“Nguyệt nhi…” Đang ngồi trong tẩm cung phê duyệt tấu chương, Ti Ngự Thiên dừng bút gọi Hàn Nguyệt. Nó đang ngồi dưới giường nhắm mắt luyện công. Sau lần đó, Ti Ngự Thiên cũng hiểu được tại sao Nguyệt nhi lại thích ngắm trăng đến vậy. Về sau, Nguyệt nhi có nói tâm pháp cho hắn biết nhưng hắn không cách nào tu luyện được. Có lẽ ở một số mặt, Nguyệt nhi hơi khác với người thường.
“Uhm…” Chờ cho năng lượng trong cơ thể mình lắng xuống, Hàn Nguyệt mở mắt nhìn phụ hoàng.
“Hai tháng sau là đến lễ hội săn bắn mùa thu, đến lúc đó ngươi đi cùng phụ hoàng nhé.” Ti Ngự Thiên lạnh nhạt đề nghị.
“Săn bắn?” Mỗi năm vào thu, Yến quốc đều tổ chức lễ hội săn bắn. Có điều cho đến giờ nó vẫn chưa tham dự lần nào. Quá nhiều người.
“Ừ. Lúc trước không bảo ngươi đi vì ngươi vẫn còn nhỏ. Hơn nữa, khi ấy ngươi cũng không chịu được ồn ào. Bây giờ ngươi đã lớn rồi, phụ hoàng muốn cho ngươi ra ngoài một chút. Ngày nào cũng ở trong cung không nhàm chán sao?”
“Chán ngắt.” Hàn Nguyệt thành thật trả lời. Chỗ này đúng là quá nhàm chán.
“A a, phụ hoàng biết mà. Nếu năm ngoái không phải sinh nhật lần thứ 30 của phụ hoàng, lễ hội bị hủy bỏ, phụ hoàng đã đem ngươi ra ngoài rồi. Năm nay đến đó cùng với phụ hoàng đi. Còn mấy chuyện kia nữa, mấy năm nay cũng đã bố trí gần xong rồi. Phụ hoàng muốn giới thiệu bọn họ với ngươi.” Ti Ngự Thiên lộ ra vẻ mặt ‘biết ngay mà’. Đứa con này của hắn nhìn thì lạnh nhạt nhưng thực ra rất dễ mất kiên nhẫn. Cuộc sống trong cung vô vị chán ngắt. Nếu hắn với Tiêu Lâm không ở đây, thì e là Nguyệt nhi đã sớm rời đi. Bắt nó ru rú ở chỗ này mười năm trời cũng đã làm khó cho nó rồi.
“Ừ.” Suy nghĩ một lúc, Hàn Nguyệt quyết định đáp ứng đề nghị của Ti Ngự Thiên.
“Vậy vài ngày nữa ngươi đi chọn ngựa. Phụ hoàng đã sai người đem mấy con ngựa tốt vào trong cung. Ngươi đi xem có con nào thích thì lấy.” Ti Ngự Thiên cũng không lo lắng xem Hàn Nguyệt có biết cưỡi ngựa hay không. Chuyện này căn bản hắn chẳng cần quan tâm.
“Ừ.”
“Vậy cũng chẳng còn việc gì nữa. Phụ hoàng không quấy rầy ngươi nữa.” Ti Ngự Thiên lại quay lại xem mớ tấu chương chưa kịp phê xong.
Thấy phụ hoàng không còn chuyện gì muốn nói, Hàn Nguyệt nhắm mắt lại bắt đầu vận công.
…
“Nguyệt nhi…” Tiêu Lâm đường đường chính chính… bốc trộm mấy miếng thịt khô của con nàng cho vào miệng. Mùi vị quá tuyệt, sao trước kia nàng không biết nhỉ? Ngon thật. Mai sai người mang đến một chút.
“Ừm…” Hàn Nguyệt đáp, không thèm để ý đến chuyện mẫu hậu thỉnh thoảng lại bốc trộm chút đồ ăn của nó.
