Dụ Đồng

Chương 60

“Thất đệ, ngươi bình an trở về thực sự là quá tốt,” Ti Cẩm Sương vui vẻ cười nói, rồi mới nhìn về phía tên còn lại, “Bát đệ, lần này ngươi cũng rất vất vả”

“Kỳ thật ta cũng không giúp được gì cho Thất ca” Ti Hoài Ân có chút ngượng ngùng cười cười.

“Thất đệ, ngươi có tìm ra kế sách gì?” Ti Diệu Nhật thần sắc vẫn nghiêm túc như trước.

Buông ly trà trên tay, Ti Hàn Nguyệt trong mắt lộ ra tinh quang tàn nịnh, “Mặc kệ là ai, nếu dám đến trêu chọc ta sẽ chuẩn bị tốt cái chết cho hắn”

“Dù sao địch cũng ở trong tối, hơn nữa lần này còn ám sát Phụ Hoàng, không thể không cẩn thận một chút” Ti Lam Hạ thanh âm cũng dị thường trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Các ngươi cũng tự mình đề phòng” Ti Hàn Nguyệt lạnh giọng nói

“Ân, chúng ta sẽ cẩn thận” những người khác đều hiểu rõ gật gật đầu, nếu có thể nhằm vào Phụ hoàng và Thất đệ thì cũng có thể nhằm vào bọn họ.

“Chúng ta đã từng thương nghị qua, cho rằng có thể là người trong giang hồ hay ngoại nhân, nhưng mục đích cụ thể vẫn chưa rõ ràng”  Ti Lam Hạ đối với Ti Hàn Nguyệt nói ra suy nghĩ của bọn họ.

“Vậy cứ bình tĩnh mà chờ xem diễn biến, rồi cũng giấu đầu lòi đuôi thôi” Ti Cẩm Sương suy nghĩ một chút mở miệng nói.

Ti Hàn Nguyệt không nói gì, tia đỏ trong mắt bắt đầu có chút lan tràn. Ti Hoài Ân ngồi một bên khẳng định nói: “Thất ca nhất định đem người nọ bắt được”

………..

“Hoàng thượng, Ngọc phi nương nương ở bên ngoài cầu kiến” Lí Đức Phú nhẹ giọng bẩm báo

Ti Ngự Thiên có chút không hài lòng, “Nàng đến làm gì?”, hậu cung phi tử chưa được truyền triệu có thể nào một mình đến ngự thư phòng.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài gặp Ngọc phi nương nương trên tay đang cầm đoạn thang cố *, có thể là vội tới Hoàng thượng tặng thuốc bổ”.Đối với chuyện trước mắt, các phi tử tranh nhau cơ hội nghĩ muốn càng được Hoàng thượng sủng ái, Lí Đức Phú vẫn là phi thường rõ ràng, có điều…

“Thuốc bổ?” Ti Ngự Thiên nghiền ngẫm một chút, rồi mới phân phó nói, “cho nàng ta vào”

“Dạ” Lí Đức Phú đối với quyết định của Hoàng Thượng có chút kinh ngạc, vội vàng trở ra truyền lời.

” Thần thiếp khấu kiến Hoàng thượng” Ngọc phi mềm mại đứng trên mặt đất thi lễ rồi mới nói, ” Hoàng thượng, khoảng thời gian này Người vì bọn thích khách mà hao hết tâm lực, thần thiếp trong lòng vạn phần lo lắng, thần thiếp cũng chỉ là một thân nữ nhi không giúp gì được cho Hoàng thượng, cho nên chỉ có thể tự mình vì Hoàng thượng kê một ít thuốc bổ, hy vọng Hoàng thượng thánh thể an khang mà lo quốc sự “, nói xong liền đem thang phẩm đưa cho Lí Đức Phú. Lí Đức Phú dùng ngân châm trắc qua một lần, đặt ở trên bàn học.

“Ân, đa tạ ái phi quan tâm, trẫm lát nữa sẽ uống, ngươi cứ lui xuống trước” Ti Ngự Thiên có chút lạnh nhạt nói.

