Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 49

Hai người đối mắt giằng co hồi lâu, trong không khí tựa như có mùi thuốc súng. Thiên Sính nhếch môi cười, "Ý Diệp Tổng là?"
"Trợ lý của chúng tôi hiện tại đang ở đâu?" Mặc Dịch bước tới lạnh lùng hỏi.
Thiên Sính nhướn mày, gương mặt vẫn rất bình tĩnh. Ông ta vô thức xoa lên chiếc nhẫn đang đeo trên tay, mỉm cười ôn hoà, "Trợ lý của Diệp Tổng sao lại ở chỗ của tôi được cơ chứ."
Mộc Thụy đưa ra một chiếc USB, giương mắt về phía Thiên Sính, đáp lại, "Trên này có video về hình ảnh lúc trợ lý của tôi bị đem đi." Nói rồi đem tầm mắt ám chỉ về phía Tống Hàn không xa, "Không hiểu sao trên đó ghi lại có hình ảnh của Tống giám đốc."
"Cái này phải giải thích sao đây?" Mặc Dịch nheo mắt, nếu bọn họ có động tĩnh gì đáng ngờ sẽ ngay lập tức ngăn chặn.
Trái lại Thiên Sính không có cái gì gọi là lo lắng khi bị bắt gặp, ông ta vờ như ngạc nhiên, "Là người đó sao, lúc đó Tống Hàn nhìn thấy có người bị thương liền đem về chữa trị, không hề biết lại là trợ lý của Diệp Tổng."
"Là tôi quên nói." Tống Hàn trầm mặc nãy giờ mới lên tiếng.
"Có điều từ khi đi theo Diệp Tổng, có vẻ như trợ lý của cậu cũng gặp khổ không ít nhỉ?" Thiên Sinh đặt ánh mắt chứa đầy hàm ý của mình lên người Diệp Mạc, kể từ khi bước vào đây, anh mới chỉ nói duy nhất một câu.
Mang một gương mặt lạnh lẽo chứa đầy sát khí, Diệp Mạc rút lấy khẩu súng cầm trên tay, khẽ vuốt nhẹ lên nó vài cái, "Gặp khổ hay không đó là chuyện của tôi. Người đâu?"
Đe doạ rõ ràng như vậy, Thiên Sính bật cười, "Hiện tại cậu ấy không có ở đây, tôi đã đưa tới bệnh viện lớn để chăm sóc rồi."
"Đừng để tôi nhắc lại." Diệp Mạc tỏ ý mất kiên nhẫn, ánh mắt anh bạo ngược, cứ như chỉ một phút sau liền bùng nổ.
Thiên Sính lại theo thói quen vuốt nhẫn, ông ta nheo cái khuôn mặt đã có vết nhăn lại, tăng khí thế của bản thân lên, "Bây giờ người không ở đây."
Pằng!
Một viên đạn màu đồng ghim lên bức tường đằng sau ông ta, sắc mặt Thiên Sính cau lại, trầm giọng nói, "Tôi nghĩ Diệp Tổng hình như hiểu nhầm về tôi rồi, hiện tại cậu đang ở chỗ của tôi, về lí mà nói thì hình như tôi có quyền lợi hơn. Giờ làm như vậy, cậu đúng là không nể mặt tôi rồi."
Diệp Mạc đi tới gần Thiên Sính, ánh mắt lạnh lẽo như rơi vào hầm băng khiến người đối diện phải run rẩy, anh kiềm lại không đưa tay lên bóp cổ của ông ta, nghiến răng mà hỏi, "Ở đâu?!"
"Tốt nhất ông nên nói ra, tránh mất mạng người một cách vô ích." Mặc Dịch cũng rút khẩu súng của mình ra, nhìn về đám người đang vây quanh.
Người mà Diệp Mạc đem đến ai nấy đều cầm trên tay vũ khí của mình, gương mặt không có một chút biểu cảm nào.
"Diệp Tổng mà lại dùng cái điệu bộ bắt ép người như thế này sao?" Thiên Sính nhếch môi, nói một cách giễu cợt.
Diệp Mạc không thèm truy hỏi nữa, đưa mắt ra hiệu cho người của mình hành động. Người của anh lập tức vâng lời mà chạy nhanh đi tra xét căn biệt thự to lớn này.
Thiên Sính bị Diệp Mạc cầm súng ghìm lại nên không thể cử động được, thế nên người của ông ta cũng đang vào thế bị động.
"Thế này là phạm pháp đó." Thiên Sính lạnh mặt, bắt đầu thể hiện ra bản chất của mình.
Mặc Dịch đứng bên cạnh bật cười, "Người phạm pháp nhiều hơn chưa biết là ai đâu."