“Mẫu hậu nghe nói, con sẽ tham gia lễ hội săn bắn?” Tiêu Lâm nuốt miếng thịt đang nhai dở, rồi thèm thuồng liếc nhìn cái túi con nàng đang đeo bên người. Muốn ăn thêm chút nữa quá, nhưng đó là đồ ăn của con nàng a~~~ Nguyệt nhi vốn không thích ăn thịt, nàng là mẹ nó mà lại còn tranh đồ ăn với con, quá đáng lắm rồi đấy! Nhưng mà ngon thật mà~~~
“Tiểu thư!!!” Xuân Mai nhìn không nổi nữa. Sao hai năm gần đây, tiểu thư càng ngày càng chẳng có phong thái của một vị hoàng hậu gì cả. Trước mặt điện hạ thì cư xử chẳng giống một người mẹ chút nào. Có người mẹ nào lại đi tranh đồ ăn với con không cơ chứ???
Liếc nhìn mẫu hậu, Hàn Nguyệt tháo cái túi đang đeo ra đưa lên: “Ăn hết đi.”
“Nguyệt nhi!!!” Gương mặt Tiêu Lâm hơi hồng lên.
“Ăn hết.” Hàn Nguyệt lặp lại một lần nữa, giọng nói không để cho người khác có cơ hội cự tuyệt.
“Ô ô ô… Nguyệt nhi vẫn tốt với mẫu hậu nhất.” Giả vờ khóc vài tiếng, Tiêu Lâm đắc ý nhìn Xuân Mai rồi cầm lấy cái túi chẳng hề khách khí. Con trai nàng, nàng việc gì phải khách khí, với lại khách khí làm gì cho mệt, thứ này Nguyệt nhi còn nhiều mà. Xuân Mai cũng chẳng thèm để ý đến lễ nghĩa gì nữa liếc nhìn tiểu thư đầy khinh thường. Nàng bỗng cảm thấy hai con người này không nên là mẹ con, phải là huynh muội mới đúng. Nghĩ đến đó, Xuân Mai nổi hết cả da gà.
Lấy miếng thịt khô lớn nhất ra bỏ vào miệng, Tiêu Lâm lên tiếng hỏi: “Nguyệt nhi, lễ hội săn bắn hàng năm, không chỉ có các đại thần trong triều tham gia mà con cái một số vị cũng được hoàng thượng cho phép tham dự. Cho nên, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người. Con chịu được không?”
Nghe xong, Hàn Nguyệt trầm lặng một lúc rồi khẽ nhíu mày trả lời: “Được.”
Sau khi kể cho phụ hoàng nghe chuyện trong quá khứ, lúc ở bên cạnh phụ hoàng nó cũng sẽ tiếp tục hấp thụ tinh hoa ánh trăng. Đến bây giờ, những tinh hoa tích lũy trong cơ thể chắc hẳn đã có thể kiềm chế được tính nóng nảy cuồng bạo của nó.
“Vậy là tốt rồi, nếu không thể chịu nổi, con nên nói với phụ hoàng một tiếng rồi quay về trước. Ở trong cung chơi với mẫu hậu cũng được mà.” Trong lòng Tiêu Lâm tràn đầy hi vọng Hàn Nguyệt sẽ không chịu được mà quay về. Đợt săn bắn lần này bao nhiêu người đến. Lỡ có kẻ nào không có mắt chọc giận nó hay con nàng lại gặp chuyện gì nguy hiểm thì sao. Nàng không có ở đó mà lo lắng cho nó được.
“Ừ.” Hàn Nguyệt đáp ứng. Phụ hoàng cũng nói, nếu nó thật sự không chịu được thì có thể trở về hoàng cung trước.
“Nguyệt nhi…” Lại ăn thêm một miếng nữa. “Hay là con mang Tiết Trung Lâm theo. Hắn võ công cao cường. Có hắn bên cạnh, mẫu hậu cũng yên tâm hơn. Không phải mẫu hậu không tin con nhưng con là con của mẫu hậu. Con cái đi ra ngoài, người mẹ nào chẳng lo lắng. Đấy vốn là bản năng của…” Sợ Nguyệt nhi lại nghĩ nàng không tin nó, Tiêu Lâm lập tức mở miệng giải thích.
“Không cần. Trách nhiệm của hắn là bảo vệ an toàn cho mẫu hậu.” Hàn Nguyệt lập tức cự tuyệt.
“Mẫu hậu suốt ngày ở trong cung còn có thể xảy ra chuyện gì được?” Tiêu Lâm lơ đễnh nói. Nàng biết Nguyệt nhi lệnh cho Tiết Trung Lâm bảo vệ sự an toàn của mình nhưng nàng ở trong cung suốt ngày, chẳng có gì nguy hiểm. Mà nàng cũng đủ khả năng tự bảo vệ mình mà.
