Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát

Chương 107

Đối diện với ánh mắt mọi người, lại bắt gặp vẻ lo lắng của Thời Ý, giọng Cố Hàn Sinh cũng bất giác dịu lại:
"Yên tâm, vết thương nhỏ thôi, chẳng là gì với anh cả."

Thời Ý kiên quyết lắc đầu:
"Không được. Anh đã bị thương rồi, nhỡ đâu lại gặp lũ trẻ sơ sinh kia, anh tính làm sao?"

Nói xong, cô nhìn anh, mày khẽ chau lại, trong lòng như hạ quyết tâm:
"Để tôi đi."

Đám người đang xem cảnh hai người cãi nhau liền không nhịn nổi nữa.

"Thôi thôi, hai người đừng tranh nữa. Để chúng tôi đi!"

Lôi Hạo Nhiên đứng bật dậy, vừa đi vừa lầm bầm:
"Thà đối mặt bọn trẻ sơ sinh còn hơn ngồi nhìn hai người phát cơm chó."

Nói xong, Lục Ly cũng đứng lên, vỗ vai Cố Hàn Sinh:
"Cậu nghỉ đi, đừng để bạn gái lo lắng. Việc này để chúng tôi lo."

Dứt lời, anh vỗ vỗ cái ba lô, sải bước ra ngoài. Hai đội trưởng nối gót nhau đi, để lại cả phòng sững sờ.

Mễ Thần ghé tai Phong Minh, thì thầm:
"Thấy chưa, ai cũng nhìn ra rồi, đội trưởng với Thời Ý tình sâu nghĩa nặng."

Trịnh Phi nhướng mày, nhai bánh quy, lẩm bẩm:
"Chẳng lẽ bây giờ các cậu mới phát hiện? Tôi ngay từ lần đầu gặp đã biết rồi."

Nghe mọi người bàn tán ngày càng có lý, Thời Ý vội vàng phản bác:
"Tôi với đội trưởng chỉ là cấp trên cấp dưới, đừng nghĩ bậy!"

Mễ Thần thấy cô lần đầu đỏ mặt, cuống quýt như vậy thì xuýt xoa:
"Ôi, ngượng rồi. Mọi người đừng trêu quá, Thời Ý nhà tôi mỏng manh lắm. Hơn nữa đội trưởng còn chưa chính thức tuyên bố, không thể để Thời Ý chịu thiệt thòi thế này được!"

Không khí nặng nề thoáng chốc bị lời nói ấy chọc cười.

"Vậy đội trưởng Cố, cố lên nhé!"

Các nữ đồng chí xung quanh đồng loạt nở nụ cười thân thiện cổ vũ.

Khóe môi Cố Hàn Sinh khẽ nhếch, cảm giác ngay cả vết thương ở bụng cũng bớt đau đi.

Thời Ý nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, quay đầu lại, có chút bực bội:
"Anh cũng hùa theo họ?"

Nói xong, cô hờn dỗi ngồi phịch xuống bên đống lửa, lẩm bẩm:
"Đúng là một đám khiến người ta chẳng yên lòng."

Quả nhiên, làm đội trưởng phân cục thì chẳng ai là người thường. Chỉ thấy hai người họ đi chưa bao lâu, đã xách về ba kẻ như vác bao tải.

Cửa bật mở, ba phượt thủ bị ném xuống đất, hai đội trưởng phủi tay:
"Ba người này nặng thật. May mà cả ba lẫn ba lô đều được truyền tống tới."

Lục Ly giơ cao chiếc ba lô, thản nhiên nói:
"Coi như lễ cảm ơn cứu mạng của họ đi."

Nói xong, anh mở toang balô mình, dốc ngược xuống. Toàn đồ tự vệ, chẳng có chút lương thực nào.

Anh cau mày, lẩm bẩm:
"Đúng là phượt thủ nghiệp dư, đồ ăn cũng chẳng mang theo."

Những dụng cụ ấy tuy không hữu ích lắm với người có dị năng chiến đấu, nhưng với vài thành viên không giỏi tự vệ thì vẫn cần thiết. Lục Ly nghĩ một chút, rồi chia cho mọi người:
"Giữ lấy phòng thân. Thấy lũ sơ sinh kia thì nhắm đầu mà quật."