Ngọc phi cúi thấp người, che đi thất vọng trong mắt, cúi đầu “Vâng” rồi mới rời khỏi ngư thư phòng.

Nhìn thứ đặt trên bàn, Ti Ngự Thiên trào phúng cười cười.Từ lúc Hoàng hậu qua đời, phi tử trong cung đối với mình luôn xum xoe xu nịnh, các đại thần trong triều cũng đều thượng tấu cầu hắn lập hậu, cho đến một lần lâm triều hắn trực tiếp nói sẽ không tái lập hậu, lúc này mới ngăn được những miệng liên can. Đối với ngôi vị Thái tử, vì mấy đứa con trước mắt đều không có tâm tư này nên quan viên trong triều cũng không quá hưởng ứng, nhưng vì vài năm nay trong cung các phi tử cũng chưa có người sinh hạ hoàng tử hoàng nữ, nên hiện tại ai có thể sinh hạ người đó liền chân chính trở nên mẫu bằng tử quý*. Bất quá các nữ nhân này tính toán chung quy cũng chỉ là công dã tràng, Ti Ngự Thiên hắn sẽ không tái sinh con.

Lệnh cho Lí Đức Phú lui ra, Ti Ngự Thiên cầm lấy thang cố mở ra ngửi một chút, đều là tráng dương a. Đáng tiếc con báo con không ăn thức ăn mặn, bằng không có thể cùng nhau ăn, xem ra phải cho người cấp thuốc cường thân kiện thể cho con báo con này. Nghĩ đến lát nữa có thể đi gặp bảo bối, Ti Ngự Thiên vui vẻ ăn cho xong thuốc bổ, nghĩ muốn tối nay hảo hảo yêu thương con báo con một phen.

……………..

“Bát đệ, gần đây ngươi xảy ra chuyện gì? Từ lúc ngươi cùng Thất đệ trở về ta liền phát hiện ngươi có chút bất thường, có phải hay không đã xảy ra chuyện?” Nhìn sắc mặt Bát đệ có chút không tốt, Ti Cẩm Sương lo lắng hỏi. Từ sau khi Bát đệ thay đổi dần trở nên kiên cường hơn, bọn hắn cũng đã bớt đi quan tâm, cho nên nhìn bộ dạng hắn hiện tại, Ti Cẩm Sương có chút không yên.

“Ngũ ca…” Ti Hoài Ân ngồi ở trên ghế có chút do dự mở miệng, ” ta trước kia luôn cảm thấy mình so với Thất ca thật kém cỏi lại quá yếu đuối, cho nên mỗi ngày đều cố gắng luyện công, hy vọng có một ngày có thể tự tin đường hoàng đứng bên cạnh Thất ca. Nhưng lần này cùng Thất ca ra ngoài, ta mới biết được khoảng cách của mình và Thất ca là quá xa, xa đến nỗi cho dù ta liều mạng đuổi theo cũng không thể vượt qua” nói xong Ti Hoài Ân lộ ra nụ cười khổ sở.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” nghe xong lời Bát đệ nói, Ti Cẩm Sương lộ vẻ nghi hoặc.

“Ngũ ca, nếu có một ngày Thất ca không cần đến ta thì sao?” Ti Hoài Ân ánh mắt đã đỏ lên nhìn về phía Ngũ ca, hắn cảm thấy được sẽ có một ngày nào đó Thất ca rời đi.

“Hoài Ân?” Ti Cẩm Sương trong lòng có chút bất an, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ngũ ca!” Ti Hoài Ân đột nhiên nắm chặt tay Ti Cẩm Sương,” Ngũ ca, Thất ca hắn rất mạnh, mạnh đến nỗi ngươi và ta đều không thể tưởng tượng được. Ngũ ca, ta có dự cảm, một ngày nào đó Thất ca sẽ dứt bỏ mọi thứ, trên đời này không gì có thể lưu lại hắn” nói xong nước mắt liền chảy xuống.

“Hoài Ân??” Ti Cẩm Sương không biết nên làm thế nào cho phải.

