Trong phòng tắm, Sở Hạ để mặc cho nước xối lên người của mình, gương mặt vẫn đỏ lên. Hắn không dám nhớ lại chuyện gì vừa mới xảy ra, hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh lại. Thế nhưng dù có cố gắng thế nào, hình ảnh ấy vẫn hiện ra trong đầu.
Hắn vừa mới bị... đùa giỡn ư?
Nhớ lại vẻ mặt của Diệp Mạc, Sở Hạ càng nghĩ càng thấy nóng lên. Hắn nhìn vào trong gương, trên cổ vừa bị cắn lập tức tạo nên một vệt đỏ hồng như muỗi đốt.
Khẽ chạm nhẹ lên dấu vết đó, Sở Hạ nhíu mày. Dù sao cũng là đàn ông với nhau, việc này có lẽ không đến mức như hắn đã nghĩ. Có lẽ đã lâu lắm rồi chưa chạm vào người, thế nên hắn mới nghĩ quá lên như vậy.
Sở Hạ tự huyễn hoặc bản thân, sâu trong lòng không hề muốn đào bới thêm. Bởi vì đã sống một mình mười mấy năm, hắn theo bản năng muốn né tránh người khác bước vào cuộc sống của mình.
Lúc hắn vừa mặc quần áo tử tế đi ra bên ngoài thì lập tức bắt gặp Diệp Mạc đã ngồi đó, tư thế có vẻ như đang đợi người. Sở Hạ giật mình suýt chút nữa vấp té, hắn có chút nhăn mặt nhìn chằm chằm người đang ngồi trên giường của mình.
"Sao anh lại vào đây?" Sở Hạ kiếm một vị trí cách xa Diệp Mạc rồi mới ngồi xuống.
Đúng như hắn nghĩ, vẻ mặt của Diệp Mạc vô cùng bình thản. Có lẽ chuyện vừa nãy hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, vậy mà hắn lại cứ đứng suy nghĩ vẩn vơ cả buổi.
Thấy Diệp Mạc không hề trả lời mình, Sở Hạ liền lặp lại, "Anh vào đây là có chuyện gì sao?"
Thế nhưng Diệp Mạc vẫn không đáp, anh thong thả lật từng trang sách trên tay, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.
Không nhận được câu trả lời, Sở Hạ cau mày đứng dậy tiến lại, hắn muốn xem thử Diệp Mạc đang đọc cái gì mà chăm chú đến vậy. Có điều khi chỉ còn cách ba bước chân, Diệp Mạc đang cúi đầu đột ngột đưa tay ra tóm lấy hắn, sau đó kéo người lại gần.
Sở Hạ đứng không vững phải dùng cả hai tay để chống lên, tuy nhiên giường mềm, hắn không chú ý liền nằm hẳn lên người của Diệp Mạc.
"Chờ chút, tôi bị trật tay." Sở Hạ lắc lắc cổ tay của mình, sau đó lần nữa chống lên.
Lần này không để hắn cử động nữa, Diệp Mạc nhanh chóng ôm Sở Hạ rồi kéo xuống, để hắn nằm sát vào người rồi với tay thuận tiện tắt đèn.
"Ngủ đi." Giọng anh rất nhẹ, như thể vừa thở dài.
Phòng ngủ tối không còn một chút ánh sáng, bên cạnh lại có thêm âm thanh như có như không của một người. Sở Hạ âm thầm thở ra, không muốn suy nghĩ nữa, tìm cho mình một vị trí thoải mái sau đó nhắm mắt.
...
Hai người thức giấc vì tiếng động ồn ào ở dưới nhà. Sở Hạ cau mày vươn vai, nhìn Diệp Mạc đang mang vẻ mặt gắt ngủ bên cạnh.
Hắn im lặng nghe một lúc, sau đó mới đẩy Diệp Mạc, "Hình như âm thanh này là của Eric, có lẽ tìm anh có việc."
"Ừ."
