Dụ Đồng

Chương 122

Con ngươi đen nhắm chặt đột nhiên mở lớn, Ti Hàn Nguyệt bị cái ôm ấm áp vây chặt nhanh chóng nhìn lên liêm trướng (màn ngủ)…… hình như có có từ bên ngoài thổi vào, sau khi liêm trướng lắc lư vài cái liền khôi phục bình thường. Chậm rãi rút khỏi cánh tay của phụ hoàng , Ti Hàn Nguyệt ngồi dậy, Ti Ngự Thiên vẫn trầm ngủ không hề phát giác. Đôi chân trần chạm trên mặt đất, Ti Hàn Nguyệt hướng ra phía ngoài gian đi đến, khi  nhìn thấy ánh nến tỏa sáng soi rõ đồng nhan (gương mặt) của người trước mặt, Ti Hàn Nguyệt lập tức dừng cước bộ, bảy màu vầng sáng bắt đầu lóe ra.

” Tranh…” thanh âm giống như rất gần lại tựa như rất xa, từ trong yết hầu người phía trước phát ra, ” có trở về hay không??” tiếp theo thản nhiên nhìn Ti Hàn Nguyệt, mà Ti Hàn Nguyệt nháy mắt cảm thấy được trong cơ thể chính mình dâng lên chút gì đó thế nhưng lại nói không nên lời cụ thể là cái gì… một lát sau… Ti Hàn Nguyệt chậm rãi mở miệng: ” Chúc Âm……”

“…… có trở về hay không?.” người được gọi là Chúc Âm thản nhiên hỏi lại một lần.

Ti Hàn Nguyệt không trả lời ngay mà chuyên chú nhìn người trước mặt, con ngươi ám trầm biến thành u lam…… mà Chúc Âm cũng không thúc giục, lặng im nhìn Ti Hàn Nguyệt, trong mắt cũng thấy rõ lẫn thấu hiểu…

” Thời điểm còn chưa tới…” hai khắc sau, Ti Hàn Nguyệt đạm mạc đáp trả, thanh âm trước sau như một linh hoạt kỳ ảo cùng mị hoặc.

” Như thế nào?” Chúc Âm vẫn thản nhiên cười, ánh mắt lại dị thường thâm u (sâu sắc), ” Nanh đã xuất thế, ngươi đã ngộ đạo, nên về Chung Sơn, đây là quy định của thiên đạo.”

” Đời này ta còn hai mươi năm…” Ti Hàn Nguyệt chậm rãi nói ra nguyên nhân.

Chúc Âm vuốt cằm: ” Ngươi từ trong thiên địa oán khí mà sinh ra, vì vậy phải thừa nhận nỗi khổ mà oán khí mang lại – suốt đời không thể thoát khỏi (câu này là tác giả ghi thêm ở mục phụ chú).”

“… đốt luyện chi đau (chỉ là thống khổ của đốt cháy luyện ngục) mà thôi…” Ti Hàn Nguyệt lộ biểu hiện không sao cả nhìn Chúc Âm.

Chúc Âm nghe xong mỉm cười, tiếp theo thân thể chậm rãi trở nên mờ nhạt cho đến  khi biến mất, tựa như chưa bao giờ xuất hiện qua. Ti Hàn Nguyệt đứng ở tại chỗ, ánh mắt lại trở về vẻ bình tĩnh, xoay người đi trở về bên trong, ngồi lên giường chui vào đệm chăn, lập tức bị người nhẹ nhàng ôm: ” Nguyệt nhi… đi tiểu đêm sao không thêm theo áo khoác? Nhìn ngươi thân mình lạnh thế này.” thanh âm Ti Ngự Thiên có chút mông lung khàn khàn.

Ti Hàn Nguyệt lập tức chui vào trong lồng ngực phụ hoàng, nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng thực ấm…” mới vừa nói xong thân mình đã bị người gắt gao ôm, tiếp theo nghe được thanh âm phụ hoàng có chút bất đắc dĩ: ” ngươi a…… khi nào mới biết hảo hảo chiếu cố chính mình, ân?”