“Ngũ ca, Ti Hoài Ân cúi đầu, ngươi đừng hỏi, ngươi chỉ cần biết rằng có một ngày Thất ca phải đi, không ai có thể ngăn lại hắn, cho dù…có là Phụ hoàng”. Thất ca không lưu luyến quyền thế. người như vậy sao có thể cả đời vây ở chỗ này. Ti Cẩm Sương sắc mặt có chút trắng bệch, hắn biết lần này ra ngoài nhất định là đã xảy ra chuyện.

………..

“Xem ra dự cảm lúc trước của ta là đúng” nghe xong lời nói Ti Cẩm Sương, Ti Lam Hạ lạnh lùng nói. Bên trong phòng những người khác đều không hé răng.

” Không thể nào, Thất đệ nhiều năm như thế đều ở trong cung, sao có thể đột nhiên rời đi?” Ti Thanh Lâm không tin

” Tâm tư Thất đệ cho tới bây giờ vẫn không đoán ra được ” Ti Lam Hạ nói tiếp.

“…..Vậy không cần đoán” Ti Diệu Nhật nhìn không ra biểu tình, ” Chuyện hôm nay chỉ có vài người chúng ta biết ” . Những người khác thần sắc phức tạp gật đầu.

………….

” Nguyệt nhi, xem ra hành động lần trước có chút hiệu quả, gần đây trong cung dị thường thái bình ” Ti Ngư Thiên vừa giúp Hàn Nguyệt chà lưng vừa nói, ” xem ra người nọ cũng rất thông minh, biết nếu còn tiếp tục phái người tới ắt sẽ bị bại lộ.”

” Phụ hoàng, nếu bọn họ động thủ trước, ta sẽ không làm bọn họ toàn thân trở ra” đối với chuyện ám sát, Ti Hàn Nguyệt hắn sẽ không dễ dàng buông tay.

Buông bố khăn, Ti Ngự Thiên kéo người Hàn Nguyệt lau khô, giúp hắn mặc áo bào, liền đem bảo bối ôm vào phòng ngủ.

“Nguyệt nhi,” cúi đầu ôn nhu hôn lên mắt Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên mở miệng nói, “không cần lo lắng, Phụ hoàng có thể bảo hộ chính mình, ngươi cũng không nên quá sức mệt nhọc, những người đó nếu lại ra tay, đến lúc đó chúng ta có thể tra ra tột cùng là ai”

“Ân” Ti Hàn Nguyệt vươn người ôm lấy Phụ hoàng, cảm thụ lồng ngực ấm áp.

Một cái xoay người,  Ti Ngự Thiên đem Hàn Nguyệt đặt dưới thân rồi mới cúi đầu gắt gao ôm hôn, thấy bảo bối cuối cùng cũng đem hắn đặt trong lòng, tuy rằng vẫn như cũ không hiểu tình là gì, yêu là gì, nhưng hắn không vội, với hắn mà nói như bây giờ cũng đã khiến hắn vô cùng vui mừng.

Mà Ti Hàn Nguyệt vẫn như trước có chút ngốc hôn Phụ hoàng, vươn đầu lưỡi chậm rãi hôn lên mắt, lưỡi Phụ hoàng, rồi mới bị động theo sát vũ động trên đầu lưỡi Phụ hoàng. Phía lưng hắn cảm thấy được mình giống như bị Phụ hoàng chặt chẽ khóa vào trong ngực, tất thảy uy hiếp đều không đến được, hắn có thể an tâm giao phó thân thể cho người phía trên. Rời đôi môi Phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt nhìn chăm chú rồi mới cúi đầu chôn vào lồng ngực Phụ hoàng, hai tay gắt gao ôm lấy Phụ hoàng , bản thân cũng an tâm nằm ngủ.

Sau khi Ti Hàn Nguyệt nhắm mắt ngủ, Ti Ngự Thiên nhẹ nhàng xoay người, đem con báo con ôm vào trong ngực, giúp cả hai đắp lại chăn, ôn nhu nhìn bảo bối đang ngủ say một hồi, Ti Ngự Thiên cũng chầm chậm nhắm mắt.





Bình Luận (0)
Comment