Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 52

Con đường này rất dài, Sở Hạ lau mồ hôi trên trán vừa chiếu đèn vừa đi. Ở đây rất bí, không có gió lọt qua, cũng may vẫn có không khí. Hắn âm thầm chửi tục, không đi nữa mà bắt đầu chạy.
Bởi vì trần của cái hầm này vừa khéo với chiều cao của Sở Hạ, thế nên hắn chỉ có thể vừa cúi đầu vừa chạy. Trong không gian kín chỉ nghe thấy tiếng thở dốc lẫn tiếng chân chạy nhanh.
Hắn không sợ không gian hẹp, thế nhưng năm lần bảy lượt cứ phải chui mới thoát thân được cũng khiến người ta cảm thấy mệt mỏi.
Đi đến lúc Sở Hạ gần như hai chân rã rời thì phía trước mới có một tia hy vọng. Cửa ra đang ở đằng trước, hắn dùng hết sức lực còn lại của mình mà chạy nhanh đến đó.
Có lẽ đã quá lâu, thế nên cửa hầm phủ kín một lớp bụi dày. Sở Hạ phủi đám bụi bám trên nắm cửa sau đó chậm rãi đẩy ra. Cánh cửa kêu "két" một tiếng sau đó mượn lực của hắn mà mở rộng.
Không khí trong lành tràn vào phổi khiến cho Sở Hạ cảm thấy dễ chịu hẳn. Nãy giờ ở bên trong vừa nóng bức vừa khó chịu, bây giờ đã hoàn toàn bay biến. Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, hiện tại vẫn còn rất tối, chỉ có ánh trăng sáng chiếu xuống mà thôi.
Phủi bớt đám cát bám trên cơ thể, Sở Hạ xoay chân bước đi. Thế nhưng mới bước đầu tiên, hắn đã lập tức khựng lại.
"Tại sao lại đi vội vậy?"
Giọng nói này khiến cho Sở Hạ lập tức cứng đờ, cơ thể như hoá thành tượng đá. Hắn đứng đơ ra đó, bên phía đối diện chính là Thiên Sính và một đám thủ hạ.
"Bất ngờ vì tôi phát hiện sao? Cậu cũng có gan đó nhỉ?" Thiên Sính cười một cách dịu dàng, cứ như một bậc trưởng bối nhắc nhở con cháu mắc lỗi lầm vậy.
Sở Hạ kịp phản ứng lại, nghiêm mặt lùi về đằng sau nửa bước.
"Ông phát hiện từ bao giờ?"
"Cậu vừa vào phòng là tôi đã biết."
Hoá ra sớm như vậy, thế nên mới chầu chực ở đây chỉ chờ cho hắn ló đầu ra liền bắt lại.
Sở Hạ nắm chặt bàn tay lại, chân vẫn chậm rãi lùi từng bước nhỏ. Bên phe đối phương có khoảng mười bốn người, nếu bất chấp đánh nhau thì hắn nghĩ vẫn có khả năng thoát ra, có điều trên tay bọn chúng ai nấy đều cầm súng. Súng là một thứ vũ khí tuy nhỏ nhưng lại mang tính sát thương cao nhất, chỉ cần trúng một viên, Sở Hạ sẽ như con cá giãy chết.
Sắc mặt của hắn lạnh căm, không nghĩ tới một ngày bản thân có thể bị một đám người đuổi bắt như thế này. Cảnh tượng ngỡ chỉ có ở trong phim, nay lại thật sự rơi trên người hắn. Quả thật không biết nên vui hay nên buồn.
Thiên Sính vẫn giữ nụ cười hoà nhã, ông ta nói bằng một chất giọng nhẹ nhàng không giống như đang bắt người, "Là ai đã đưa cho cậu chìa khoá vậy?"
"Tôi tự kiếm được." Sở Hạ lạnh lùng đáp lại.
Hắn quan sát cảnh vật xung quanh, nơi này là một vùng đất hoang, không hề có một căn nhà hay người đi đường qua đây. Giờ mà bất chấp chạy đi sẽ bị bắt lại ngay, nên làm gì đây?
Nghe Sở Hạ nói vậy ông ta liền bật cười, "Kiếm được ư? Vậy ai là người đã nói cho cậu biết cái cửa hầm này vậy?"
"Việc gì tôi phải trả lời ông."
Thấy thái độ không hợp tác như vậy, một thủ hạ của ông ta tính bước lên thì đã bị Thiên Sính ngăn lại. Ông ta không hề có vẻ tức giận gì mà trái lại ánh mắt càng loé lên hứng thú. Người thiếu niên này quả thật rất giống.
Sở Hạ muốn mở một đường đi cho bản thân, thế nhưng một mình đơn độc như vậy, biết mở bằng cách nào?
"Tôi rất thích ép những người không muốn hợp tác phải khai ra lời thật, như vậy rất thú vị." Thiên Sính nói rồi vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, chậm rãi nói tiếp, ánh mắt sáng quắc, "Như cậu chẳng hạn."
