Mễ Thần kéo tay Thời Ý:
"Tớ vừa mới đi dạo quanh biệt thự, không ngờ ký túc xá lại sang trọng thế này, tớ còn thấy tò mò nữa."
Cậu cười hì hì:
"Hay là để tớ dẫn cậu đi tham quan một vòng, chờ họ quay về."
Buổi tối, Thời Ý nằm trên giường, đầu óc vẫn nghĩ mãi về lời của người đàn ông thần bí ban chiều, càng nghĩ càng rối.
Cô ôm lấy con Bạch Hổ đang uể oải vẫy đuôi trên bệ cửa sổ, đặt nó lên gối.
"Bạch Hổ."
Thời Ý xoa râu nó, khẽ gọi, muốn hỏi cho rõ. Nó lười biếng quẫy đuôi, xem như đáp lại.
"Cậu nói xem, người đàn ông hôm nay rốt cuộc là ai? Những lời hắn nói nghĩa là gì?"
Đôi mắt Bạch Hổ khẽ hé mở, l**m móng vuốt, giọng đầy kiêu ngạo:
"Cô đừng bận tâm. Coi như hắn nói nhảm đi. Thật chưa từng thấy ai mặt dày thế, còn dám xưng thần. Bản thần đây còn chưa mở miệng, hắn đã dám làm càn trước mặt ta."
Thời Ý hơi ngẩn ra, bóp nhẹ móng vuốt mềm của nó.
"Nghe giọng điệu của cậu... lẽ nào quen biết hắn? Trông cậu cứ như có thù ấy."
Bạch Hổ duỗi người, ngồi một bên, mắt đầy ngạo nghễ:
"Ta chẳng có thù oán gì, cũng chẳng quen hắn."
"Thế mà nhìn cậu cứ như bị dẫm phải đuôi vậy."
Thời Ý lại chọc nhẹ vào cái đuôi, nó lập tức cuộn tròn lại, ôm vào chân, ánh mắt tuy kiêu kỳ nhưng lần này lại trở nên nghiêm túc:
"Thế giới này phức tạp hơn những gì cô thấy nhiều. Con người tự cho mình là trung tâm, nhưng thật ra họ chỉ là loài nhỏ bé nhất. Yêu quái tu luyện trăm năm, yêu ma ngàn năm, hay thiên nhiên vạn năm bất biến, thứ nào chẳng hơn loài người?
Chưa kể, còn có vô số thứ mắt người chẳng thấy được. Cái mà các cô gọi là 'hồn ma', ở thế giới khác có khi lại là loài chủ đạo.
Cho nên, đừng để lời hắn làm lung lay. Cứ đi theo bản tâm. Lúc còn là người bình thường, cô thích giúp đỡ động vật, luôn giúp người khác. Sau khi có dị năng, có thể dự báo tai ương, cô cũng hết lòng cứu giúp xung quanh. Chỉ cần giữ đúng bản tâm, chẳng ai làm gì được cô.
Đừng vì vài câu nói mơ hồ mà đổi hướng. Hãy đi theo con đường mà cô tin là đúng."
Đây là lần đầu tiên Thời Ý thấy Bạch Hổ nói chuyện nghiêm túc đến vậy, cô thoáng bất ngờ.
Người đàn ông ban chiều, rốt cuộc là ai?
Bạch Hổ lại l**m móng, uể oải nằm xuống bên giường. Nó nghĩ, chuyện này sớm muộn gì cô cũng biết, khác biệt chẳng lớn. Có điều, có những thứ, cho dù là thượng cổ thần thú như nó, sống hàng vạn năm, cũng không thể chống lại được.
"Ta chỉ có thể nói với cô thế này: hãy giữ vững bản tâm, tự quyết định cô muốn trở thành ai. Người khác muốn xen vào, cô có thể cân nhắc, nhưng quyền lựa chọn vẫn là của cô. Và nhớ, hắn không phải thần. Không phải ai cũng có thể xưng thần."
Nói xong, Bạch Hổ vụt chạy ra khỏi phòng.
Thời Ý không đuổi theo, chỉ ngước nhìn trần nhà, rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Cô lại mơ. Trong mơ, cả người tê dại, bốn chi như không thuộc về mình.
Khi mở mắt, một mảng xanh lam phủ lên tầm nhìn, ấm áp như vòng tay mẹ. Tất cả đau đớn tan biến, cơ thể nhẹ bẫng như đang bay trên mây.
Bên tai là âm thanh "tít tít" chói tai, ầm ĩ đến phát bực.
Cô đưa tay muốn tắt nó.
"Bíp bíp bíp——"
Thời Ý giật mình tỉnh lại, mới phát hiện là chuông báo thức. Cô lau mồ hôi lạnh trên trán, tắt đi, lại thả mình xuống giường, thở hắt ra.
Giấc mơ vừa rồi chân thật đến lạ. Xanh lam đó là gì?
Cô ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mái tóc xanh lam của mình, trầm ngâm suy nghĩ.
"Bản tin sáng nay: 5 giờ 30 phút, một người đàn ông đi câu phát hiện thi thể trôi dạt ở bờ sông Đế Đô. Sau khi xác nhận, nạn nhân là một người đàn ông trung niên sống tại một khu dân cư, hiện gia đình chưa liên lạc được. Cảnh sát đã vào cuộc điều tra..."
Đài phát thanh đang phát khi Cố Hàn Sinh lái xe chở Thời Ý. Cô ngồi cạnh, thần sắc mệt mỏi, có phần ngơ ngác.
Anh nhìn sang, lo lắng hỏi:
"Sao thế? Không ngủ ngon à?"
Thời Ý giật mình, khẽ gật:
"Ừ, hơi mất ngủ thôi. Không sao, chắc chưa thoát khỏi trạng thái nghỉ phép."
Cô gượng cười, môi hơi nhợt nhạt.
Cố Hàn Sinh mở ngăn kéo trước xe, lập tức tràn ra một đống đồ ăn vặt.
Thời Ý tròn mắt khi thấy đống snack rơi vào lòng.
"Đều mua cho em đấy. Ăn chút cho vui. Cuối tuần, hay là anh đưa em đi chơi nhé?"
Cô mỉm cười, lấy một cây kẹo m*t ngậm vào miệng:
"Cũng được. Nhưng gọi cả bọn đi cho vui."
Khóe môi Cố Hàn Sinh khựng lại.
"Thôi nào, hẹn hò hai người mới gọi là đi chơi. Liên quan gì đến mấy con cẩu độc thân kia..."
Nhưng nghĩ đến chuyện khác, anh vô thức đưa tay che miệng.
Mấy hôm trước, lúc đi lấy hồ sơ bỏ quên ở cục, Thang Dục đã đi cùng. Ban đầu anh tưởng Thang Dục có việc muốn nhờ, ai ngờ hóa ra lại... hỏi kinh nghiệm theo đuổi người yêu?
Cố Hàn Sinh lúc ấy còn tự nhủ, đeo bám kiên trì chẳng phải chính là bí quyết sao? Cần gì cao siêu. Ánh mắt Thang Dục nhìn anh khi ấy thật khó tả, như thể đang nhìn một lão lưu manh vậy.
"Ấy, cái khu dân cư kia... chẳng phải là nơi chúng ta đang ở sao?"
Tiếng radio vẫn phát, Thời Ý sững người.
Cố Hàn Sinh vặn to âm lượng, nghe kỹ, rồi kinh ngạc:
"Đúng thật, chính là khu nhà của chúng ta."