Dụ Đồng

Chương 57

Đêm đã khuya. Cả hoàng cung chìm trong màn đêm yên tĩnh. Đột nhiên, ba bóng người xuất hiện, phi thân chạy như bay ra khỏi hoành thành. Trong số đó, bóng người phía trước cúi thấp mình xuống, như một con dã thú phóng thẳng ra ngoài. Hai người còn lại cũng ra sức đuổi theo, cuối cùng cũng không bị bỏ lại. Chốc lát sau, cả ba người biến mất trong hoàng cung rộng lớn.

Đứng bên long sàng trong tẩm cung của mình, Ti Ngự Thiên tay cầm chiếc áo ngủ của Hàn Nguyệt, ánh mắt dõi theo thân hình quen thuộc vừa biến mất sau nóc nhà phía trước, thở dài: “Nguyệt nhi, phụ hoàng dạy ngươi hiểu tình cảm, dạy ngươi biết lo lắng cho người khác là đúng hay sai?”

Đưa chiếc áo màu trắng bạc nó thích nhất lại gần mũi hít mạnh, dường như con báo con vẫn nằm trong lồng ngực hắn chưa hề rời đi. Rồi hắn khép cửa sổ, ngồi vào bàn làm việc xem những báo cáo vừa đưa đến. Ti Ngự Thiên trong lòng thề rằng, bất luận kẻ đứng sau màn là ai, hắn cũng sẽ không để cho bọn chúng động chạm tới người quan trọng nhất đời hắn, và cũng không để cho bọn chúng thương tổn đến mình.

Được người cố ý hỗ trợ, ba bóng đen âm thầm nhanh chóng chạy ra khỏi kinh thành. Đến một chỗ cách kinh thành khoảng năm dặm, bọn hắn gặp một nhóm người mặc áo choàng đen đã đứng đấy đợi từ lâu.

“Chủ tử, mọi người đã đến đông đủ. Thuộc hạ đã thả tin, hôm nay thuộc hạ và La Y hộ tống Bát điện hạ xuống phía nam tra án.” Lưu Mộ Dương cúi người thấp giọng nói.

“Thất ca.” Hoài Ân bỏ chiếc mũ trùm xuống nhìn Hàn Nguyệt.

“Ừ, lên ngựa thôi.” Lạnh nhạt đáp lại một câu, Hàn Nguyệt đi về phía mấy thớt ngựa đã được chuẩn bị sẵn, xoay người nhảy lên. Thấy thế, những người khác cũng bắt đầu lên ngựa.

“La Y, Tuyệt cốc.” Hàn Nguyệt ra lệnh. La Y lập tức ra hiệu. Một người đi ra, thúc ngựa chạy trước dẫn đường, những người khác cũng quất ngựa theo sau.

Bảy ngày sau, buổi chiều, đoàn người đang ngồi nghỉ trong một rừng cây.

“Chủ tử, chỉ cần chạy khoảng hai canh giờ nữa là đến Tuyệt cốc. Để đề phòng có gì ngoài ý muốn, đêm nay chúng ta sẽ vào đó.” Mở bản đồ ra, La Y chỉ vào một vị trí nói với chủ tử.

“Ừ. Giờ ngồi nghỉ sửa soạn lại một chút đi.” Hàn Nguyệt liếc nhìn bản đồ một lúc rồi nhắm mắt lại, dựa vào gốc cây đằng sau. Thấy thế, La Y nhẹ nhàng lui sang một bên. Mọi người yên lặng, tự do làm những gì mình muốn, ăn cơm, uống nước hoặc nằm nghỉ.

“Thất ca.” Hoài Ân lại gần Hàn Nguyệt, cúi xuống nhẹ nhàng gọi. “Thất ca, huynh dựa vào người đệ nghỉ ngơi một chút đi.” Nói rồi Hoài Ân ngồi xuống bên cạnh Hàn Nguyệt, khẽ khoác tay lên vai nó. Nó liền mở mắt nhìn Hoài Ân.

