Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 47

Sở Hạ để yên cho bác sĩ kiểm tra bản thân, đây là ngày thứ ba hắn ở chỗ này. Ngoại trừ ra khỏi căn phòng này, còn lại đều được phục vụ đầy đủ. Hắn đã từ bỏ phản kháng lẫn truy hỏi, đằng nào cũng không có kết quả.
Thỉnh thoảng Tống Hàn lại lượn lờ trước mặt, Sở Hạ đành nhắm mắt xem như không thấy.
"Cố gắng đừng cử động mạnh." Bác sĩ băng lại cho Sở Hạ xong liền đứng dậy ghi chép, dặn dò.
Sở Hạ gật đầu, bây giờ có muốn hắn cũng không thể cử động được, bởi vì chỉ nhích người một chút thôi đã đau đến muốn chết đi sống lại. Tuy đạn không bắn trúng người, thế nhưng lại để lại một vết thương sâu.
Hắn không khỏi thắc mắc Diệp Mạc ở đâu, đáng lẽ với khả năng của anh thì hiện tại đã tìm được hắn rồi. Chẳng lẽ bị thứ gì đó ngáng chân?
Không thể không nói Sở Hạ đoán đúng, quả thật hiện tại Diệp Mạc đang gặp một chút vấn đề. Vừa lúc phát hiện Sở Hạ ở chỗ nào thì công ty bên kia liền có động tĩnh, con chuột mà anh đang tìm vừa khéo lòi đuôi.
Hai sự việc diễn ra liên tục như vậy, chỉ cần điều tra thêm một bước liền biết hang ổ của con chuột đó ở chỗ nào. Diệp Mạc không ngu ngốc đến mức nghĩ sự việc chỉ là trùng hợp, có điều làm tất cả mọi chuyện chỉ để bắt được Sở Hạ thôi ư?
Cái này có hai cách nghĩ, một là bọn chúng đang âm mưu để làm một thứ gì đó, hoặc là trên người Sở Hạ có cái mà bọn chúng đang cần.
Mặc Dịch đã được Diệp Mạc phân ở lại giải quyết con chuột kia, sau khi nghĩ đến hai khả năng kia, anh liền cảm thấy con chuột này không đáng để bản thân đích thân giải quyết.
Gọi cho một trợ thủ khác ở nước ngoài, Diệp Mạc cất giọng lạnh lùng.
"Eric, thử điều tra kỹ xuất thân của người mà tôi vừa gửi."
"Ơ Mạc, sao vừa gọi điện đã giao nhiệm vụ vậy, thật là buồn." Giọng nói bên kia có vẻ cợt nhả, tựa hồ không hề sợ hãi Diệp Mạc, "Lâu lắm anh mới gọi cho tôi, ít nhiều cũng phải hỏi thăm chứ."
Mộc Thụy bên kia hơi nhăn mặt, điệu bộ mềm mại như thế này của cái tên Eric kia lần nào nghe là lần ấy nổi da gà. Hiển nhiên Diệp Mạc cũng không chịu được, sắc mặt anh lạnh đi trông thấy.
Không nghe được tiếng đáp lại, biết là Diệp Mạc lại nổi giận, Eric bĩu môi tỏ vẻ không vui, "Được rồi được rồi, lúc nào cũng không thú vị như vậy."
Người tên Eric này rất có năng lực, là một người bạn đã quen Diệp Mạc từ lâu. Anh ta bị Diệp Mạc bắt sang nước ngoài quản lý chi nhánh ở bên đó, quả thật khá bất mãn. Đáng lẽ người ngoài nước sẽ không tiện điều tra bằng người trong nước, có điều mạch tin của tên này vô cùng rộng rãi, không dám nói xuyên quốc gia thế nhưng cũng gần như vậy, thế nên mấy thứ như điều tra một người là việc dễ như nắm bàn tay.
Eric nhướn mày nhìn gương mặt vừa được gửi tới, mũi cao, trông có vẻ anh tuấn sáng sủa. Anh ta rất tò mò đây là người như thế nào mà lại có thể khiến tảng băng ngàn năm kia sốt ruột đến như vậy.
"Sở Hạ à..." Eric mỉm cười tỏ vẻ hứng thú.
