Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 38

Diệp Mạc kéo Sở Hạ ra bên ngoài rồi mới buông tay ra. Anh bước chậm rãi bên cạnh, ánh mắt chứa nhiều điều mà hắn không hiểu hết được. Tựa như Diệp Mạc đang nghiên cứu hắn vậy.
"Có chuyện gì sao?" Sở Hạ không nhịn được mà dò hỏi.
"Lúc trước cậu sống bằng cách nào?" Đột nhiên Diệp Mạc hỏi một câu như vậy.
Nhướn mày không hiểu ý của anh, Sở Hạ đáp lại, "Chẳng phải anh đã điều tra hết rồi sao?"
Đáp lại là dáng vẻ cau mày của anh, Sở Hạ không hiểu Diệp Mạc đang có điều gì khó lý giải như vậy.
"Thôi."
Sở Hạ không biết bảo thôi là thôi cái gì, cái tính tiếc chữ như vàng của Diệp Mạc khiến hắn hận không thể ép anh nói ra cho hết.
Hai người đi ra chỗ xe đậu, không về nhà mà đi thẳng tới công ty. Ban nãy có một cuộc gọi tới Diệp Mạc, có vẻ như tìm anh có việc.
Sở Hạ bước chậm rãi bên cạnh anh, bên trong phòng cho khách đã có người đứng đợi sẵn. Là Nghiêm Nghi, cô nàng hôm nay mặc một bộ quần áo nghiêm túc trông vừa trang nhã vừa lịch sự. Lúc nhìn thấy hai người bọn họ, Nghiêm Nghi đứng dậy mỉm cười chào hỏi.
"Có chuyện gì sao?" Diệp Mạc hỏi thẳng.
Cô liếc lên nhìn Sở Hạ, thấy Diệp Mạc không có ý muốn đuổi hắn ra ngoài, biết rõ là không định giấu giếm hắn, nên cũng thoải mái nói, "Là ba của tôi, ông ấy muốn chúng ta tới cùng ăn một bữa."
Sở Hạ giật môi, cúi đầu nhìn xem Diệp Mạc sẽ nói sao. Anh hiện đang mặt không biểu tình, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Biết là Diệp Mạc sẽ không đồng ý, thế nên Nghiêm Nghi lại nói thêm một câu, "Ba tôi có một dự án lớn, liên quan tới ngành của anh. Xem như nể mặt tôi mà tới có được không?"
Cô biết anh không hẳn là cần mấy dự án lớn như vậy, "Xem như nể tình mấy năm qua đi."
Không rõ tại sao đột nhiên Nghiêm Nghi lại khẩn khoản như vậy, thế nhưng cô đã nói đến thế, Diệp Mạc cũng không muốn từ chối nữa.
Nghiêm Nghi đi rồi, Diệp Mạc cũng bắt đầu xử lý công việc của mình. Ban nãy anh đồng ý còn có một mục đích khác nữa, nhìn số liệu đang chạy trên màn hình, Diệp Mạc hơi cau mày.
Thấy anh nhíu mày xong lại giãn ra, Sở Hạ liền đi lấy cho Diệp Mạc một tách trà. Ở đây có vẻ hơi nhàm chán, hắn cũng không mang theo máy tính, thế nên xuống tầng dưới tìm máy pha cà phê tự động, máy ở tầng trên này bị hỏng rồi.
Bình thường thì Diệp Mạc không giới hạn phạm vi hoạt động của hắn, thế nên có thể đi lại thoải mái. Bây giờ mà có giải bình chọn cho trợ lý nhàn rỗi nhất, Sở Hạ chắc chắn ẵm giải đặc biệt.
Nhân viên ở đây ít nhiều cũng đã quen mặt Sở Hạ, cũng không dám đi lại chào hỏi làm quen. Tuy rằng hắn đã thu lại không ít, thế nhưng người khác nhìn vào vẫn có cảm giác lưu manh.