Thiên Sính im lặng không nói nữa, đáy mắt ông ta ánh lên sự nguy hiểm. Nếu đến đây cướp người thì chắc chắn bọn họ đã có sự chuẩn bị từ trước.
Áng chứng hai mươi phút sau, một người mặc áo đen lập tức đi tới báo cáo cho Diệp Mạc biết, "Lão đại, không thấy người ở đâu."
Diệp Mạc nghe thấy vậy lập tức nhìn Thiên Sính, trong mắt loé lên tia chết chóc.
"Tôi đã nói rồi." Thiên Sính cũng rất kinh ngạc, thế nhưng ông ta lập tức che giấu đi.
Tống Hàn chậm rãi lùi từng bước, cuối cùng đến một vị trí khuất tầm nhìn của tất cả liền chạy đi.
"Bệnh viện đó ở đâu?" Mộc Thụy dùng ánh mắt đe doạ, nếu ông ta không chịu nói thì hôm nay ở đây sẽ được tắm trong máu.
Thiên Sính lắc đầu, bày ra vẻ mặt chân thật nhất, "Ở thành phố B, hiện tại không rõ cậu ấy đã xuất viện chưa."
Ở bên cạnh, Mặc Dịch thì thầm vài câu vào tai của Diệp Mạc. Anh lạnh lùng nhìn Thiên Sính sau đó rời đi. Bây giờ có cố tra khảo thì cũng chưa chắc ông ta sẽ trả lời thật. Hiện tại nên điều tra rõ bây giờ Sở Hạ đang ở chỗ nào.
Người mà anh đang cần tìm hiện tại đang trốn vào một chỗ vừa kín vừa hẹp. Ban nãy Sở Hạ kiếm đường ra, cuối cùng lại bắt gặp một đám người canh giữ khiến hắn phải trốn tạm vào một căn phòng.
Căn phòng này bài trí đơn giản, không phải là phòng trống mà có người ở. Trên bàn còn đặt hai bức ảnh. Sở Hạ tò mò nhìn nó, trên đó là một cậu bé khoảng sáu tuổi đang giơ tay lên cười tươi, bên cạnh là một cậu nhóc tì khoảng ba tuổi đang mặt mày mếu máo. Cậu nhóc lớn nhìn có vẻ quen mắt.
Bức ảnh bên cạnh là một người phụ nữ và một người đàn ông đang mỉm cười nhìn vào camera, trông rất hạnh phúc.
Hai tấm ảnh được cất giữ vô cùng cẩn thận, có lẽ người này rất trân trọng nó.
Bỗng nhiên có âm thanh truyền đến tai của Sở Hạ, bên ngoài có tiếng bước chân đang tới gần đây, hắn vội vàng tìm chỗ để trốn, quanh căn phòng này chỗ nào cũng khó di chuyển. Ban nãy có âm thanh của một đám người đi qua, mỗi tội hắn đang ở chỗ cách âm tốt nên không nghe rõ tiếng nói.
Cửa phòng bất chợt bật mở, Tống Hàn bước vào. Bên trong căn phòng trống không, không có một chút ánh sáng nào hé qua. Anh ta đi lại bàn của mình, tay vô thức vuốt ve bức ảnh cũ, đáy mắt toát lên tia dịu dàng.
Từ nơi khe hở, Sở Hạ cố gắng nhìn qua. Hắn chỉ thấy một nửa bóng lưng, thế nên không biết được đó là ai. Một lát sau có âm thanh thở dài vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Sau đó âm thanh của Tống Hàn vang lên, "Chỉ cần một chút nữa thôi là có thể rồi."
Hình như hắn vừa nắm bắt được một thông tin quan trọng gì đó, Sở Hạ giỏng tai lên nghe, thế nhưng Tống Hàn không nói tiếp nữa.
Cửa phòng bị gõ, Tống Hàn mở cửa sau đó liền đi luôn, chỉ để lại một mình Sở Hạ trong phòng.
Chờ cho không còn âm thanh nào nữa, Sở Hạ mới cố gắng bò ra. Chỗ mà hắn trốn là một góc trong giường, chỗ này vừa chật lại vừa nóng, đôi chân thon dài của hắn phải gập lại làm một động tác khó.
Chật vật mãi mới có có thể chui được phần đầu ra ngoài, chỉ mới nằm mấy phút mà cổ đã tê cứng khó chịu. Đột nhiên đầu của Sở Hạ chạm phải một vật gì đó cưng cứng. Hắn đưa tay lên sờ soạng, đột nhiên bị tóm lấy, bên tai vang lên âm thanh cười trầm thấp.
"Tóm được rồi nhé."

Bình Luận (0)
Comment