Sau khi lời của ông ta vừa dứt, toàn bộ người của ông ta liền vào tư thế. Ống súng đen ngòm chĩa thẳng vào người của Sở Hạ khiến hắn không có cách gì cử động được. Sở Hạ nổi da gà, di chứng bị bắn hai lần khiến cơ thể hắn bất giác run lên. Có điều hiện tại hắn đang vô cùng bình tĩnh, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo để nghĩ cách thoát khỏi đây.
Bây giờ nếu không cố giữ một cái đầu lạnh thì sẽ hỏng chuyện. Đã thoát ra tận đây rồi, Sở Hạ không nghĩ sẽ chui lại cái nơi kia lần nữa.
"Cậu đã nghe tới câu "thẳng thắn sẽ nhận được khoan hồng" chưa?"
Sở Hạ nhếch môi cười mỉa mai, "Tôi chỉ mới nghe tới câu "chó dại cắn càn" mà thôi."
Bỗng nhiên một viên đạn bay tới chân của Sở Hạ, hắn giật mình lùi mấy bước. Người bắn là cái tên ban nãy định xông lên, viên đạn này chỉ mang ý cảnh cáo.
"Cậu biết nếu chạy thì sẽ gặp hậu quả gì rồi chứ?" Ông ta từng bước ép sát, không cho Sở Hạ cơ hội để suy nghĩ.
"Mẹ kiếp!" Hắn âm thầm chửi thề, đảo mắt tính toán. Nếu bây giờ chạy thì phần trăm rủi ro là bao nhiêu.
Một viên đạn nữa lại tới, lần này xẹt qua cánh tay khiến ống áo bị rách một vết dứt khoát. Sở Hạ biết nếu bản thân còn lùi nữa thì sẽ lập tức bị bắn trúng.
Nuốt một ngụm nước bọt, ngay lúc Sở Hạ định sẽ liều mình mà chạy thì đột nhiên đám cát trước mặt đám người Thiên Sinh bốc lên bụi mù mịt.
Có người dùng ống giảm thanh nổ súng! Hiển nhiên bắn rất nhiều, đến mức bụi bay tứ tung.
Tuy không rõ có chuyện gì xảy ra, thế nhưng Sở Hạ biết đây là cơ hội duy nhất của mình. Hắn cắm đầu mà chạy, không hề ngoảnh lại một giây nào. Sở Hạ chạy một mạch về hướng khu rừng, chỉ cần vào đây sẽ dễ dàng trốn thoát hơn một bãi đất trống.
Đằng sau cũng điên cuồng mà bắn tới, đạn bay khiến người xem nổi da gà huống chi là người tham gia. Sở Hạ chỉ còn cách liều mạng mà chạy, không quan tâm đến việc bọn họ đang nhắm vào thân ảnh đang chừng mất hút của hắn.
Sở Hạ lảo đảo vấp phải một cành cây, hắn nằm ụp xuống, cảm giác được trên tóc có một viên đạn trượt qua. Sở Hạ tránh thoát trong gang tấc, hắn không nằm nữa mà tiếp tục chạy, chỉ còn vài bước nữa là vào trong khu rừng.
Tầm đạn của đối phương đã không còn theo kịp hắn nữa, Sở Hạ thở dốc dựa vào một cái cây khô bên cạnh. Hắn cố đứng thẳng lên, tiếp tục chạy vào sâu bên trong. Nếu bọn họ đuổi kịp thì sẽ gặp rắc rối to.
Bỗng nhiên tay phải bị một bàn tay to lớn túm lấy, Sở Hạ cảnh giác căng cứng cả người, trong này cũng có người của Thiên Sính sao?
Đang lúc thắc mắc, cơ thể đột nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp vững chắc, Sở Hạ kinh ngạc dựa vào ánh trăng mà nhìn kỹ người đối diện. Diệp Mạc đang dùng ánh mắt như thú săn mà nhìn hắn, anh ôm hắn rất chặt, cứ như không muốn có một kẽ hở nào. Sở Hạ chỉ biết há hốc mà không nói được lời nào, mặc cho bị lôi kéo thô bạo.
Bằng sức lực của mình, anh lôi Sở Hạ chạy về một hướng. Sức mạnh của hắn thua xa Diệp Mạc, thế nên bị động mà được anh nửa ôm nửa kéo rời đi.
Bên tai hắn nghe được tiếng hít thở đều đều của Diệp Mạc, cơ bắp rắn chắc bây giờ hoàn toàn bộc lộ ra bên ngoài. Sở Hạ bỗng nảy sinh một thứ cảm giác gì đó kỳ lạ trong lòng. Không, thứ này đã có sẵn rồi, bây giờ chỉ đang mọc lên mà thôi.
Hắn không biết đó là gì, chỉ biết rằng bản thân không hề chán ghét nó. Cảm giác được Diệp Mạc đang siết chặt mình hơn, giọng nói đã lâu mới nghe lại càng trầm thấp từ tính.
"Lúc trở về tôi sẽ trừng phạt em."

Bình Luận (0)
Comment