Dụ Đồng

Chương 73

“Thất ca… Ngươi cả ngày hôm nay cũng mệt rồi, Hoài Ân giúp ngươi ngâm chân,”  Đem mộc bồn ( chậu rửa) bên trong đựng nước nóng đặt trên mặt đất, Ti Hoài Ân nhẹ giọng năn nỉ,  “Mặc dù thất ca đã tắm rửa , nhưng ngâm chân có thể khiến giảm bớt mệt mỏi.”

“A! Thất đệ, đây là ta sai người đặc biệt nấu cháo hoa chúc cho ngươi, ngươi không thường ăn thịt, nhiều lắm cũng nên tẩm bổ.” Ti Thanh Lâm tiến lên tay cầm bát cháo đưa tới.

Vừa ăn xong bát cháo hoa chúc, bên kia Diệu Nhật cũng lập tức tiến lên: “Thất đệ, đại ca biết ngươi thân thể rất lạnh, miên áo choàng này để ngươi mặc vào buổi tối, mặc dù trời ấm , nhưng buổi tối vẫn còn lạnh.” , nói rồi đặt áo choàng lên giường Hàn Nguyệt.

Ti Phong Nham cùng Ti Mang Nặc thì cẩn thận nhìn ba người ca ca đứng trước giường thất ca, chuyện xảy ra ngày hôm đó bọn hắn cũng không biết rõ ràng như thế nào…….chỉ thấy hôm này đột nhiên ba ca ca trở nên rất kỳ lạ….

“Thất đệ, ngươi mấy ngày nay khổ cực , ngâm chân xong, ăn chút cháo là tốt rồi bây giờ cũng nên tạm nghỉ ngơi một chút đi.” Ti Cẩm Sương nửa nằm trên giường nhìn thất đệ không nói tiếng nào, mỉm cười, ba người đang có chút xấu hổ đứng trên bậc thang, mà Ti Lam Hạ thì nghiêm túc nhìn Hàn Nguyệt.

Buông mật tấu trên tay, Hàn Nguyệt nhìn đám người trong phòng, lại quay sang cái áo choàng dày cộm trước mặt, trong ánh mắt bảy quầng sáng có chút lóe ra, đứng dậy xuống giường, mặc vào áo choàng:“Ta hồi cung, ngày mốt trở về!”nói xong đi thẳng ra ngoài.

“Thất đệ!!” Ti Diệu Nhật nhanh chóng tiến lên ngăn cản Hàn Nguyệt,  “Sao lại đột nhiên muốn hồi cung ?”

“Thất ca!!” Ti Hoài Ân cũng đi tới ngăn cản,  “Thất ca, trời cũng sập tối rồi, có chuyện gì gấp đến nỗi phải hồi cung sao?”

“Thất đệ, chúng ta không có ý gì đâu, chỉ là thấy ngươi gần đây quá vất vả nên muốn giúp ngươi làm chút chuyện.” Ti Thanh Lâm giọng điệu không yên tiến lên khuyên bảo, sao có thể để thất đệ hồi cung vào lúc này được……

“Ti Diệu Nhật,” Ti Hàn Nguyệt thần sắc lạnh lùng,  “Nói cho Thượng Quan Dung Uy, ta ngày mốt trở về, lúc ta không có ở đây bảo hắn phụ trách giám sát thao luyện.” , rồi không chờ đám người lên tiếng, liền hướng về phía Huyền Ngọc,  “đi phân phó, sau khi ta trở về chuẩn bị một lều vải riêng cho ta.”,nói xong đẩy Ti Diệu Nhật sang một bên đi ra ngoài.

“Thất ca!!” Ti Hoài Ân đang chuẩn bị đuổi theo, đột nhiên bị một người kéo lại, quay đầu nhìn sang cư nhiên là tứ ca,“Tứ ca?!” ,Ti Hoài Ân có chút lo lắng, tứ ca vì sao kéo hắn.

“Ngươi muốn hắn đem chúng ta đẩy càng xa sao?” Ti Lam Hạ không chút khách khí kéo hắn lại, thần sắc dị thường lạnh lùng,  “Ngươi cho rằng mình có thể ngăn cản hắn được sao?”