“Thất ca, mấy ngày nay huynh chẳng hề nghỉ ngơi chút nào. Gối lên đùi đệ ngủ một giấc đi.” Thấy Hàn Nguyệt không phản đối, Hoài Ân dùng sức kéo vai nó xuống. Thân thể nó căng lên nhưng sau đó cũng từ từ thả lỏng ra, gối lên đùi Hoài Ân. Hàn Nguyệt xoay người quay mặt vào trong, rồi nhắm mắt lại. Quả thật giờ nó phải nghỉ ngơi một chút.

Thấy chủ tử đã chịu nằm nghỉ, Huyền Ngọc lập tức lôi ra hai tấm vải dầy đắp lên người chủ tử và Bát vương gia, sau đó đứng dậy cùng Huyền Thanh nổi lửa nấu cơm. Mấy hôm nay, bọn họ và chủ tử chỉ lo chạy đi, không ăn được một bữa nào ra hồn cả.

Kéo mũ trùm lên, Hoài Ân khép mắt lại dựa vào gốc cây. Giờ hắn cũng mệt chết đi được. Bảy ngày nay, mỗi ngày ngoại trừ ba canh giờ nghỉ ngơi lấy sức, thời gian còn lại bọn họ đều rạp mình trên lưng ngựa chạy đi. Phần đùi trong của hắn giờ cũng hơi đau đớn. Để không bị bại lộ hành tung, bọn họ vẫn chạy theo đường mòn, đồ ăn thức uống cũng chỉ là đống lương khô thịt khô mang theo. Thậm chí ngay cả thời gian dừng lại tìm chút đồ ăn dân dã cũng không có. Nếu không có ý niệm kiên cường ở tận đáy lòng chống đỡ thì e rằng giờ này hắn cũng đã gục ngã rồi.

Nhưng giờ phút này, tận đáy lòng mình, Hoài Ân cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Thất ca không cự tuyệt hắn. Mặc dù bây giờ, bọn họ thỉnh thoảng có thể chạm vào người thất ca nhưng hắn cũng không dám làm càn vì chỉ sợ huynh ấy chán ghét mình.

Nhìn thất ca dựa vào người mình nằm nghỉ, Hoài Ân cảm giác tất cả mệt mỏi trên người đều biến mất. Hắn biết, nhiệt độ cơ thể của thất ca thấp quanh năm. Thỉnh thoảng, thử chạm vào người huynh ấy, cơ thể Hoài Ân đều khẽ run lên vì lạnh. Hoài Ân im lặng cảm nhận hơi lạnh truyền từ thân thể thất ca sang người hắn, làn hơi tuy buốt giá nhưng lại khiến trái tim hắn ấm áp vô cùng. Lần đầu tiên, Hoài Ân cảm thấy mình ở gần thất ca đến thế.

Nhìn hai người đang nằm nghỉ ngơi, Lưu Mộ Dương đưa mắt ra hiệu cho La Y và Dạ. Sau đó, hắn đứng dậy đi vào sâu trong rừng. La Y và Dạ lập tức theo sau.

“Phù, mấy ngày nay mệt chết đi được. Ngay cả ta đều không chịu nổi mà chủ tử một tiếng than thở cũng không nói.” Bước đến bên bờ dòng sông nhỏ, Lưu Mộ Dương cởi giầy ra cho chân vào trong nước. “A, lạnh quá! Nhưng dễ chịu thật. Các ngươi lại đây ngâm chân đi.”

La Y và Dạ cũng ngồi xuống, dùng tay vốc lấy chút nước tát lên mặt, sau đó cởi giầy ra, ngâm chân vào trong nước để làm dịu đi những mệt nhọc sau mấy ngày bôn ba vất vả.

“Mấy ngày nay ta đều suy nghĩ, đêm đó, hoàng thượng nói vậy rốt cuộc là có ý gì!?” Thả chân xuống nước, La Y lên tiếng hỏi.