” Phụ hoàng… sẽ rời đi?” Ti Hàn Nguyệt lạnh nhạt hỏi, cánh tay lạnh lẻo đặt ở trong  bàn tay lớn ấm áp của phụ hoàng.

” Đương nhiên sẽ không… phụ hoàng sẽ vẫn bên cạnh ngươi…” đem chân của người trong lồng ngực đồng dạng có chút lạnh lẻo câu vào giữa hai chân của mình, Ti Ngự Thiên kiên định trả lời.

” Vậy ta vì sao cần phải chiếu cố chính mình?” Ti Hàn Nguyệt nhẹ giọng hỏi lại một câu, tiếp theo cúi đầu chôn vào vùng ngực ấm áp của phụ hoàng , nhắm mắt lại…

“……” Ti Ngự Thiên có chút bất đắc dĩ… đem đệm chăn đắp ổn định lên thân mình người này, ôm chặt Ti Hàn Nguyệt để hắn lại rơi vào giấc ngủ…

Hàn Nguyệt vẫn tiếp tục nhìn nhìn, tâm tư của Ti Ngự Thiên hiện lên một tia khác thường, đem người chuyển lại đây đối mặt chính mình, Ti Ngự Thiên thấp giọng hỏi: ” Nguyệt nhi? Đã xảy ra chuyện gì?” Nguyệt nhi lúc này tựa hồ không có gì bất đồng với ngày thường, nhưng lại khiến hắn cảm thấy được có chút không giống, có chút lạnh, có chút thờ ơ, có chút hư vô…… khiến hắn cảm thấy như không thể nắm bắt được.

Ti Hàn Nguyệt nhìn phụ hoàng, ánh mắt có chút gì đó biến hóa, kéo tay phụ hoàng đi đến gian ngoài, đem phụ hoàng ấn ngồi vào trên nhuyễn tháp, Ti Hàn Nguyệt lập tức ngồi ở bên cạnh phụ hoàng. Đem bàn tay phụ hoàng mở ra, Ti Hàn Nguyệt cẩn thận vuốt ve  mỗi một ngón tay, lòng bàn tay to lớn, phía trên lòng bàn tay có nếp nhăn……Ti Ngự Thiên nhìn nghiêng bên mặt Hàn Nguyệt chăm chú không nháy mắt một cái, tâm tư của Hàn Nguyệt giờ phút này hắn không thể nhìn ra được.

Sau khi sờ xong, Hàn Nguyệt đem tay phải có thú văn của mình nắm thành quyền đặt ở bàn tay phụ hoàng, rồi mới ngẩng đầu nhìn về trước: ” Phụ hoàng…bộ dạng này của ta… suốt đời sẽ không thay đổi…” vầng sáng bảy màu củaTi Hàn Nguyệt lúc này so với dĩ vãng càng thêm loá mắt,  tràn ngập cảm giác yêu mị.

Nghe được lời Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên run rẩy một chút, nhìn ánh mắt Hàn Nguyệt , hắn muốn cẩn thận suy nghĩ nên như thế nào hồi phục lại, hắn không biết trên người Nguyệt nhi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có thể khẳng định, Nguyệt nhi quả thật có chút bất đồng , hơn nữa hắn không biết Nguyệt nhi có biết thân thế của bản thân mình hay không, nghĩ đến đây Ti Ngự Thiên nhớ tới đêm qua Nguyệt nhi từng đi ra ngoài một hồi, có lẽ… chính là khi đó…

” Nguyệt nhi…” lặng yên nửa ngày, Ti Ngự Thiên đem bàn tay lạnh lẽo đang nắm thành quyền nắm chặt, ” ngươi có bộ dáng gì, đối với phụ hoàng mà nói không có gì khác biệt… chỉ cần phụ hoàng nhớ rõ ngươi, ngươi đều sẽ vĩnh viễn là con báo con trong lòng phụ hoàng… hơn nữa, phụ hoàng không phải đã nói qua sao? Nếu cùng với Nguyệt nhi tách ra, vậy phụ hoàng tình nguyện hồn phi phách tán – hồn vía lên mây.”