“Mẫu hậu!” Hàn Nguyệt bắt đầu cảm thấy khó chịu.
“Rồi rồi, mẫu hậu không ý kiến gì nữa. Mẫu hậu nghe Nguyệt nhi là được chứ gì?” Mặc dù giọng điệu có chút ai oán nhưng khuôn mặt lại cười tươi như hoa.
…
“Thất đệ… thất đệ…” Giờ cơm trưa, Thanh Lâm chạy vội đến chỗ Hàn Nguyệt. “Nghe nói, năm nay đệ cũng tham gia lễ hội săn bắn phải không?”
“Ừ.” Hàn Nguyệt đang ngồi ăn cơm liền ngẩng đầu lên trả lời. Huyền Ngọc Huyền Thanh ngồi bên cạnh đứng dậy hành lễ: “Nô tài tham kiến Lục điện hạ.”
“Không cần đa lễ…” Thanh Lâm phẩy tay ra hiệu rồi ngồi xuống, “Thất đệ, thế thì hay quá. Đến giờ đệ vẫn chưa cùng chúng ta ra ngoài lần nào. Lần đại ca xuất cung lập phủ, đệ cũng không cùng chúng ta đến đó xem.”
“Tứ ca, ngũ ca…” Nhìn hai người đang ôm hộp đồ ăn tới, Thanh Lâm gọi to.
“Lục đệ, thất đệ…” Ra hiệu miễn lễ cho Huyền Ngọc Huyền Thanh, Lam Hạ Cẩm Sương ngồi xuống. Một lúc sau, Hoài Ân cũng tới, ngồi bên cạnh Hàn Nguyệt rồi bắt đầu dùng bữa.
“Thất ca, chúng ta có thể ngồi đây được không?” Phong Nham và Mang Nặc thận trọng hỏi Hàn Nguyệt lúc này đang ngồi ăn cơm. Bọn chúng có chút sợ hãi vị thất ca này. Bởi vì hai người bọn chúng tuổi nhỏ nhất, bình thường cũng ít tiếp xúc với thất ca nhất, nên đến bây giờ, chúng không dám đến quấy rầy huynh ấy. Nhưng thấy bọn hoàng huynh đều ngồi vây lấy thất ca mà thất ca cũng không tức giận, bọn chúng dốc hết can đảm thử liều một phen.
Hàn Nguyệt ngẩng đầu lên, thấy cả hai đang cẩn thận rụt rè nhìn mình, liền nhíu mày nói: “Muốn ngồi thì ngồi, hỏi ta làm gì?” Chuyện này sao còn phải hỏi, chỗ này đâu phải của nó. Hơn nữa, lớn thế này rồi mà vẫn còn nhát gan…
Nói rồi Hàn Nguyệt cúi đầu tiếp tục dùng bữa. Phong Nham Mang Nặc khẽ cười rồi ngồi xuống đối diện với Hàn Nguyệt, bắt đầu ăn cơm.
“Cửu đệ, thập đệ, hội săn năm nay các đệ có đi không?” Thanh Lâm vui vẻ nói tiếp chủ đề lúc nãy.
“Có. Phụ hoàng nói năm nay bọn đệ có thể tham gia.” Cửu hoàng tử Ti Phong Nham tính tình nhu thuận trả lời.
“Vậy thật hay quá. Năm nay huynh đệ chúng ta đều có mặt đủ cả. Thất đệ cũng đi nữa.” Thanh Lâm cao hứng hét toáng lên.
“Thật thế à? Năm nay thất đệ cũng đi? Thế thì hay quá.” Nghe vậy, Cẩm Sương cũng cực kỳ vui vẻ.
Hàn Nguyệt vẫn cúi đầu giải quyết nốt chỗ đồ ăn trong hộp. Mấy người còn lại nhìn cảnh đó quen rồi cũng không nói gì, vừa ăn vừa kể chuyện trên trời dưới biển. Xa xa, Đạm Vũ và Quang Dạ thấy vậy, vẻ mặt đầy phẫn hận.
…
“Ti Hoài Ân, ngươi đứng lại cho ta.” Trên đường trở về điện, Hoài Ân nghe thấy tiếng ai đó gọi mình liền quay đầu lại thì thấy nhị ca và tam ca cùng bọn thị vệ đang đứng ở phía sau.