“Tứ đệ!” Ti Diệu Nhật thấp giọng hô lên một tiếng.

“Chờ hắn trở về rồi nói, hiện tại chúng ta đã làm cho hắn chán ngấy .” vừa nói xong,Ti Lam Hạ cất bước đi ra doanh trướng.

“Đại ca… Ngũ Ca… Lục ca…”  Ti Mang Nặc có chút bất an vội vàng gọi đến, thất ca vì sao lại hồi cung a.

“Chúng ta đã quá vội vàng bức hắn  ……” tay chống lấy đầu,Ti Cẩm Sương giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ, người nọ mẫn cảm như vậy sao lại không phát hiện sự bất thường của bọn hắn chứ.

Trên xe ngựa Huyền Ngọc Huyền Thanh bất an nhìn chủ tử, hôm nay các đại vương gia rất kỳ lạ đều đối chủ tử rất ân cần, thái tử điện hạ mặc dù không có hành động gì nhưng lại luôn luôn nhìn chủ tử chằm chằm, nhất là bát vương gia luôn tìm cơ hội đụng chạm chủ tử…… cuối cùng là sao đây? Thiệt không hiểu nổi…..

………………

Bên trong tẩm cung

“Loại tình huống này từ lúc nào bắt đầu ?” sau khi Ti Ngự Thiên nghe qua Huyền Ngọc bẩm báo nguyên nhân Hàn Nguyệt đột nhiên hồi cung, trầm giọng hỏi

“Hình như… Là từ ngày ấy khi chủ tử thay quần áo trong trướng, sau đó bị ngũ vương gia bọn họ phát hiện trên vai chủ tử có dấu răng.”  Huyền Ngọc cúi đầu trả lời, dấu răng trên người chủ tử hắn biết là do hoàng thượng lưu, nhưng đây là chuyện rất lâu trước kia rồi, sau đó hoàng thượng cũng đã nói với hắn và Huyền Thanh đó là để trừng phạt chủ tử vì đã làm mình bị thương.

“Dấu răng sao?”  đáy mắt hiện lên tâm tình phức tạp, đột nhiên gõ gõ mặt bàn, “Thật đúng là thiếu kiên nhẫn !” ,rồi nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất,“Các ngươi đi về trước, trẫm tự biết xử lý.”

“Dạ, nô tài cáo lui…”  Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh đứng dậy, cúi đầu lui ra ngoài.

Hắn nhắm mắt trầm tư một hồi, sau đó đi đến nội thất, cởi y bào tản ra tóc, đi tới bên giường, xốc lên áo ngủ bằng gấm nằm xuống. Một hồi lâu sau con báo con thuận thế ngủ say trườn vào lồng ngực hắn. Nhìn bảo bối ngủ say, miệng nhếch lên một nụ cười tà mị, hơn cả tháng nay đã không được ôm con báo con rồi.

Nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại, Ngự Thiên cúi đầu ổn định khép môi, bàn tay bắt đầu dùng sức, một lát sau hạ thân cũng ngẩng đầu đứng thẳng, Hàn Nguyệt khẽ hừ một tiếng lại càng thêm vùi vào trong lòng hắn. Ngự Thiên lại càng táo tợn hơn, môi hôn càng dữ dội, càng loạn động, bàn tay nhanh chóng luồn vào trong cầm lấy dục vọng đang có chút nóng lên, mạnh mẽ vuốt ve, lập tức bắt đầu dao lộng.

“Ân…”  Hàn Nguyệt bị Ti Ngự Thiên khiêu khích đã hơi hơi chuyển tỉnh, Ti Ngự Thiên thấy thế rút tay ra , rời đi đôi môi Hàn Nguyệt  liền lập tức cởi bỏ quần dài của bảo bối`. Để lộ nửa thân trần,Ti Hàn Nguyệt chậm rãi mở mắt nhìn về phía phụ hoàng, lại nhìn thấy tay phụ hoàng đang đặt ở hạ thân chính mình , vẫn im lặng  nhắm hai mắt lại, đưa tay ôm lấy cổ phụ hoàng vùi đầu vào. Hắn đã hơn một tháng đều không được ngủ ngon, hiện tại thầm nghĩ chỉ muốn được ngủ, những chuyện khác giao cho phụ hoàng là được rồi.