Khuynh thân (nghiêng người) về phía trước, Ti Hàn Nguyệt hôn lên môi phụ hoàng, trong chốc lát hắn cảm nhận được phụ hoàng run rẩy. Đối với Ti Hàn Nguyệt mà nói, số lần hắn chủ động có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng lúc này đây hắn cũng lần đầu tiên hôn Ti Ngự Thiên sâu sắc, thật chậm rãi cũng thật sâu… qua thời gian một nén nhang, Ti Hàn Nguyệt mới rời đi môi phụ hoàng.

” Nguyệt nhi…” Ti Ngự Thiên một tay xoa hai má Hàn Nguyệt, vẻ mặt có chút kích động.

” Phụ hoàng…” thanh âm Hàn Nguyệt  trở nên trong suốt, ” không cần hồn phi phách tán – hồn vía lên mây, ngươi phải trọn đời ở bên người của ta…”

“…… Hảo, ngươi nói thế nào thì chính là thế đó…” Ti Ngự Thiên cả người chấn động, rồi mới khàn khàn mở miệng, trong mắt có chút lóe sáng.

” Phụ hoàng… một đời này, ta còn có hai mươi năm… có thể sau này không còn phải luân hồi. Hai người kia chỉ nói đúng một nửa… đến nỗi ta đến tột cùng là vì sao như thế thì một ngày nào đó phụ hoàng sẽ biết, bất quá… phụ hoàng vẫn phải ở lại bên người của ta…”

“………” Ti Ngự Thiên nhãn thần lóe ra, môi có chút phát run, đầu óc có chút trống rỗng, đem Ti Hàn Nguyệt ôm vào trong ngực, ngửi thấy mùi trúc hương quen thuộc trên người của người này, Ti Ngự Thiên cố gắng ổn định tiếng tim đang đập kịch liệt lẫn hoang mang đã bị đánh sâu vào… Nguyệt nhi… thật là người như vậy, mà Nguyệt nhi cũng không hẳn là người như vậy… Nguyệt nhi… đã không thể được xem như phàm nhân … Nguyệt nhi… muốn mình vẫn bồi hắn… Nguyệt nhi… muốn dẫn mình rời đi… Nguyệt nhi… cho dù là thần, là tiên hoặc là thiên nhân càng tôn quý thì cũng… vĩnh viễn là Nguyệt nhi của hắn…” Nguyệt nhi… ngươi là của phụ hoàng… phụ hoàng vĩnh viễn sẽ không buông tay…”

” Ân… tay của ta ở trong tay phụ hoàng…” một bàn tay của Ti Hàn Nguyệt ôm chặt phụ hoàng, tay kia đang nắm thành quyền vẫn tiếp tục bị phụ hoàng nắm chặt, cho đến khi hoàn toàn bị đôi bàn tay to của phụ hoàng bao bọc lấy, ” phụ hoàng… thích…” hắn… Tranh… thích  người phụ hoàng được gọi là Ti Ngự Thiên này…

” Nguyệt nhi… yêu ngươi… phụ hoàng… yêu ngươi…”

Trên nhuyễn tháp có hai người gắt gao ôm nhau, hai đôi môi thong thả mà thật sâu hôn lẫn nhau, vạt áo bị rớt ra, nóng và lạnh, hai thân thể dán chặt vào nhau tạo ra một hơi ấm, tiếng tim đập nhẹ nhàng từ trong ngực hai người không một khe hở truyền ra, ” thùng thùng… thùng thùng… thùng thùng…” (thứ lỗi cho ta để nguyên tiếng động này mặc dù nghe cứ như tiếng trống ==||)

……….