Hắn đi lại chỗ pha cà phê, đứng đó tự pha cho bản thân một cốc. Cà phê ở đây cũng không quá đặc biệt, thế nhưng khá hợp khẩu vị của Sở Hạ.
Ngay lúc hắn định cầm cà phê lên uống thì đằng sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói.
"Có thể pha giúp tôi một cốc được không?"
Sở Hạ nhíu mày quay đầu thì lập tức bắt gặp được khuôn mặt của Tống Hàn. Mặt mày anh ta rất ôn hoà, cười lên khiến người đối diện có cảm giác thiện cảm.
Tuy rằng không hiểu anh ta ở đây làm gì, thế nhưng Sở Hạ vẫn đưa cốc của mình cho Tống Hàn. Dù sao đây cũng là công ty, ít nhiều cũng nên cho anh ta mặt mũi.
"Cảm ơn." Tống Hàn cong mắt cười, nhận lấy cốc cà phê từ trên tay hắn.
Anh ta đứng đó uống mà không hề có ý định đi. May mà Sở Hạ là một người không quan tâm đến ánh mắt của người khác cho lắm, bắt gặp ánh mắt dò xét thì đều tự động bỏ qua, thế nên liền mặc kệ anh ta nhìn mình.
Sau khi pha xong, hắn không muốn nán lại ở đây thêm chút nào nữa, liền trực tiếp rời đi. Thế nhưng chỉ mới đi được hai bước, cổ tay bỗng nhiên bị túm lại.
Sở Hạ cau mày quay đầu, nhìn bàn tay đang giao nhau rồi lại nhìn chằm chằm vào Tống Hàn.
"Buông ra."
Hắn lạnh lùng nói, vứt hết mấy cái thứ lịch sự gì đó. Bàn tay ra sức hất anh ta khỏi tay mình.
"Xin lỗi." Tống Hàn liền buông tay, mỉm cười tỏ vẻ hối lỗi.
"Nếu muốn tìm Diệp Tổng thì lên tầng trên mà tìm." Hắn liếc nhìn anh ta, nói bằng giọng điệu vô cùng lạnh nhạt. Không ngờ hắn có thể phát điên trò chuyện với một người lạ.
Tống Hàn lắc đầu, cong cong đuôi mắt khiến cho Sở Hạ có cảm giác nổi da gà, "Lát nữa tôi sẽ lên kiếm Diệp Tổng sau, bây giờ muốn trò chuyện tâm sự với cậu một lát."
"Chúng ta không thân không quen, có gì để tâm sự cơ chứ." Hắn lạnh nhạt đáp lời, trong mắt không có chút độ ấm nào.
"Cậu không thấy hai ta rất có duyên sao, còn chạm mặt nhau mấy lần." Tống Hàn cười cười, tựa như không có gì khiến anh ta có thể nhăn mặt.
Sở Hạ cười khẩy, tránh khỏi anh ta vài bước, "Nếu nói như vậy, chắc tôi với bà bán nước ở dưới cổng công ty còn có duyên hơn."
Bàn về việc phản bác người khác, Sở Hạ đúng là có tiềm năng.
Tống Hàn bật cười, cũng không tức giận, "Cậu đúng là thú vị, thảo nào..."
Anh ta không nói hết câu, chỉ mỉm cười nhìn hắn tràn đầy thâm ý.
Sở Hạ nhướn mày, nhìn thấy nét mặt này của anh ta liền cười lại với vẻ châm chọc. Không muốn đứng đây trò chuyện với một kẻ xa lạ nữa, hắn lập tức rời đi một cách dứt khoát.
Lần này Tống Hàn không ngăn cản nữa, uống hết cốc cà phê trên tay rồi tùy tiện ném vào thùng rác. Vẻ mặt mỉm cười chứa nhiều ẩn ý nhìn theo bóng lưng của Sở Hạ.

Bình Luận (0)
Comment