám đốc nhà xuất bản, là cấp quản lý, nếu cậu ta cố gắng một lần nữa làm lại từ đầu, công việc hẳn vẫn dễ tìm.” Ba An nói xong, lại nghiêm khắc nói: “Chẳng qua mất lòng trước đặng lòng sau, nếu cậu ta giống tên hoa hoa công tử kia cà lơ phất phơ lại không đáng tin, ba sẽ lập tức đuổi cậu ta ra khỏi cửa.”
QAQ Nghe ba nói như vậy, An Hân nhịn không được liền cảm động đến mức cái mũi ê ẩm gần như rớt nước mắt.
“Dạ, dạ, học trưởng tuyệt đối đáng tin, học trưởng thật sự là người đặc biệt đặc biệt tốt, đối với con cũng đặc biệt đặc biệt tốt!!”
“Hừ, con đừng có ở đây giúp cậu ta nói tốt. Lần này tự bản thân phải biết cảnh giác, nhìn cho rõ ràng, đừng để xảy ra vấn đề chia tay rồi còn khiến cho ngay cả nhà cũng không dám về!” Ba An tức giận nói xong, lại hòa hoãn ngữ khí nói: “Mẹ con bà ấy cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không phóng dao với con nữa, về sau có chuyện gì phải trở về nhà đó.”
“Dạ, cám ơn ba mẹ.” QAQ
Nghe con trai nói lời cám ơn, ba An có chút ngượng ngùng, “Được rồi, ba cúp máy đây, mẹ con bảo ba đi rửa chén.”
“Dạ, tạm biệt ba.” QAQ
Cúp điện thoại, An Hân lau mắt quay trở về phòng. Liễu Quý Bạch nhân dịp An Hân đi nghe điện thoại, lên YY hát mấy bài xem như cảm ơn mọi người.
Thấy An Hân hai mắt hồng hồng đi vào, lo lắng đứng lên hỏi: “Ba em mắng em sao?”
QAQ
“Không có, ba bảo em dẫn anh về nhà.” An Hân dụi dụi mắt, ôm lấy Liễu Quý BẠch cọ cọ trước ngực anh, “Ba còn nói sẽ giới thiệu công việc cho anh.”
“Giới thiệu công việc cho anh?” Liễu Quý Bạch có chút không hiểu ra sao, vừa vuốt ve lưng An Hân vừa hỏi.
An Hân ngẩng đầu nói: “Anh nếu không thể tiếp tục làm ở Bích Lạc Thiên Âm, ba nói ba có thể ngẫm lại biện pháp giúp anh tìm công việc khác.”
“…” Liễu Quý Bạch xoa xoa mặt An Hân, “Thay anh cám ơn bác trai, chẳng qua cho dù là ban giám đốc cũng tạm thời không dám đụng đến anh đâu. Bích Lạc Thiên Âm là do anh và Tôn Tiếu Vũ dựng nên, muốn đá anh đi bọn họ phải có năng lực này mới được.”
QAQ “Thật tốt quá…”
= =.
“Hơn nữa cho dù không làm tổng giám đốc, anh cũng là Bạch Dược, nhận kịch anh có thể kiếm tiền.” Liễu Quý Bạch an ủi nói, “Hơn nữa anh còn có cổ phần công ty của Bích Lạc Thiên Âm, chỉ cần công ty không phá sản, anh có thể dẫn theo em làm sâu gạo…”
“Phụt…” An Hân nhịn không được cười rộ lên, “Không thể tưởng tượng được bộ dáng học trưởng anh làm sâu gạo.”
“Thật là có chút khó khăn.” Liễu Quý Bạch nhún nhún vai, cười nói: “Vậy đến lúc đó liền phiền bác trai giúp anh giới thiệu công việc đi.”
An Hân thẹn thùng cười cười, “Chỉ là, ý của ba em hình như là kêu chúng ta sớm trở về, bọn họ muốn gặp anh. Anh xem hôm nào anh rảnh, chờ sau khi anh tan tầm chúng ta cùng nhau trở về.”
“Được.” Liễu Quý Bạch vừa vươn tay nhấp chuột thoát khỏi YY, vừa nói với An Hân: “Đúng rồi, chuyện sao chép tiểu thuyết của em, anh đã tra ra kết quả, chính là Hà Nhiên cố ý phá hoại chuyện của em với bên nhà xuất bản.”
“Hả? Nhanh như vậy sao.” An Hân kinh ngạc, “Nhưng rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Hai năm trước sao Hà Nhiên có thể có bản thảo của em chứ?”
Liễu Quý Bạch nói: “Trên thực tế tiểu thuyết kia là Ngụy Hào đăng lên.”
“Hả?”