“Chịu! Ta nghĩ mấy ngày rồi cũng không ra. Chắc hoàng thượng muốn nói, đến lúc đó, chủ tử sẽ làm điều gì đấy. Ngài nhắc nhở chúng ta nếu thấy được cũng coi như không biết gì hết.” Giương mặt búng ra sữa của Lưu Mộ Dương cũng tràn đầy vẻ nghi hoặc.

“Lo lắng nhiều thế làm gì. Chúng ta chỉ cần nghe lệnh làm việc là được rồi.” Dạ lạnh lùng nói, trên người vẫn mặc bộ trang phục chỉ để lộ ra đôi mắt như ngày nào.

“Cũng đúng.” Lưu Mộ Dương nở một nụ cười nhẹ nhõm, rồi hắn nhìn La Y. “La Y, ngươi bảo đêm nay chúng ta có thể an toàn thoát ra được không? Tổng cộng chúng ta chỉ có 27 người.”

Mặc dù chủ tử rất lợi hại nhưng hắn vẫn lo lắng không biết lần này có thể san bằng Tuyệt cốc được hay không. Ngoại trừ Hồng môn, số cao thủ của Tuyệt cốc, một trong ba tổ chức sát thủ lớn nhất trong thiên hạ, đã nhiều như mây, chưa kể vô số các lính tuần tra, vọng gác, hộ vệ canh giữ trong cốc. Bọn họ vỏn vẹn chỉ có mấy chục người, sao có thể là đối thủ của chúng được.

“Không biết. Nhưng nếu hoàng thượng chỉ cho chúng ta mang theo từng ấy người, lại thêm cả chủ tử và Bát vương gia cùng đi thì chắc chắn sẽ chẳng xảy ra chuyện gì đâu.” La Y nói, có vẻ không chắc chắn.

“Cho dù có thể còn sống thoát ra hay không, đến lúc đó chỉ cần bảo vệ chủ tử và Bát vương gia an toàn là tốt rồi.” Dạ mở miệng nói, khẩu khí hùng hồn, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.

“Đúng vậy, chỉ cần chủ tử và Bát vương gia không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn là được rồi.” Lưu Mộ Dương nằm xuống, nhắm mắt lại, cảm nhận những tia sáng ấm áp xuyên qua tán lá rọi vào mặt hắn.



Ban đêm, một đám hắc y nhân phi thân lướt nhanh trong rừng cây. Đột nhiên bọn hắn chạy chậm lại rồi dừng hẳn.

“Chủ tử, từ rừng trúc phía trước trở đi là địa bàn của Tuyệt cốc. Xuyên qua khu rừng đó là đến tổng đàn của Tuyệt cốc.” La Y thấp giọng nói. “Theo mật báo, trong rừng trúc bố trí đủ loại cơ quan, ngoài ra còn có các đội tuần tra canh gác. Xin chủ tử hạ lệnh.”

“Cơ quan và lính canh sao?” Hàn Nguyệt lạnh nhạt lặp lại rồi nói “Các ngươi chờ ta ở chỗ này.”

“Chủ tử?” Bọn La Y kinh hãi kêu lên. “Xin để bọn thuộc hạ đi vào cùng chủ tử.”

“Thất ca, ta cũng đi.” Hoài Ân lập tức nói.

“Chủ tử!” Huyền Ngọc và Huyền Thanh lo lắng kêu lên.

“Ở chỗ này chờ ta.” Không thèm để ý đến lời thỉnh cầu của những người khác, Hàn Nguyệt khó chịu thấp giọng hạ lệnh rồi cúi người xông vào trong.

“Làm sao bây giờ?” Nhìn chủ tử xông vào bên trong, Lưu Mộ Dương hoảng sợ kêu lên.

“Không được tùy tiện hành động. Nếu nửa canh giờ sau chủ tử vẫn chưa đi ra, chúng ta sẽ xông vào.” Dạ tỉnh táo hạ lệnh. Mọi người nắm chặt vũ khí trong tay. Hoài Ân căng thẳng nhìn về phía trước, hận không thể xông vào lập tức, nhưng sợ rằng mình sẽ gây phiền toái cho thất ca nên hắn chỉ có thể đứng yên tại chỗ lo lắng. Huyền Ngọc và Huyền Thanh cũng lặng yên nhìn chằm chằm theo hướng chủ tử lao đi.