Trong Lộ Hoa điện mặc dù có chút im lặng nhưng vẫn tụ đầy người. Hai mươi Hắc y nhân chưa che mặt ngồi thành một đoàn, trên bàn vuông trước mặt chất đầy thức ăn. Ngồi bên trong có thái tử Ti Lam Hạ cầm đầu sáu vị thân vương, Ung thân vương Ti Khải Thiên, Lưu Mộ Dương, La Y, Dạ, Quan Vĩnh Huy, Nghê Thiên Lương, ngay cả Vô Phong không nên xuất hiện ở nơi này cũng ngồi ở bàn lớn cùng những hoàng thân quốc thích trong hoàng tộc lẫn trọng thần triều đình. Phía trên là hai người Ti Ngự Thiên cùng Ti Hàn Nguyệt, phía sau hầu hạ là Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh.

” Hôm nay… là sinh nhật Nguyệt nhi mười bảy tuổi… trẫm biết Nguyệt nhi không thích ồn ào, nhưng hôm nay, trẫm vẫn muốn gọi bọn ngươi tới. Lần này cũng là trẫm lấy thân phận thiên tử bồi Nguyệt nhi vượt qua một cái sinh nhật cuối cùng, cho nên trẫm hôm nay nghĩ muốn náo nhiệt và náo nhiệt. Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng đều đã là quá khứ; Thứ hai, thân mình Nguyệt nhi đã dần khôi phục khiến cho trẫm vạn lần vui mừng; Thứ ba, các ngươi đều là những người vẫn bồi ở bên người Nguyệt nhi , trừ bỏ các thân vương, Vương gia ở ngoài, những người còn lại toàn bộ đều đối với Nguyệt nhi trung thành và tận tâm, làm hết phận sự nguyện trung thành. Những chuyện các ngươi làm cho Nguyệt nhi đều là dùng thực tâm, trẫm đều thu lại trong mắt, ghi tạc trong lòng. Hôm nay, không chỉ là vì Nguyệt nhi ăn mừng, mà cũng là vì trẫm muốn đại diện Nguyệt nhi cảm tạ chư vị.” Ti Ngự thiên cầm lấy ly rượu, nhìn những người trước mặt, chậm rãi nói. Sau khi nói xong, nhấc tay uống hết ly rượu.

Có người trong mắt đã có chút đỏ ngầu, có người lại mang gương mặt mỉm cười, có vẻ mặt lại kích động, sau khi đợi Hoàng Thượng uống xong đều nâng chén một ngụm uống cạn, thiên ngôn vạn ngữ đều ở trong một ly rượu này.

Ti Hàn Nguyệt vận áo dài phủ đến mắt cá sau khi nhìn mọi người uống xong cũng không hề động đến ly rượu, nhìn về phía Ti Lam Hạ.” Ti Lam Hạ… ta cho ngươi thời gian hai mươi năm, hai mươi năm cuối, ngươi phải đem ngôi vị hoàng đế giao ra.” Ti Hàn Nguyệt lời vừa nói xong, trừ bỏ Ti Ngự Thiên thì những người khác đều có chút khó hiểu. Những người này gần đây đều cảm thấy người này có chút không thích hợp, nhưng lại không thể nói rõ được, chỉ cảm thấy người này tuy rằng nhìn so với trước kia dường như lạnh hơn, nhưng lại cảm thấy được ấm lên một chút; Tuy rằng vẻ mặt càng phát ra vẻ đạm mạc nhưng cũng ẩn ẩn một tia nhân khí; Tuy rằng đôi mắt lại biến thành màu mực tàu nhưng lại cảm thấy so với trước kia càng thêm sáng ngời; Bộ dạng mặc dù vẫn là bộ dáng sau khi biến hóa nhưng lại không hề giảm bớt vẻ tuấn mỹ, giảm bớt vẻ mị hoặc,  càng thêm tuyệt thế vô song; Duy độc trong tiếng nói vẫn là linh hoạt kỳ ảo mang rõ quyến rũ, cùng với sau khi biến hóa cũng không có chút khác biệt.