Thời Ý nhận được một cái xẻng, trên lưỡi còn dính chút đất vàng. Cô hơi sững lại, nhưng vẫn nhận lấy. Anh nói đúng — năng lực của cô chỉ là dự tri, không hề có sức tấn công, gặp lũ sơ sinh chỉ biết chạy. Có công cụ tự vệ cũng đỡ trở thành gánh nặng.

"Giờ chúng ta bàn xem phải làm cách nào dụ kẻ đó xuất hiện."

Thời Ý chợt lên tiếng.

【Đinh——】
【Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành】
【Thành công kéo dài sinh mệnh một năm】

【Đinh——】
【Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành】
【Thành công kéo dài sinh mệnh một năm】

【Đinh——】
【Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành】
【Thành công kéo dài sinh mệnh một năm】

Trong đầu Thời Ý vang lên tiếng hệ thống, cô thở phào. Nhìn ba phượt thủ còn mê man trên đất, dù không phải trực tiếp do cô cứu, nhưng vì cô mà họ giữ được mạng.

"Tôi nghĩ mấu chốt vẫn nằm trong vụ án lần này."

Thời Ý nhìn quanh, thấy ai cũng đang cau mày suy nghĩ, liền trải bản đồ ra giữa vòng lửa.

Đối mặt với nhiều người như vậy, cô không hề nao núng, giọng dứt khoát:
"Các nạn nhân đều có liên quan đến bệnh viện Maria. Theo tài liệu tôi tra được, nơi này bề ngoài là bệnh viện dành cho giới nhà giàu, nhưng thực tế y thuật chẳng ra gì. Rất nhiều bệnh nhân chỉ mắc bệnh nhỏ, vậy mà bị chẩn đoán thành bệnh nặng để moi tiền."

"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế. Khi chúng ta rời khỏi phòng phẫu thuật nhi khoa, đã thấy vô số hài cốt người lớn lẫn trẻ em nằm vương vãi trong bệnh viện, đủ mọi tư thế. Nhìn quần áo của họ, rõ ràng không giống người ở thế kỷ này."

Cổ Lệ tiếp lời.

"Hơn nữa, bệnh viện này đã tồn tại cả trăm năm. Một nơi vừa không giỏi y thuật, lại thu phí đắt đỏ mà vẫn tồn tại lâu dài, chắc chắn phải có những bí mật không ai biết."

Thời Ý gật đầu. Điều Cổ Lệ nói cũng chính là điều cô muốn nói.

"Vậy nên chúng ta có lý do nghi ngờ: liệu không gian mà chúng ta bị cuốn vào có thể chính là một mốc thời gian nào đó trong quá khứ của bệnh viện Maria."

Lời này vừa thốt ra, xung quanh lập tức chìm vào im lặng.

Mễ Thần rùng mình, theo phản xạ xoa cánh tay đầy da gà. Trong căn phòng tối tăm và tĩnh mịch này, chỉ có mấy ngọn lửa bập bùng, cố xua đi phần nào bóng tối đang vây quanh.

Cố Hàn Sinh trầm ngâm một lúc:
"Thật ra không phải không có khả năng. Ngay từ đầu tôi cũng đã nghi ngờ rồi. Bao gồm cả trang phục của những người đó, mức độ phân hủy thi thể, cùng những lời đồn quanh bệnh viện này — nhìn thế nào cũng chẳng giống việc một bệnh viện chính quy có thể làm ra."

Nói đến đây, Cố Hàn Sinh quét mắt nhìn mọi người. Cuối cùng, anh quyết định đem toàn bộ những chứng cứ và tài liệu mình từng thu thập ở bệnh viện Maria ra nói hết.

Bởi vì đến lúc này, chuyện không còn là vấn đề một đội nào đó giành chiến thắng nữa.

Muốn giữ được mạng, tất cả bọn họ bắt buộc phải đoàn kết lại.

Bình Luận (0)
Comment