Nhận được thái độ ngầm đồng ý,Ti Ngự Thiên mỉm cười, thuận tay cởi tiết khố chính mình, lấy ra dược cao…… Đem ngón tay đang nằm trong cơ thể đang co rút lại của Hàn Nguyệt rút ra, Ti Ngự Thiên đem dục vọng nóng rực sớm đã không thể nhẫn nại vùi thật sâu vào trong cơ thể Hàn Nguyệt. Kêu rên một tiếng, Ti Ngự Thiên theo quy luật sau vài cái di động nhẹ nhàng chậm chạp liền tăng nhanh tần suất. Cảm nhận tốc độ phụ hoàng càng ngày càng kịch liệt, Hàn Nguyệt trong miệng phát ra hỗn hợp chi âm của tình dục và mơ màng ( do buồn ngủ ==”). Ánh nến chưa tắt bên trong chiếu sáng trên giường hai người, thân thể gầy gò trắng như tuyết của Hàn Nguyệt khẽ lay động trong lòng ngực rộng rãi của Ti Ngự Thiên,thanh âm gầm nhẹ vừa kì ảo vừa khàn khàn xen lẫn bao hàm tình dục nam tính, cộng thêm tiếng va chạm của tứ chi cùng hoan ái tình cảm mãnh liệt.

Bóng dáng hai người quấn động in trên tường thẳng đến khi ánh nến tắt hết mới hoàn toàn biến mất, nhưng tiếng vang từ trên giường phát ra thì vẫn duy trì liên tục đến tận khi sắc trời lộ ra ánh sáng, mà Hàn Nguyệt sau khi phụ hoàng vào triều mới thật sự ngủ say, thân thể lõa lồ tại chăn bông hiện lên rất nhiều ám sắc hồng ấn ( hồng ấn màu sẫm)  in rõ ràng trên da, vừa nhìn liền biết chính là bị người tận lực gặm cắn  .

“Chủ tử?” Ngạc nhiên nhìn bóng dáng chủ tử xuất hiện trong Nội Giam Xử, Lưu Mộ Dương lập tức tiến lên,  “Đã xảy ra chuyện gì ?” .Sáng sớm Huyền Ngọc đã phái người đến đây nói hôm nay chủ tử sẽ tới , nhưng bây giờ đã là giữa trưa .

“…… Ta muốn xem các ngươi sắp xếp công việc.” Không trả lời vấn đề của Lưu Mộ Dương, Hàn Nguyệt nói thẳng ý đồ.

“A… Ách, còn vài bộ phận cần chuẩn bị , một tháng sau là có thể hoàn thành toàn bộ .” Thấy chủ tử không muốn nói, Lưu Mộ Dương cũng không dám hỏi lại,  “Chủ tử, thuộc hạ dẫn ngài đi, La Y bọn họ đã đến chờ chủ tử từ trước.”

…………………

“Một tháng sau nhất định phải xong toàn bộ!”  trên đất đã bày biện đầy đủ những thứ cần thiết, Hàn Nguyệt hài lòng gật đầu, mặc dù nơi này quân bị tương đối lạc hậu, nhưng rèn thuật cũng có thể so sánh với thiên triều, “Ngựa chọn như thế nào rồi?”

“Hồi bẩm chủ tử, nửa tháng sau sẽ đem toàn bộ đưa đến.”  La y ở một bên hồi phục.

“Ân… Vốn tưởng rằng hai tháng là đủ, nhưng xem ra trước mắt ít nhất cũng phải sau ba tháng.” Ti Hàn Nguyệt đột nhiên xuất một câu.

“Chủ tử?!”  Lưu Mộ Dương cùng La Y nghi hoặc kinh hỏi.