Ti Lam Hạ chăm chú nhìn Ti Hàn Nguyệt, suy nghĩ một hồi gật gật đầu: ” Ta đã biết.” không có nghi ngờ, không có bất mãn.

Nghe được câu trả lời của Ti Lam Hạ, Ti Hàn Nguyệt cúi đầu nếm nếm chút rượu, không nói nữa. Trong nhãn thần Ti Ngự Thiên mang theo ý cười, lại tiếp tục nâng chén…… trong không khí yên lặng an tường, Ti Hàn Nguyệt ở tại đây trải qua ngày đầu tiên của năm mười bảy tuổi trong một đời này.

………….

Đêm khuya, nhìn trên ngón giữa bên tay phải Hàn Nguyệt có thêm một thứ trang sức, Ti Ngự Thiên ngồi ở trên giường mỉm cười: ” Tuy rằng biết ngươi không thích những thứ này, nhưng hôm nay lễ vật của mấy người bọn họ tặng đều chiếm đầy trên người ngươi, phụ hoàng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể tặng ngươi nhẫn …” vừa nói Ti Ngự Thiên vừa đảo qua ngọc trâm màu xanh trên người Hàn Nguyệt, trên có khắc kinh văn phật gia bảo bình an, là Hạ nhi tặng; Trên cổ tay có phật châu Cẩm nhi tặng; Trên mắt cá chân có lắc ngọc dùng để cầu phúc, là Hoài Ân tặng; Bên hông trên đai lưng có bảo thạch Tú mãn Phạn văn Nhật nhi tặng; Lâm nhi tặng lam ngọc thạch ở trên cổ Nguyệt nhi, cùng một chỗ với Ấm ngọc… còn có những bảo vật bình an lẫn những vật dùng để cầu phúc người khác tặng… lại còn cả một bàn xiêm áo… hoàn hảo Nguyệt nhi không thích, bằng không cả Lộ Hoa điện này sợ là không muốn cũng bị nhồi vào. (chắc em nặng lắm Nguyệt nhi nhỉ?)

Đem tay phải giơ lên trước mắt, Ti Hàn Nguyệt nhìn chiếc nhẫn hình con báo trên ngón giữa, mắt con báo là hai viên tùng thạch (thạch anh) màu xanh lam đậm, đuôi con báo được làm từ bảo thạch bảy màu càng đẹp tỏa sáng. Nhìn một hồi, Ti Hàn Nguyệt nhìn về phía phụ hoàng: ” Ta sẽ mang theo.” mặc dù không phải là đời trước của mình, nhưng hắn sẽ mang nó.

“… Hảo… ngươi thích là tốt rồi.” Ti Ngự Thiên đối với quyết định của Hàn Nguyệt không một tia kinh ngạc, hắn biết, chỉ cần là hắn đưa, Nguyệt nhi sẽ vẫn mang ở trên người, mặc kệ thích hay không thích.

” Phụ hoàng… tên của ta vốn là Tranh.” Ti Hàn Nguyệt buông tay, đạm mạc nói, tên của mình phụ hoàng cũng nên biết.

” Tranh?…” Ti Ngự Thiên sau khi nghe được đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo có chút hiểu rõ, rồi mới lại là mỉm cười, ” phụ hoàng… vẫn thích gọi ngươi là Nguyệt nhi.”

” Ân.” Ti Hàn Nguyệt bình thản điểm đầu, ” chính là muốn cho phụ hoàng biết, còn chuyện phụ hoàng muốn gọi ta cái gì, đều không sao cả.”

” Ha hả… Nguyệt nhi…” thanh âm Ti Ngự Thiên trở nên có chút thấp trầm.

” Ân…”

” Nguyệt nhi…”

“… Ân…”

” Nguyệt nhi của phụ hoàng…”

” Ân.”