“Anh ta cảm thấy em viết không tệ, không nên mai một tài năng của em, cho nên liền giúp em đăng lên. Sau đó Hà Nhiên cũng nhìn thấy, vừa vặn lại biết chuyện em muốn xuất bản, liền chạy đến nói cho bên Văn Duyên rằng em sao chép tiểu thuyết của cậu ta. Tiểu thuyết kia được đăng trước khi em giao bản thảo, cho nên người ta liền tin.” Liễu Quý Bạch bằng những từ đơn giản nhất mà giải thích. = =
Lúc ấy Liễu Quý Bạch vừa điều tra liền phát hiện truyện kia được đăng trên trang web trực thuộc công ty Ngụy thị, nội dung truyện được đăng từ hai năm trước, dựa theo lời An Hân nói, lúc ấy Hà Nhiên còn chưa cùng một chỗ với Ngụy Hào, nhưng Hà Nhiên lại biết có một tiểu thuyết như vậy, rất có thể truyện kia là do Ngụy Hào đăng lên. Tuy rằng rất không thích Ngụy Hào, chẳng qua nếu là chuyện An Hân quan tâm, Liễu Quý Bạch vẫn cố mà gọi điện thoại cho Ngụy Hào. Khi Ngụy Hào đề ra nghi vấn với Hà Nhiên, Hà Nhiên cũng thừa nhận chuyện mình đi cản trở An Hân xuất bản tiểu thuyết.
“Hóa ra là như vậy.” An Hân bừng tỉnh, nếu là Ngụy Hào, vậy xác thực có khả năng, lúc ấy cậu đã từng lưu file bản thảo truyện trong máy của Ngụy Hào, “Còn chuyện tiểu thuyết được treo thông báo xuất bản thì sao?”
“Vẫn chưa xuất bản, chỉ là treo thông báo mà thôi.” Nói đến việc này Liễu Quý Bạch ngược lại tựa hồ rất vui vẻ, “Hiện tại bên kia đã đáp ứng sẽ xóa truyện, cho nên việc này xem như được giải quyết.”
Liễu Quý Bạch thoải mái nói, trên thực tế về việc xuất bản này Ngụy Hào cũng có đã giải thích, anh ta áy náy năm đó không để cho An Hân viết truyện, cho nên vì dỗ cậu cao hứng, đã nghĩ lấy tiểu thuyết này giúp cậu xuất bản. Lúc ấy Ngụy Hào vì để qua mắt lão ba nhà mình, liền quyết định làm luôn một lần toàn bộ quy trình xuất bản. Đầu tiên anh ta đăng truyện lên trên mạng, sau đó tiêu tiền thuê người tạo ra chút số liệu tốt, chờ thời cơ thích hợp là có thể xuất bản.
Chẳng qua không ngờ sau đó chủ biên phụ trách xuất bản ngôn tình đột nhiên từ chức, chị của Ngụy Hào tiếp nhận mọi việc. Ngụy Hào không thể để bọn họ bắt được nhược điểm, cho nên chuyện xuất bản sách cứ bị kéo dài ra. Mãi cho đến năm nay chị của Ngụy Hào bận rộn sinh em bé, nhường vị trí này lại mới khiến cho Ngụy Hào tìm được cơ hội, cuối cùng mới quyết định được. Ngụy Hào vốn muốn đem chuyện xuất bản này thật long trọng nói cho cậu biết trong buổi sinh nhật cậu, nhưng không ngờ Hà Nhiên đột ngột xuất hiện quấy rầy hết thảy.
Cuối cùng sách vẫn không xuất bản, ngược lại âm kém dương sai khiến An Hân không thể xuất bản sách mới. Ngụy Hào không có mặt mũi chạy đến nói cho An Hân để tranh công, cho nên cũng chỉ có thể phẫn nộ cam chịu nói cho Liễu Quý Bạch biết, thậm chí còn dặn Liễu Quý Bạch đừng nói cho An Hân biết.
=,. =
Liễu Quý Bạch vốn cũng không muốn cho An Hân và Ngụy Hào có lui tới gì, An Hân đối với Ngụy Hào rốt cục là ấn tượng gì anh không quan tâm, loại chuyện này cho dù Ngụy Hào bảo anh nói cho An Hân biết, anh cũng tuyệt đối không nói cho cậu biết.
(╰_╯)╯ An Hân là của mình.
“Vâng, không có chuyện gì thì tốt rồi.” Tuy rằng cao hứng vì không cần đi tìm Tề Nghệ, lại càng không cần phiền toán kiện ra tòa gì đó, nhưng mà chuyện xuất bản [Chiếc áo đỏ bị treo] vẫn thất bại, An Hân nhịn không được có chút thất vọng.