Âm thanh vừa mới ngủ dậy hơi trầm, anh đáp một tiếng, sau đó mới đứng lên.
Lúc cả hai đi xuống thì Eric đang ngồi ăn sáng, điệu bộ của anh ta cứ như đây là nhà của mình vậy. Thấy hai người, anh ta nở một nụ cười toả nắng, xém chút nữa đui mù mắt của những người bên cạnh.
"Mới sáng sớm mà anh đã làm ồn ào gì vậy?" Sở Hạ kéo ghế ra, ngồi đối diện với Eric.
Eric vừa ăn vừa nói, "Có một vụ làm ăn lớn, trời vừa sáng là tôi đã phải chạy gấp tới đây đó."
"Vụ gì?" Sở Hạ có chút tò mò, là việc gì mà khiến anh ta kích động đến vậy.
Anh ta cười cười tỏ vẻ thần bí, "Vừa kéo được một đối tác làm ăn khủng, công ty ông ta rất nổi tiếng ở bên nước ngoài."
Sở Hạ nhướn mày, quay đầu chú ý tới biểu cảm của Diệp Mạc. Gương mặt của anh vẫn không có gì khác thường, lạnh lùng mà uống trà, hoàn toàn trái ngược với vẻ vui mừng của Eric.
Chắc là đã quá quen với một Diệp Mạc như vậy, anh ta nhún vai ăn sáng tiếp. Sau khi đã xử lý xong bữa sáng, Diệp Mạc với Eric liền vào trong thư phòng bàn chuyện.
Diệp Mạc ngồi trên ghế, tay buông lỏng mà vắt lên thành ghế, "Nói cụ thể."
"Đối thủ cạnh tranh với chúng ta vừa bị anh cướp một hợp đồng thế nên bây giờ chắc lại cài thêm kẻ nào vào trong công ty rồi. Có lẽ anh nên sắp xếp lại công ty là vừa, mấy lão già kia ngồi ăn không cũng đủ rồi đó." Eric nắm lấy điếu thuốc gãy gãy, ánh mắt sắc lẹm.
"Vụ làm ăn kia là sao?" Diệp Mạc nhắm mắt, bình tĩnh nghe anh ta nói tiếp.
Anh ta lập tức ngồi thẳng dậy, như cười như không, "Vụ làm ăn này bên kia cũng muốn chiếm, tôi đã dựa vào quan hệ mà đi trước một bước rồi. Hợp đồng tôi sẽ gửi đến sau, nếu lần này đàm phán thành công thì sẽ mở rộng quy mô của chúng ta."
"Ừ." Anh trả lời một tiếng nhẹ bẫng, giao toàn quyền cho Eric làm. Năng lực của những người bên cạnh Diệp Mạc đều không phải dạng vừa, vậy nên anh vô cùng tin tưởng.
Diệp Mạc ấn một dãy số, đầu dây bên kia chỉ vang một tiếng đã lập tức có người bắt máy, "Lập tức tổ chức một cuộc họp cho tôi."
"Vâng." Mộc Thụy lời ít ý nhiều, sau khi nghe xong liền bắt đầu bắt tay vào làm việc.
Lại ấn một dãy số nữa, Mặc Dịch ở bên kia đang chơi liền vội vàng nghe máy, "Có chuyện gì vậy?"
"Mấy tài liệu chứng cứ kia, làm ra mỗi người một bản cho tôi, ba mươi phút nữa sẽ có cuộc họp." Giọng điệu của anh lạnh lùng, khiến cho người khác bất giác muốn phục tùng.
Nghe thấy thế, Mặc Dịch liền biết rõ lần này Diệp Mạc sẽ làm vô cùng dứt khoát, có lẽ lần này sẽ có rất nhiều người phải chấp nhận nghỉ sớm rồi đây.
"Tặng cho bọn họ một món quà sao?" Eric cười cợt hỏi.
"Quà trước khi nghỉ hưu."