Thời gian chậm rãi trôi qua. Sau hai khắc lo lắng chờ đợi, một bóng đen đột nhiên xông ra lao về hướng mọi người. Nhìn rõ đó là ai, tất cả những kẻ đang định ra tay đều kinh hãi kêu lên:

“Chủ tử?”

“Thất ca?”

“Theo ta.” Không để cho mọi người có đủ thời gian để phản ứng lại, Hàn Nguyệt thấp giọng hạ lệnh rồi xoay người lao vào trong rừng trúc. Huyền Ngọc và Huyền Thanh lập tức theo sát phía sau. Những người còn lại cũng tạm nuốt nghi vấn vào lòng nhanh chóng đuổi theo bóng dáng phía trước, chia làm hai bên trái phải bao bọc lấy nó. Dọc đường đi, bọn Lưu Mộ Dương phát hiện thấy những cơ quan đã bị phá hủy cùng với xác của bọn hắc y nhân canh gác.

Nhanh chóng xuyên qua rừng trúc, một tòa trạch viện kín cổng cao tường sừng sững hiện ra trước mặt mọi người, trên cánh cửa đồng tối tăm khắc hai chữ oai vệ: Tuyệt cốc. Trong màn đêm đen nhánh, mọi thứ đều có vẻ rất âm u.

Phất tay ra hiệu, Hàn Nguyệt dẫn đầu đoàn người lướt đến tổng đàn của Tuyệt cốc. Vòng qua cửa chính, đến một góc tối, nó nhẹ nhàng nhảy lên đầu bờ tường, những người khác cũng nhảy theo, đứng dàn hàng ngang trên thành tường.

Nhưng sau đó, Hàn Nguyệt đứng yên, không có động tác gì, chỉ lẳng lặng nhìn khoảng sân rực sáng ánh lửa bên trong qua lớp mũ trùm. Quan sát một lúc, Hàn Nguyệt mở miệng ra lệnh: “Phong tỏa tất cả các lối ra. Không được đi vào. Giết sạch tất cả những kẻ nào chạy thoát ra ngoài.”

Mặc dù vẫn còn hoài nghi, nhưng tất cả đều đã được huấn luyện nghiêm ngặt lập tức tản ra vào vị trí. Trong nháy mắt, bên cạnh Hàn Nguyệt chỉ còn lại Hoài Ân, Huyền Ngọc, Huyền Thanh, Lưu Mộ Dương, La Y và Dạ.

“Ta không cần ai bảo vệ. Mấy người các ngươi đi chặn cửa chính lại.” Mọi người quay mặt nhìn nhau. Thấy Hàn Nguyệt đã dần mất kiên nhẫn, tất cả liền chạy đến cửa chính, thận trọng ẩn nấp xung quanh đó.

Chờ mọi người rời đi hết, Hàn Nguyệt giơ hai tay lên. Một lát sau, những vì sao lấp lánh trên bầu trời Tuyệt cốc từ từ mờ đi rồi biến mất. Đột nhiên, lửa chợt bùng lên trên đôi tay Hàn Nguyệt rồi sau đó lan dần ra toàn thân nó. Toàn thân Hàn Nguyệt chìm trong ngọn lửa đỏ rực. Ánh lửa rực rỡ khiến người trong Tuyệt cốc chú ý. Ngay khi chúng bắt đầu kêu lên báo động, ngọn lửa trên người Hàn Nguyệt dường như có linh hồn thét gào lao vào trong Tuyệt cốc.

Hàn Nguyệt vung tay lên, những đốm lửa càng lúc càng nhiều hơn liên tiếp bay vào Tuyệt cốc. Rồi đột nhiên, nó nghiêng người về phía trước, hai tay lướt tới tạo thành một vòng cung. Những đốm lửa bay vào Tuyệt cốc lập tức bùng lên dữ dội tạo thành một trận lửa lớn. Trong nháy mắt, biển lửa bao trùm toàn bộ Tuyệt cốc. Những tiếng thét kinh hoàng, tiếng kêu cứu ầm ĩ, tiếng khóc lóc la hét vang vọng khắp nơi.

