Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 7

Nằm chờ một lúc, khi Sở Hạ đang chuẩn bị nhắm mắt thì bên ngoài vang lên tiếng "lạch cạch" của ổ khoá. Hắn gượng thân thể ê ẩm ngồi dậy, ánh sáng bên ngoài hắt vào khiến hắn nheo mắt lại.
Hai bóng dáng cao lớn ngược sáng đang đứng đó, nói lớn, "Mau đứng dậy đi theo bọn tao!"
Bây giờ hắn chỉ như con búp bê tùy ý để cho người khác bày bố, hết cách, đang ở chỗ của người ta, nếu không nghe theo thì chỉ có nước ăn hành. Sở Hạ xoa mặt cố gắng tỉnh táo sau đó đứng dậy đi theo hai người kia.
Hiện tại mới thấy chỗ này rộng đến chừng nào, chỗ hắn vừa ở chỉ là một trong số phòng nhỏ mà thôi. Ở đây không trang trí theo kiểu hoa lệ, thế nhưng lại cảm nhận được sự nghiêm ngặt quy củ. Sở Hạ cố ngăn bản thân không nên nhìn lung tung nữa, ai biết được sẽ gặp phải vấn đề gì.
Cả ba người tới trước một cánh cửa, một tên trong đó tiến đến gõ nhẹ. Nhận được sự đồng ý liền cung kính mở ra nhưng không bước vào. Tên đó mở xong thì tên còn lại liền dùng lực đẩy Sở Hạ đang ngơ ngác vào trong rồi lập tức khép nhẹ lại.
Sở Hạ hoàn toàn không phản ứng kịp, chỉ thấy cơ thể không vững xém chút nữa liền ngã.
"Ngồi đi."
Nhìn người nguy hiểm trước mặt, hắn đoán không ra tâm tình người này thế nào vậy nên cũng không dám tùy tiện làm bừa.
"Không muốn ngồi sao?" Trong giọng nói lộ rõ nghi hoặc.
Sở Hạ lắc đầu, "Tôi đứng được rồi."
Người này thoạt nhìn cử chỉ điệu bộ đều vô cùng trầm ổn, chứng tỏ đã gặp qua nhiều thứ rồi. Thái độ bình tĩnh lẫn thong dong này của anh lại khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình. Sở Hạ đứng bởi vì cảm thấy nếu đứng sẽ bớt được chút uy hiếp hơn.
"Vậy được, vào vấn đề chính." Không vòng vo dài dòng, một tập giấy mỏng đưa lên cho Sở Hạ.
Sở Hạ nhận lấy rồi cúi đầu đọc nó, là một bản hợp đồng. Hắn lướt hết, đọc kỹ toàn bộ, phía dưới còn có chữ ký. Diệp Mạc, nét chữ rất mạnh mẽ.
Đến đây Sở Hạ nắm chặt tờ giấy lại, hơi kích động. Hắn biết cái tên Diệp Mạc này, đây là người nắm giữ chuỗi nhà hàng có thương hiệu lớn, còn có chi nhánh ở bên nước ngoài, không phải chỉ giàu mà còn thế lực. Vậy mà Diệp Mạc lại muốn hắn ký hợp đồng này. Nhìn đi nhìn lại cũng là giao dịch bán thân mà, tài giỏi như Diệp Mạc thì cần gì ở hắn cơ chứ.
"Tôi không ký." Sở Hạ nói vô cùng quả quyết, hắn biết Diệp Mạc cũng không phải người không nói lý mà chỉ dùng hành động, "Về chuyện Lâm Thành tôi chắc chắn sẽ ngậm chặt miệng, nếu anh không tin có thể cho người theo sát."
Tuy không rõ Lâm Thành với bọn họ có vấn đề gì, nhưng cái này cũng không hề liên quan gì đến hắn. Sở Hạ chỉ là một người vô tội bị kéo vào mà thôi.
Diệp Mạc im lặng chờ cho hắn nói hết, cũng không tỏ vẻ gì là tức giận. Anh cầm cốc trà lên uống một cách bình thản, gương mặt đẹp như tạc lại như một cái bẫy chết người.
"Người mà cậu gây sự ở Lạc Thế tên Lưu Diệc là anh em thân thiết của Lập Thất."
Chỉ nói một câu bâng quơ như không liên quan vậy thôi nhưng lập tức khiến Sở Hạ khựng lại. Mang tiếng lưu manh thì chắc chắn phải từng nghe qua Lập Thất, gã này là một cáo già thành tinh, không phải chỉ mạnh mà đồng đội cũng rất nhiều. Nếu chỉ mạnh thôi thì Sở Hạ cũng không quá sợ hãi, cái chính là bọn chúng không biết nương tay là gì, liều mạng, dù có đi tù cũng phải giết bằng được đối thủ đã định ra.
Có lẽ Diệp Mạc đã điều tra hết toàn bộ mọi chuyện của hắn, có khi còn moi được tổ tiên dòng họ lên rồi ấy chứ.
"Ý anh là sao?"
Diệp Mạc nhìn hắn, ánh mắt như muốn đào hết Sở Hạ ra để xem.
"Lập Thất sợ tôi."
Nói thế là quá đủ hiểu hàm ý ở trong đó, Diệp Mạc quả là khôn khéo, chẳng tốn sức nào đã có thể bắt thóp được hắn. Giờ Sở Hạ chỉ có hai con đường, một là ký hợp đồng với Diệp Mạc, hoàn toàn phục tùng anh, hai là sống trong cảnh giác, nơm nớp và có khả năng cao sẽ không thể sống lâu.
Mới nghe thì có vẻ con đường thứ nhất được lợi hơn, nhưng Sở Hạ hiểu rõ, chọn cái nào cũng bất lợi cho hắn.
Trầm mặc đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng hắn thở dài với cây bút trên bàn ký nhanh một chữ.
Hạ.
Chẳng rõ Diệp Mạc muốn gì ở hắn, một kẻ trắng tay thế này thì có thể làm được gì cơ chứ. Chỉ trong một đêm mà có vẻ cuộc sống Sở Hạ trở nên đảo lộn, hắn không hề vui vì sự chuyển biến này chút nào.
"Tốt lắm." Diệp Mạc thu hồi tờ giấy, hài lòng nhìn biểu hiện ngoan ngoãn kia. Anh cũng không thực sự cần Sở Hạ cho lắm, chỉ là mấy lần quan sát ở Lạc Thế đột nhiên cảm thấy người này có chút thú vị. Hơn nữa bản năng làm việc cẩn thận, tuy nói Sở Hạ sẽ không dám tuồn ra cái gì, hắn vẫn phải để bên người để tiện quan sát hơn.
"Từ giờ cậu sẽ làm trợ lý của tôi."
Diệp Mạc nói một câu như thế.

Bình Luận (0)
Comment