Dụ Dỗ Mỹ Nam Quật Cường

Chương 2

Đỗ Sùng Hòe nhìn cặp mắt kiêu ngạo bất tuân của Tĩnh Khiêm,giống như chiến sĩ tản ra ánh sáng bất khuất,lần đầu tiên có người dám chính diện khiêu khích hắn,người nào nhìn thấy hắn không phải một mực cung kính thì sợ hãi,người đàng ông này là người đầu tiên không sợ hắn,Đỗ Sùng Hòe bắt đầu ôm nghi ngờ cùng hứng thú về hắn.”Thật là một con người sắt đá,tôi rất thích cậu!Vào tình thế này còn có thể giữ vững tĩnh táo,sợ rằng chỉ có một mình cậu!”

“Buồn cười! Bị loại người như  anh thích tôi không bằng  chết đi cho rồi!”Được người kia khen ngợi hắn không ham,Tĩnh Khiêm phẫn hận trừng mắt nhìn người kia,người đàn ông trước mắt là em của tên ma vương máu lạnh Đỗ Sùng Phi đã hại Tĩnh Ngôn.Nếu bọn họ  đã cấu kết với nhau làm việc xấu,hắn và đại ca của hắn không phải cá mè một lứa sao,đều không phải người tốt,Tĩnh Khiêm theo bản năng xếp hai người bọn họ vào cùng một loại người.

“Ha ha ha!” Nghe hắn nhục mạ mình,Đỗ Sùng Hòe không giận ngược lại cười lớn.

“Anh cười cái gì?”

“Lần đầu tiên có người dám nói thế với tôi,cậu biết không? Tôi càng ngày càng có hứng thú với cậu đấy!” Đỗ Sùng Hòe lấy tay nắm cằm hắn nâng lên nói,người bướng bỉnh bất tuân trước mắt tựa hồ kích động bản lĩnh chinh phục trong người phái nam,hắn như một con bảo mã không cho bất luật kẻ nào cỡi,khơi dậy bản năng thuần phục trong người hắn,khiến hắn cảm thấy cả người có loại  hưng phấn nhiệt huyết sôi trào.

“Lấy bàn tay bẩn của anh ra!” Tĩnh Khiêm giận giữ nói.

“Nếu như tôi nói không thì sao? Toàn thân cậu bị trói có thể làm gì được tôi?” Đỗ Sùng Hòe đem mặt để sát vào hắn,phun ra hơi thở nóng bỏng lên môi hắn,làm hắn hoảng sợ thở gấp.”Nhìn kỹ mặt cậu cũng thật anh tuấn,nhất là đôi môi khêu gợi giống đóa hoa tươi nở rộ,làn da vô cùng mịn màng,mùi vị nhất định làm cho người ta mất hồn!”

“Ngặm cái miệng thối của ngươi lại,ta không phải hạng kỹ nữ hạ lưu để mặt ngươi ô nhục,ngươi là tên biến thái,hạ lưu đáng ghét!” Trong mắt Tĩnh Khiêm tràn ngập căm hận.

“Gương mặt ngươi anh tuấn thế,sao mỗi lần mở miệng đều nói ra lời thô tục khó nghe? Chẳng lẽ mẹ của ngươi không dạy qua ngươi cách đối nhân xử thế sao?” Đỗ Sùng Hòe cười xấu xa ghé vào nói nhỏ bên cạnh lỗ tai hắn,dùng súng trong tay vẹt ra cổ áo của hắn,để cho làn da trắng như tuyết ở cổ lộ ra ngoài,hắn tham lam nhìn kỹ làn da bóng loáng mềm mại,không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

“Đối với loại người như anh,căn bản không cần nói lễ tiết!” Tĩnh Khiêm lòng đầy căm phẫn bác bỏ.

“Xem ra tôi phải ngăn lại cái miệng hư chuyên nói chuyện ô uế này!” Đỗ Sùng Hòe lấn người về phía trước,lớn tiếng doạ người sau chiếm lấy đôi môi của hắn,không cho phép hắn kháng cự cướp lấy môi,đánh giá mùi thơm của hắn.

“Ô......” Tĩnh Khiêm cố gắng đóng chặt đôi môi,không muốn để cho tên kia xâm nhập,nhưng đầu lưỡi khóe léo của Đỗ Sùng Hòe rất nhanh đột phá bức tường bảo vệ của hắn,cạy mở hàm răng,mạnh mẽ tiến vào trong miệng,dây dưa cùng chiếc lưỡi đinh hương không kịp chạy trốn,tận tình mút chất ngọt trong miệng,giống như lữ khách trong sa mạc tìm được rừng xanh.

Đợi đến khi Đỗ Sùng Hòe buông môi hắn ra,con ngươi sáng như sao của Tĩnh Khiêm bao phủ đầy sương mù,khóe mắt cũng hơi đỏ giống như bị người ta trêu chọc.
Bình Luận (0)
Comment