“… Nguyệt nhi…” Ti Hàn Nguyệt vừa định đáp lại thì hàm đột nhiên bị môi người khóa lại…..

──── phân cách phân cách ──── (~ ôi ác mộng đời ta~) (trong ngoặc là những bộ sách dùng để trích ra-ai tìm được bộ nào thì đọc đi nga~ta đọc được mỗi Sơn Hải Kinh)

Phụ chú: Hoa Sơn đứng đầu Tây sơn kinh, Nhật Tiền Lai chi sơn, trên nhiều cây, dưới nhiều đá. Cách phía tây hai trăm tám mươi dặm có Nhật Chương Ngộ chi sơn, không có cỏ cây, nhiều ngọc xanh. Tạo nên vẻ kỳ quái. Núi tất có thú, thế nhưng thú này có dạng như xích báo (báo đỏ), năm đuôi một sừng, thanh âm của nó tựa như gõ vào đá, kỳ danh “Tranh” .(Tranh nghĩa là hung ác-dữ tợn)《 Sơn Hải kinh .Tây Sơn kinh 》

Ngoài biển từ đông bắc đến tây bắc người hẻo lánh. Không có quốc gia nào trải dài tới tận phía đông, từ ngàn xưa có một vị thần vẫn vì người mà ngụ tại Chung Sơn, danh viết “Chúc Âm” , ban ngày trông coi, ban đêm nhắm mắt, mùa đông thổi gió, mùa hạ thổi hơi, không ăn, không uống, không nghỉ ngơi, hơi thở tựa gió, sinh mệnh dài ngàn dặm.《 Sơn Hải kinh . Hải Ngoại Bắc Kinh 》

Trước đó, Quang Giới cùng Bạch Mi đã từng nói qua thân phận của Hàn Nguyệt, nói hắn là vì cân bằng oán khí trong thiên địa mà đến, ngàn năm vào đời, một đời có ba lần luân hồi. Đây là miêu tả nhân thế của Hàn Nguyệt ở nhân gian, là sự thật, nhưng thân phận chân chính của Hàn Nguyệt vẫn có chút bất đồng. Đối với “Chúc Âm” khẳng định rất nhiều người không biết. Kỳ thật đối với Thiên đạo có người nghiên cứu nên biết, Chúc Âm là một trong những thánh nhân. Nhưng bởi vì được cung phụng ít, bởi vậy rất nhiều người đối với những thánh nhân như Tam Thanh, Nữ Oa, Phật tổ có hiểu biết hơn thì Chúc Âm được biết đến rất ít. Kỳ thật Chúc Âm ở đạo gia mà nói, là Bàn Cổ khai thiên sau khi các đại thần xuất hiện, cùng với thánh nhân là Nữ Oa có thể nói là nổi danh .

Thiên chi đạo (theo đạo trời), vô công vô tư, mà thánh nhân chân chính thì vô thiện vô ác, vô vật vô ngã, ngay cả hình thái cũng không cố định, mọi sự bọn họ đều có thể quản, cũng đều có thể mặc kệ. Chúc Âm vốn là không nên tới gặp Hàn Nguyệt, nhưng mặt khác ta sẽ nói rõ quan hệ của Hàn Nguyệt cũng chính là Tranh cùng Chúc Âm, và triệt để nguồn gốc thân thế tồn tại của Hàn Nguyệt, cùng với nguyên nhân chân chính hắn vào đời.

Chúc Âm theo như lời nói “quay về hay không” , kỳ thật cũng không phải như chúng ta lý giải bình thường về xoay quanh trời đất, Chung Sơn kỳ thật có thể lý giải như một cảnh giới không gian siêu thoát trên thế gian. Thiên giới tồn tại vì tiên nhân, nhưng bọn hắn vẫn là người, bởi vậy còn có giới luật của trời. Nhưng đối với thánh nhân, thiên đạo mà nói, vạn vật tồn tại đều có lý do. Tất cả sự việc đều tồn tại đạo lý, ví dụ như nói, muốn tiêu diệt ma đầu tiên phải tiêu diệt phật. Cho nên có thể nói với mọi người rằng, tình cảm của Hàn Nguyệt cùng Ti Ngự Thiên sẽ không xuất hiện cái loại tình huống bị thiên nhân cản trở như Ngưu lang Chức nữ, Hàn Nguyệt không thuộc về bọn họ.

