Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 27

Mười ngày sau là tới sinh nhật của ông Diệp, dạo gần đây có nhiều người liên hệ cho Diệp Mạc hơn, đa số đều muốn dò hỏi xem anh có trở về hay không.
Nói là đến để chúc mừng, thế nhưng trong lòng ai cũng ngấm ngầm muốn nâng cao vị thế của mình. Nếu Diệp Mạc tới có khả năng sẽ là một thứ uy hiếp không hề nhỏ. Không ai không biết ông Diệp thiên vị người cháu này, hơn nữa bây giờ anh đã là người bọn họ chọc không nổi, vậy nên ngoài mặt thì hỏi han, thực ra bên trong đều không mong anh sẽ về.
Thế nhưng đã khiến cho bọn họ thất vọng lẫn kinh ngạc, không ai nghĩ tới lần này Diệp Mạc sẽ trở về thật.
Mặc kệ đám người kia suy nghĩ đủ đường, Diệp Mạc vẫn ung dung thong thả xử lý công việc của mình. Anh đang có một dự án lớn, không thể khinh suất được. Mấy ngày liền đã không thể ngủ một giấc yên ổn rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó một khuôn mặt không chút biểu cảm bước vào. Sở Hạ liếc nhìn một chồng tài liệu như đã quá quen thuộc, tiếp theo đẩy một cốc cà phê nóng tới trước mặt Diệp Mạc.
Bởi vì làm việc thâu đêm, thế nên rất cần cà phê để duy trì tỉnh táo. Anh nhấp một ngụm rồi đặt xuống, hai tay đưa lên xoa hai bên thái dương của mình.
"Mấy ngày nữa..."
Chưa kịp để Diệp Mạc nói xong, Sở Hạ đã nhanh chóng tiếp lời, "Lại đi chỗ nào chứ gì, lần này có phải chỗ nguy hiểm không?"
Diệp Mạc nhìn hắn, hơi nhếch một bên lông mày. Sở Hạ cũng nhìn lại, hắn đã chai lì với cách mở chuyện của Diệp Mạc rồi.
"Không nguy hiểm, về nhà chính mấy ngày." Anh đưa tay lên thành ghế gõ từng nhịp.
"Nhà chính?" Hắn tỏ vẻ nghi hoặc.
Diệp Mạc chưa trả lời vội mà bấm vài cái trên máy tính, lát sau màn hình hiện ra một hàng thông tin. Anh kéo màn hình sang cho Sở Hạ nhìn rõ hơn.
"Đọc trước đã."
Trên đó là tin tức về một công ty sản xuất trang sức, công ty này đã có từ lâu rồi, nhãn hiệu cũng rất phổ biến, người trực tiếp đứng ra điều hành là Diệp Chính Viên. Họ Diệp, vậy là...
"Ông của tôi, vài ngày nữa đến sinh nhật của ông. Phải về nhà chính một chuyến." Nhận được suy nghĩ của hắn, anh nhanh chóng giải thích.
"Ồ." Sở Hạ có hơi nghi hoặc trong lòng, nếu trở về thì nên mang Mặc Dịch hoặc Mộc Thụy chứ, sao lại mang cái người không biết chút gì về công ty là hắn cơ chứ.
Với lại Diệp Chính Viên làm trang sức, thế mà đến đời của Diệp Mạc lại thành quản lý chuỗi nhà hàng lớn, hai cái này đúng là không chút liên quan gì.
Nghĩ thì nghĩ vậy, Sở Hạ không tiện nói ra. Hắn quay đầu đi ra ngoài, dù sao đã hoàn thành nhiệm vụ đưa cà phê cho Diệp Mạc rồi.
"Khoan đã." Diệp Mạc kêu hắn lại, trong tay bất chợt xuất hiện thêm một vật.
Đi lại chỗ của Sở Hạ, anh đưa vật nhỏ đó cho hắn. Sở Hạ ngạc nhiên, thứ mà Diệp Mạc vừa đưa rất gọn, có thể nắm hết trong lòng bàn tay, nó màu đen, bên trên khắc hoa văn nhỏ nhưng vô cùng tỉ mỉ.
Không đợi hắn mở miệng hỏi, Diệp Mạc đã bấm lên nó một cái. Vật đen "tách" nhẹ rồi lập tức hiện ra một thứ mỏng nhọn như đầu kim.
"Phòng thân, cái này rất sắc, có thể chém được khối đá lớn một cách nhanh chóng." Anh chậm rãi lên tiếng giải thích.
"Sao lại đưa cho tôi?"
"Xem như phòng bị trước, biết đâu trong tương lai sẽ sử dụng." Diệp Mạc lạnh nhạt đáp lời.
Sở Hạ gật đầu đáp ứng, vì nó có kết cấu không lớn, vậy nên giấu vào ống tay cũng không thành vấn đề. Có thêm thứ để phòng thân cũng tốt, tuy rằng hắn ít khi dùng những đồ vật nhỏ tinh vi như này. Thấy bản thân đã hết chuyện ở đây, hắn liền rời đi.
Vừa định về phòng thì vừa khéo Sở Hạ đụng mặt với một người, đó là Tống Hàn trong miệng của Diệp Mạc. Tống Hàn nhìn thấy hắn liền mỉm cười gật đầu, Sở Hạ đành phải gật chào lại, vẻ mặt hờ hững không mấy nhiệt tình.