Sau khi nói chuyện xong, Diệp Mạc nhìn hình ảnh mà Mộc Thụy vừa nhận được. Anh dần bình tĩnh lại mà phán đoán, nếu đã mất công bắt được Sở Hạ như vậy thì có lẽ không phải chỉ để bạc đãi hắn. Hơn nữa người vừa mới chuyển tới đây khá bí ẩn, không biết là của thế lực gì. Anh không hề e ngại, chỉ cảm thấy nếu đã như vậy thì thử để lại Sở Hạ ở đó vài ngày xem sao.
Trên người của hắn đang có vết thương, nếu cưỡng chế bắt người có khi lại khiến Sở Hạ gặp nguy hiểm. Trước mắt cứ gửi người lại ở tạm chỗ đó đã, chờ cho Eric điều tra ra manh mối gì thì cứu người cũng không muộn.
Đáy mắt của anh như một con thú dữ, chỉ chờ con mồi thò một chân ra liền không do dự mà xâu xé.
...
"Sao rồi?"
"Vết thương đang hồi phục một cách khả quan, thưa ngài."
Mơ mơ hồ hồ mà nghe thấy tiếng người, Sở Hạ cau mày lầm bầm kêu lên vài tiếng. Vết thương khiến hắn không thể xoay qua xoay lại được, xương cốt ngày càng nhức mỏi.
"Tỉnh rồi sao?"
Âm thanh của một người đàn ông vọng đến bên tai ngày càng rõ ràng hơn, Sở Hạ mím môi, chầm chậm mở mắt ra. Căn phòng chỉ được chiếu sáng bởi đèn ngủ khiến Sở Hạ lờ mờ không nhìn thấy gì.
Có lẽ do bản chất phòng bị rất cao, thế nên dù đang bị thương thì hắn vẫn cảm nhận có người đang đến gần mình. Chỉ một lát đã tỉnh hẳn, hắn liếc nhìn đồng hồ treo tường mà Tống Hàn vừa bố trí treo lúc sáng, đồng hồ điểm đúng một giờ sáng.
"Ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Một lát sau liền vang lên âm thanh mở rồi đóng cửa, trong phòng hiện tại chỉ có hai người. Sở Hạ nâng mi mắt lên, tinh tế đánh giá người đàn ông vừa tới.
Ông ta khoảng bốn mươi tuổi, bởi vì được bảo dưỡng rất tốt nên thoạt nhìn chỉ vừa mới hơn ba mươi, gương mặt đã qua tôi luyện của năm tháng nên nhìn vừa thành thục vừa có mị lực. Trên tay ông ta đeo một chiếc nhẫn vàng khắc hình kỳ lạ, khoé môi treo lên nụ cười khó hiểu.
Hắn cau mày, "Ông là?"
"Chủ của căn biệt thự này." Ông ta thẳng thắn nói ra, khi nói chuyện gương mặt liền trở nên sinh động.
Ngoài ý muốn khi thấy người này mang một bộ dạng vô hại như vậy, tựa như không phải người đã sai người khác bắt hắn đi vậy.
Không hiểu sao Sở Hạ có chút khó chịu khi ánh mắt ông ta lướt đến, "Ông bắt tôi với mục đích gì?"
Ông ta cười nhẹ, tay chậm rãi vuốt lấy cái nhẫn kia, cứ như đang rơi vào hoài niệm. Một lát sau liền lấy trong túi ra một chiếc đồng hồ quả quýt rất đẹp sau đó đưa cho hắn.
Sở Hạ nghi hoặc nhận lấy rồi mở ra, bên trong vậy mà lại bị xước rất nhiều, cũng đã bị hỏng.
"Cậu có nhớ nó không?" Ông ta nói, ánh mắt nhìn chằm chằm khiến Sở Hạ như bị gai đâm.
Hắn lắc đầu, nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ lạ, thế nên đem trả lại cho ông ta. Ông ta thở dài nhận lại, "Đáng tiếc."
Người này ăn nói ẩn ý, hơn nữa nét mặt ông ta khi nhìn hắn có cái gì đó rất khó chịu.
"Ông còn chưa trả lời câu hỏi của tôi." Sở Hạ lạnh lùng nói.
Ông ta khựng lại, đột nhiên vừa buồn lại vừa mừng. Biến hoá rất khôn lường trên khuôn mặt kia.
Sở Hạ thấy thế liền nổi da gà, hận không thể ngay lập tức tránh xa ông ta.
"Cái này cậu không cần biết đâu." Ông ta nói rồi đi luôn, sắc mặt khôi phục lại vẻ bình thường.

Bình Luận (0)
Comment