Chỉ là trên thực tế, đối với chuyện này, Hà Nhiên và Ngụy Hào đều từng lên tiếng, bọn họ nguyện ý đi tìm nhà xuất bản Văn Duyên giải thích một chút, đương nhiên Ngụy Hào cũng có ý muốn Ngụy thị tiếp nhận tiểu thuyết này. Chẳng qua đều bị Liễu Quý Bạch cự tuyệt.
( ̄- ̄)╯Đùa cái gì, sách của An Hân nhà mình đương nhiên phải do mình xuất bản!
“An Hân, ngược lại có chuyện này anh muốn hỏi em một chút.” Liễu Quý Bạch thấy vừa đúng dịp liền nói, “Em có muốn ký hợp đồng với Bích Lạc Thiên Âm hay không, để bọn anh xuất bản [Chiếc áo đỏ bị treo] kia của em?”
“Hả?” An Hân sửng sốt một chút, sau đó cảm động nói: “Anh khong cần làm cho em nhiều như vậy đâu. Em đối với tiểu thuyết này vẫn tương đối tin tưởng, dù sao phần truyện đăng trên mạng cách kết thúc còn rất xa, em có thể gởi thử một vài nơi khác thử xem.”
Liễu Quý Bạch xoa xoa đầu An Hân, “Em đầu quân nhà người khác còn không bằng đến Bích Lạc Thiên Âm.”
“Anh phải cho em đi cửa sau…” An Hân nói, trước kia cậu ở Ngụy thị cũng chưa từng nghĩ tới việc bảo Ngụy Hào giúp mình xuất bản sách, cứ cảm thấy như vậy không thú vị, viết không tốt cho dù được xuất bản cũng không có ai xem, không có ai mua, vậy xuất bản còn có ý nghĩa gì? (.0 _ 0.)
= =
“Anh chưa bao giờ cho người ta đi cửa sau.” Liễu Quý Bạch nói.
An Hân lắc đầu nói: “Nhưng anh là tổng giám đốc, người ta khẳng định sẽ suy nghĩ đến quan hệ của chúng ta, sau đó liền hạ thấp yêu cầu với em.”
“Em không phải có tin tưởng với quyển tiểu thuyết này sao? Sao lại không tin tưởng biên tập viên sẽ thích nó chứ?” Liễu Quý Bạch có chút bất đắc dĩ, “Em phải tin tưởng bản thân chứ.”
“Em tin tưởng thì tin tưởng, con nhà mình đương nhiên là càng nhìn càng thích, nhưng người khác xem dĩ nhiên sẽ có đánh giá khác.” An Hân kiên quyết nói, “Chỉ có như vậy, em mới có thể tiến bộ. Bằng không cho dù có xuất bản, cũng không phải là hư danh hay sao!”
Liễu Quý Bạch thở dài, nghĩ nghĩ rồi nói: “Bằng không như vậy đi, lần này Bích Lạc Thiên Âm và Tụ Thạch Lệ hợp tác có một hạng mục chính là tổ chức cuộc thi viết truyện, trong đó bao gồm thể loại truyện trinh thám mà em am hiểu. Em đổi tên tiểu thuyết này rồi gởi đến tham dự đi, dù sao bút danh của em trên Tấn Giang người của Bích Lạc Thiên Âm không ai biết, hơn nữa tác phẩm dự thi rất nhiều, cũng không có ai đi điều tra. Như vậy có thể chứ?”
An Hân vẫn có chút không yên lòng hỏi: “Anh sẽ không can thiệp chứ?”
“Anh cam đoan không can thiệp.” = =
Lần này An Hân vừa lòng, vui vẻ nói: “Quyết định như vậy đi.” 罒▽罒
Liễu Quý Bạch cưng chìu xoa xoa mặt An Hân, vui đùa nói: “Chờ khi em thành đại thần cũng đừng vứt bỏ anh nha.”
p(>\<)p “Nói hưu nói vượn, sao có thể dễ dàng thành đại thần như vậy chứ!” An Hân thẹn thùng đẩy Liễu Quý Bạch ra, “Hơn nữa anh hiện tại chính là đại thần, đứng cùng một vị trí với anh chính là mục tiêu và động lực phấn đấu sau này của em!”
An Hân khen ngợi mình như vậy, Liễu Quý Bạch phát hiện bản thân cư nhiên cảm thấy có chút chút ngượng ngùng. (# ̄-  ̄#)
Máy tính đã tắt, Liễu Quý Bạch nhìn thoáng qua rồi vươn tay gập máy tính lại, sau đó xoay người ôm lấy An Hân, tựa như cường điệu nói: “Hôm nay là sinh nhật anh.” (# ̄ - ̄#)
An Hân vội vàng nói: “Sinh nhật vui vẻ.” (# ̄▽ ̄#)
Liễu Quý Bạch ra vẻ bất mãn nói: “Sinh nhật anh em cư nhiên định lén lút trốn đi.”