Ở khoảng cách này, hắn nhìn rõ được khuôn mặt biểu cảm của người nọ, càng nhìn, cái cảm giác quen mắt lại xuất hiện. Thế nhưng Sở Hạ không nhớ mình từng gặp gỡ giao lưu với người có chức quyền như vậy.
Chờ cho Tống Hàn đi lên phòng của Diệp Mạc, Sở Hạ mới bước vào phòng. Hắn thử tra xem Tống Hàn có phải người của tập đoàn nào không. Vậy nhưng tin tức hiện ra không có gì liên quan cả, chứng tỏ người này không phải thân phận lớn ở một công ty nào đó.
Thôi vậy, người mà Diệp Mạc bàn bạc làm ăn thì chắc không có gì đáng ngại.
Hắn lấy chiếc dao cắt nhỏ mà ban nãy anh đưa cho ra, ước lượng trên tay. Cái này chế tác đúng là rất tốt, sau khi bấm nút, thứ thò ra không hề giống chiếc dao bình thường mà như chiếc kim cỡ nhỏ hơn.
Sở Hạ nhìn quanh, thấy trên bàn có đặt một viên đá thạch anh nho nhỏ bèn cầm sang. Hắn thử cắt mạnh một cái, trên mặt đá lập tức xuất hiện một vết lõm. Độ sắc bén hơn dao thường rất nhiều lần.
Đồ tốt!
Cảm thán xong, Sở Hạ bèn cất vào trong ống tay áo. Như Diệp Mạc nói, biết đâu sẽ có lúc cần đến.
...
Trên sàn nhà rộng lớn có một người đàn bà đang đứng yên, giấu đi ánh mắt phẫn nộ, bà ta ngẩng đầu nhìn Diệp Chính Viên.
"Cô có biết tại sao tôi gọi cô đến đây không?" Diệp Chính Viên chậm rãi nói, câu nào câu nấy đều có sức nặng.
"Con không biết." Diệp Dung giấu đi bàn tay đang nắm chặt, mạnh miệng trả lời.
Đáp lại bà ta là một tập tài liệu được ném tới, tâm tình Diệp Chính Viên dần trở nên âm u hơn, ông uống một ngụm trà nhằm duy trì bình tĩnh. Diệp Dung nhíu chặt mày cầm lên đọc, sau đó sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
"Cái này... Sao ba lại có?"
"Sao cô có thể làm điều như vậy, HẢ?!" Không giữ nổi nữa, ông Diệp đập bàn tức giận, "Công việc của cô bây giờ đâu có kém ai, sao không yên phận mà làm?! Cứ thích hủy hoại hết công sức của tôi gây dựng bấy lâu nay chứ gì?!"
Diệp Dung chỉ biết im lặng, bà ta không ngờ Diệp Mạc không trực tiếp xử lý luôn mà lại đem đến cho ông Diệp. Nghiến răng nghiến lợi trong lòng, bước đi này của Diệp Mạc đúng là rất khôn ngoan.
Hiện tại bà ta vẫn đang có chút địa vị, đều do ông Diệp đưa cho, thế nhưng bây giờ bị Diệp Chính Viên phát hiện những thứ xấu xa kia, lập tức trở nên trắng tay.
"Cô còn định đe doạ cháu trai của tôi nữa, rốt cuộc cô xem tôi là cái gì?!!!" Lửa giận không thể ức chế được liền trào ra, Diệp Chính Viên một tay ném vỡ ly sức đắt đỏ trong tay, chỉ thẳng mặt Diệp Dung mà mắng.
Ông thở hổn hển, mấy đứa con của ông ai cũng không bằng được một góc của Diệp Mạc. Lúc Diệp Mạc tự ý tách biệt đã gây cho ông cú sốc rồi, bây giờ lại đến Diệp Dung. Tuy ông Diệp có quyền lực cao, nhưng đằng nào cũng đã có tuổi, không thể đi theo bọn họ mãi được.
"Ba à... con..." Bà ta cắn môi, hiện tại cực kỳ hận Diệp Mạc.
"Cô... Bây giờ cút ngay, đừng bao giờ tới đây nữa." Ông Diệp đã không còn muốn nói gì nữa, phất tay đuổi Diệp Dung ra khỏi nhà.
Diệp Dung lập tức sợ hãi, vội vàng chạy đến quỳ xuống, "Đừng mà ba!"
Nếu như ông Diệp thu hồi quyền hành lại, bà ta sẽ không còn gì nữa. Chắc chắn sẽ bị đám người họ Diệp kia cười nhạo.
"Đừng để tôi nói lần hai." Diệp Chính Viên mấy kiên nhẫn, đưa tay xoa bóp đầu, "Nếu không đi, đừng trách phải dùng bạo lực."
Diệp Dung cắn răng bước ra ngoài, móng tay ghim chặt đến mức bật máu, bây giờ ông Diệp đang rất tức giận, có cầu xin cũng vô ích. Bà ta phải nghĩ cách khác, đứa cháu Diệp Mạc quý hoá của bà ta đúng là luôn đem lại điều bất ngờ.
Cầm điện thoại lên tay, Diệp Dung siết chặt đến mức muốn bóp nát, sau đó bấm gọi một hàng số.

Bình Luận (0)
Comment