Đột nhiên, Hàn Nguyệt đem theo cả thân người rực lửa nhảy xuống, lao tới nơi cao nhất trong Tuyệt cốc. Những nơi nó lướt qua, thế lửa bỗng bùng lên mãnh liệt hơn. Một vài kẻ nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của Hàn Nguyệt la hét kêu gọi đồng bọn xông tới, nhưng chỉ chớp mắt sau, chúng đã bị những cột lửa xuyên qua cơ thể. Phi thân lướt một vòng xung quanh Tuyệt cốc, Hàn Nguyệt giống như một con mèo hoang nhẹ nhàng di chuyển leo lên một tòa lâu vũ ba tầng. Đứng trên đỉnh lâu, nhìn cả Tuyệt cốc bên dưới giờ đã chìm trong biển lửa, Hàn Nguyệt thu hồi ngọn lửa trên người nó lại.

Không giống như vừa nãy, toàn thân nó lúc này bị một chất lỏng trong suốt bao trùm. Lại vươn hai tay ra, Hàn Nguyệt điều động những tinh hoa ánh trăng trong cơ thể, quyện vào trong thân thủy tiễn phóng ra ngoài. Những sát thủ đang lao về hướng nó đột ngột ngã gục xuống. Rồi nước lại chuyển hóa thành lửa. Hỏa vũ nổi lên đầy trời rơi xuống bên trong Tuyệt cốc.



Nhìn cả Tuyệt cốc đã hoàn toàn chìm trong biển lửa, tất cả những người đang đứng trên tường mặt mũi trắng bệch, đôi môi run rẩy. Đây... đây mới là năng lực thực sự của Thất điện hạ sao? Thảo nào... thảo nào trước khi bọn họ xuất phát, hoàng thượng lại cảnh cáo như vậy.

Huyền Ngọc Huyền Thanh không dám tin vào mắt mình, nhìn chủ tử đang đứng ở đỉnh lâu, toàn thân bao trùm trong lửa. Rồi bọn chúng thì thào gọi: “Chủ tử…”

"Thất ca…" Nhìn thân hình phảng phất như phụng hoàng lửa sải cánh tung lửa xuống bên dưới, Hoài Ân suýt nữa ngã xuống. Người này mới thực sự là thất ca sao? Những giọt nước mắt từ lâu đã không hề xuất hiện bỗng trào ra, lăn xuống hai bên gò má.

Nhìn Tuyệt cốc giờ đã biến thành địa ngục trần gian, tòa mộc lâu dưới chân nó cũng sắp sụp đổ, Hàn Nguyệt nhảy xuống chạy về hướng bọn Lưu Mộ Dương đang đứng. Một lúc sau, sau khi đứng vững vàng trên thành tường, nó mở miệng hỏi Lưu Mộ Dương: “Có ai chạy thoát không?”

Nghe chủ tử hỏi vậy, Lưu Mộ Dương nuốt nước bọt, run rẩy sợ hãi thưa: “Bẩm… bẩm chủ… chủ tử… không… không… không có ai.”

“Rút.” Không hề nhìn lại đống đổ nát vốn từng là Tuyệt cốc lừng lẫy một thời, Hàn Nguyệt lạnh lùng ra lệnh. Nói xong, nó xoay người nhảy xuống, phóng về hướng rừng cây.

Sững người một lúc, Dạ đột nhiên huýt một tiếng sáo dài, rồi cũng xoay người nhảy xuống đuổi theo chủ tử. Nghe thấy khẩu lệnh, mọi người cũng đè nỗi sợ hãi trong lòng xuống, nhanh chóng bám sát theo sau, đi theo bóng người phía trước, biến mất trong rừng cây đen thẳm.
Bình Luận (0)
Comment