“Năm vạn người kia quá yếu, tiền kì huấn luyện tổn hao quá nhiều thời gian.”  Đi vài bước Hàn Nguyệt đột nhiên cầm lên một thanh kiếm theo yêu cầu của hắn làm ra, đâm chém vài cái, kiếm trọng rất thích hợp……

“Chủ tử…… Ngài… sử dụng kiếm?”  Chỉ thanh kiếm trên tay chủ tử, ngón tay hắn có chút phát run.

“Chiến sĩ có thể nào không sử dụng vũ khí?” Ti Hàn Nguyệt phảng phất nhìn đôi mắt ngu muội của Lưu Mộ Dương, thật giống mấy kẻ si nhân, lại tiếp tục cầm kiếm huơ lên vài cái.

“Chủ tử… Ngài còn có gì không am hiểu?!” Lưu Mộ Dương trong mắt tràn ngập kính nể ( cầm,kỳ,thi,họa cứ việc đem ra hù Nguyệt nhi =]] )

“Ta là người, không phải thần!” liếc hắn một cái,  “Ta chỉ biết những thứ có thể giúp ta sinh tồn.”  Nói xong liền bỏ vũ khí xuống.

Bên trong mật thất Nội Giam Xử, Hàn Nguyệt ngồi trên nhuyễn ghế nhìn tấu chương mới đưa đến, phê duyệt xong xuôi, liền từ trong ngực móc ra một phong thư và một cuốn sổ con: “Cái này gọi là hỏa dược (thuốc nổ), kị lửa, kị nước, nhất định phải chú ý an toàn, phái người cẩn thận chọn lựa, xong rồi thì cứ y theo sổ con mà làm.”

“Dạ…”  La Y tiến lên cẩn thận tiếp nhận, bọn họ cũng đã quen với kiến thức bất phàm của chủ tử, mặc dù có rất nhiều thứ không biết dùng để làm gì.

“…… La Y.”

“Có thủ hạ.”

“Ngươi gần đây đã luyện cái gì !”  thần sắc có chút không vui.

“Chủ tử?” La y kinh hoảng ngẩng đầu.

“Muốn nhanh chóng nâng cao công lực nhất định phải nỗ lực, không có đường tắt.”  Nói xong đứng dậy nắm lấy cổ tay hắn, liền một cỗ khí hàn nhanh chóng đột ngột xâm nhập vào cơ thể La Y.

“Ân…”  Chỉ chốc lát sau, hắn cúi người phun ra một ngụm máu đen,  “Nếu như tái phạm, tuyệt không khinh tha!”. Buông tay hắn, nhanh chóng rời khỏi Nội Gíam Xử.

“La y…… đã xảy ra chuyện gì?”  Lưu Mộ Dương đỡ hắn ngồi xuống ghế, vội hỏi.

“Không có gì, chỉ là lúc luyện công hơi quá độ, có chút nóng vội…” Hắn vì nóng lòng muốn nâng cao công lực mà không để ý tới đã vượt quá giới hạn, kết quả tẩu hỏa nhập ma, mặc dù kịp thời bứt ra, nhưng vẫn bị nội thương, đoạn thời gian này vùng đan điền luôn luôn có một cỗ áp khí không ngừng lưu chuyển, mới vừa rồi chủ tử đã giúp hắn tống áp khi ra ngoài, hiện tại đã đỡ hơn rất nhiều….

“Ai! Ngươi phải cẩn thận một chút, chủ tử ghét nhất là những kẻ mưu lợi, hoàn hảo chủ tử đã nhìn ra, nếu không ngươi sẽ gặp nguy hiểm a .”  rót ly trà cho hắn, Lưu Mộ Dương khiển trách.

“Ân, ta biết, sau này sẽ không như vậy nữa!” nhấp một ngụm trà , “Bất quá có thể làm cho chủ tử trở thành ân nhân cứu mạng của ta, cũng đáng , ha hả.”  La y có chút vui vẻ, được thần tiên cứu đương nhiên đáng giá cao hứng .

“…… Ngươi đúng là gã điên……”

Bình Luận (0)
Comment