“Còn không phải anh không chịu nói trước cho em biết.” An Hân có chút oán niệm nói, “Em nghĩ anh muốn giấu em cả đời, cho nên em dọn đi như ý nguyện của anh đó.”
Liễu Quý Bạch vốn muốn mượn cơ hội đòi lễ vật, lần này ngược lại chữa trâu lành thành trâu què, anh vội vàng giải thích: “Anh vốn muốn chờ đến ngày sinh nhật của anh hôm nay rồi cầu hôn với em, anh muốn hết thảy đều hoàn mỹ một chút, lại không ngờ khiến cho em hiểu lần, khổ sở, thực xin lỗi, đều là lỗi của anh. Em tin tưởng anh, anh thề về sau không bao giờ tái phạm nữa!”
Liễu Quý Bạch nói xong kéo tay An Hân lên, hôn hôn lên chiếc nhẫn, tựa như đang tuyên thệ.
“Vâng.” Trong lòng An Hân thực ngọt ngào, nhớ tới lễ vật mình chuẩn bị, buông Liễu Quý Bạch ra chạy vào phòng khách, “Em tặng quà cho anh.”
Trước kia vì không để Liễu Quý Bạch phát hiện, cho nên đặc biệt giấu quà ở khe hở phía sau lưng sôpha.
Liễu Quý Bạch đi theo sau, ánh mắt sáng rực đầy chờ mong: “Đồ thỏ?”
“Không phải!!” (.>ˇ \ ˇ <.)!! An Hân xấu hổ đến mức mặt đỏ như sắp chảy máu, “Là cái này.”
An Hân lấy một cái hộp nhỏ từ phía sau lưng sôpha ra đưa cho Liễu Quý Bạch.
“Cám ơn.” Liễu Quý Bạch nhận hộp quà, vừa nhìn liền thấy không có khả năng là đồ thỏ, vì thế thuận tay đặt lên trên bàn trà ở bên cạnh, ôm An Hân nói: “Anh vẫn muốn em mặc đồ thỏ làm quà tặng.” (# ̄ – ̄#)
>//////< “Không!!!” An Hân muốn thay đổi đề tài, liền thúc giục: “Anh mở quà ra nhìn xem.”
Không có đồ thỏ, Liễu Quý Bạch có chút thất vọng nho nhỏ, bất quá đồ thỏ không phải trọng điểm, trọng điểm là An Hân. Vì thế anh trực tiếp áp đảo An Hân lên sôpha nói: “Với anh em chính là quà tặng tốt nhất, em đã vội vã muốn anh ‘lột’ quà như vậy, anh hiện tại liền ‘lột’.”
p(>\<)q “Em…”
Liễu Quý Bạch một ngụm hôn An Hân, hôn đến mức cậu mềm nhũn vô lực nói chuyện, xịu lơ nằm trên sôpha mặc anh bài bố, Liễu Quý Bạch cười cúi người kề sát vào lỗ tai cậu nói: “Thật sự là quà tặng mỹ vị, anh nhất định sẽ ăn sạch sẽ.”
Nói xong, Liễu Quý Bạch liếm lỗ tai An Hân một cái.
Cảm giác tê dại dọc theo vành tai nháy mắt lan khắp toàn thân, An Hân không chế không được hưng phấn mà run rẩy.
Thời điểm mấu chốt như vậy, đột nhiên di động của Liễu Quý Bạch lại vang lên. An Hân ngẩn ra, Liễu Quý Bạch không vui cầm điện thoại từ chối cuộc gọi, sau đó tiếp tục khiêu khích An Hân, cậu vừa bị anh sờ một cái, hai mắt lại trở nên mê ly. Vốn tưởng rằng có thể tiếp tục, kết quả trùng hợp thế nào, vừa mới cởi quần ra, di động trong túi lại tựa như không chịu được cô đơn mà vừa rung động kịch liệt vừa reo inh ỏi.
An Hân muốn giơ tay ra lấy, Liễu Quý Bạch tức giận đoạt lấy di động trực tiếp rút pin ra ném lên trên bàn.
(╰_╯) Xem các người còn ai có thể quấy rầy tôi!!
(# ̄ - ̄#) Phấn đấu phấn đấu phấn đấu…
p\0q A…
Bóng đêm sâu thẩm, trong phòng khách xuân sắc không ngừng ~
…
(# ̄– ̄#) (Dụ dỗ) Lần sau mặc đồ thỏ nhé?
( ̄﹃  ̄)zzzzz (Vô thức) Vâng…
TOÀN VĂN HOÀN