Chúc Âm nói: ” Nanh đã xuất thế, ngươi đã ngộ đạo, nên về Chung sơn, đây là thiên đạo.” câu này ý tứ kỳ thật chính là, Hàn Nguyệt lúc này đã đắc đạo, nói cách khác hắn đã  nâng lên một tầng cao hơn, không còn là cảnh giới nguyên lai (ban đầu) nữa, cho nên hẳn phải trở lại Chung sơn, cũng chính là nơi Hàn Nguyệt sinh ra trước kia. Mà lai lịch chân chính của Hàn Nguyệt là từ thiên địa oán khí mà sinh ra, hắn nếu phải về Chung sơn, vậy phải cần một người xuất hiện cân bằng oán khí thiên địa các giới, nói cách khác là tiếp nhận vị trí cùng trách nhiệm của Hàn Nguyệt, cho nên Hàn Nguyệt không cần tái tiếp tục luân hồi.

Vốn nghĩ ra cái tên cho Hàn Nguyệt là Khâm < Phi Điểu >( đọc pinyin là hai tiếng ): giống hình ảnh con chim hắc văn ta viết trên tay, xích uế (mỏ đỏ) mà hổ trảo (vuốt hổ) , thanh âm như khí thần thở, gặp phải chắc chắn có đại binh, cùng thân phận Hàn Nguyệt thực tương xứng, nhưng Khâm < Phi điểu > từng vì cố ý hủy hoại nhân gian mà bị hoàng đế ở Chung sơn chi Đông xử tử, cho nên dù muốn vẫn là không thích hợp. Sau khi lật xem 《 Sơn Hải kinh 》, ta cảm thấy Tranh là tối chuẩn xác. Mà Nanh, ta cho rằng một đời là dữ tợn, bởi vậy sau khi Tranh trở lại, Nanh tắc xuất thế, bất quá cũng không miêu tả về Nanh, bởi vậy Nanh có thể nói là ta bịa đặt ra, thân phận của hắn chính là thay thế Tranh, tiếp tục cân bằng thiên địa oán khí.

Mà thống khổ của Hàn Nguyệt chính là thống khổ mà hắn thường xuyên phát tác, ” ngươi từ thiên địa oán khí mà sinh ra, tự thừa nhận nổi khổ oán khí.” Chúc Âm giải thích rất rõ. Hắn mặc dù đã đắc đạo nhưng hắn là từ thiên địa oán khí mà sinh ra, bởi vậy, hắn tuy rằng không cần tiếp tục thừa nhận nổi khổ luân hồi, nhưng vẫn phải chịu đựng nổi đau đốt luyện đốt cháy, bởi vì, có nguyên nhân tất có quả, lai lịch của hắn là người phải gánh vác các loại thống khổ, mà thống khổ còn lại của hắn chính là quả do gánh vác oán khí mà sinh ra .

Một số trên là ta viết đến đây, đối với chuyện tự hỏi nguyên nhân tồn tại của Hàn Nguyệt cũng là điểm xuất phát của mấy chương này. Ở cuối cùng ta còn thuyết minh tỉ mỉ cả cái tiền căn hậu quả (nhân trước quả sau)… cũng sẽ khiến mọi người càng thêm hiểu được rõ ràng Hàn Nguyệt đến tột cùng là cái gì. Không biết thuyết minh ở trên của ta có thể hay không lý giải cho mọi người, để mọi người xem hiểu đoạn mở đầu kia.
Bình Luận (0)
Comment