“Nhị ca, tam ca…” Vừa thấy đó là ai, sắc mặt Hoài Ân có chút thay đổi, rồi hắn mở miệng chào hỏi.
“Không dám… Bọn ta sao dám làm ca ca của ngươi. Ngươi giờ có thất đệ làm chỗ dựa, có coi chúng ta ra gì đâu.” Đạm Vũ mỉa mai nói, sắc mặt chẳng có chút thiện ý nào.
“Thất ca sẽ không làm chỗ dựa cho ai cả.” Nghe vậy, Hoài Ân lập tức phản bác lại.
“Ti Hoài Ân, ngươi giờ lên như diều gặp gió a~~ Bà mẹ trong lãnh cung nhân họa đắc phúc*, không những không chết cháy mà còn được thả ra ngoài. Ngay cả ngươi cũng được chuyển đến điện mới. Trước kia gặp chúng ta thì như con chó ghẻ, bắt ngươi đi đằng đông ngươi chẳng dám chuyển hướng tây, giờ thấy chúng ta cũng không thèm nhìn một cái. Suốt ngày dính lấy lão thất.” Đạm Vũ vừa mở miệng đã châm biếm Hoài Ân.
“Nhị ca, hắn không dính lấy lão thất thì còn dính ai. Hắn có địa vị như ngày hôm nay toàn do lão thất ban cho. Cho dù có bị lão thất hành hạ đến chết, đố hắn dám mở miệng ho he tiếng nào. Khó khăn lắm mới không cần làm chó nữa, đương nhiên phải đi nịnh bợ chủ tử mới rồi.” Quang Dạ càng nói càng khó nghe.
“Ta muốn đối xử với thất ca thế nào là chuyện của ta. Nhị ca, tam ca đối với Hoài Ân thế nào, Hoài Ân cũng sẽ đối đãi với hai người như vậy.” Dáng vẻ nhu nhược ngày xưa đã mất, Hoài Ân lạnh lùng đối đáp với bọn họ.
“Thật đáng tiếc. Vốn định dạy cho ngươi một bài học, để ngươi ngoan ngoãn chút, ai ngờ lão thất lại thọc gậy bánh xe phá hỏng tất cả.” Đạm Vũ đột nhiên nói vu vơ rồi cười lạnh nhìn Hoài Ân.
Sững sờ một lúc, Hoài Ân bỗng hét lên: “Thì ra trận hỏa hoạn đó là do các ngươi gây ra!! Các ngươi định thiêu sống mẹ ta sao!?” Hoài Ân giận điên người. Bọn hắn sao có thể làm thế… Sao có thể…
“Thế thì sao? Không có chứng cứ, cho dù ngươi đi tố cáo với phụ hoàng, phụ hoàng cũng chẳng làm gì được chúng ta. Ta nói cho ngươi biết, Ti Hoài Ân, đừng tưởng rằng dựa vào lão thất là có thể kiêu ngạo được với bọn ta. Mẹ ngươi vẫn chỉ là một kẻ bị phụ hoàng tống vào lãnh cung, mà ngươi vĩnh viễn chỉ là một con chó cho người khác dẫm lên. Trận hỏa hoạn đó chính là bài học cho ngươi. Ta không dám đụng đến lão thất không có nghĩ là ta cũng không dám đụng đến ngươi. Cho dù địa vị ta bây giờ có thế nào, giết ngươi vẫn dễ như trở bàn tay. Tốt nhất ngươi nên tỉnh lại đi. Đừng quên, với tính cách của lão thất, e rằng ngươi có bị người ta giết chết đi nữa, nó cũng không thèm quan tâm đâu.” Sắc mặt Đạm Vũ lúc này đầy hung dữ và tàn nhẫn.
“Các ngươi là đồ chó chết!!” Hoài Ân gào lên rồi nhào tới.
“Đánh chết nó cho ta. Đánh cho hắn biết, Ti Đạm Vũ này không phải kẻ dễ chọc vào.” Thấy Hoài Ân nhào tới, Đạm Vũ ra lệnh cho đám thị vệ đứng ở phía sau xông lên, rồi sau đó hắn lùi sang một bên đứng nhìn. Quang Dạ cũng đi theo hắn.
=== ====== ====== ====
_ Nhân họa đắc phúc: gặp chuyện nguy hiểm nhưng lại được hưởng lợi từ nó.