“Nguyệt Nhi, trời ấm lên rồi , ngày mai cùng phụ hoàng xuất cung ra ngoài dạo phố một chút có được hay không?” Cách một lớp y phục vuốt ve dấu ấn trên vai Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên hôn lên mắt hắn hỏi.
Luồn tay vào bên trong vạt áo phụ hoàng, thuận thế dò xét, sờ vuốt ấn ký kia cũng giống mình Hàn Nguyệt nhẹ gật đầu, rồi từng chút nhích tới gần trong lòng phụ hoàng, phụ hoàng luôn luôn ấm áp như vậy làm cho thân thể lạnh lẽo của hắn ấm hơn một chút.
“Nguyệt Nhi… Phụ hoàng yêu ngươi.” Biết rõ người này thích mình, Ngự Thiên càng muốn đem ý nghĩ yêu thương tràn ngập nói cho hắn nghe, nhẹ nhàng kéo hạ quần áo Hàn Nguyệt, Ngự Thiên thâm tình hôn lên những dấu lạc ngân kia, trước đây tiên hoàng lưu lại chính mình dấu vết hàn băng ngọc lạc độc nhất vô nhị ở dưới, nhưng đêm đó ngọc đã bị hắn quăng vỡ, cho nên dấu vết này chỉ có hắn và Nguyệt Nhi mới có được.
“Ân,” Phụ hoàng không nói cho hắn biết cái gì là yêu, hắn cũng không hiểu được, Phong Mạc đã từng dạy cho hắn biết yêu chính là phi thường thích, hắn trước kia không biết cái gì là thích, nhưng hắn biết phụ hoàng làm cho hắn có rất nhiều thoải mái, đó chính là thích, nhưng cái gì vừa là phi thường phi thường thích, có lẽ yêu chính là thích, “Phụ hoàng, thích.” Phụ hoàng nói thương hắn, vậy hắn cũng nói thích. (dạy con kỉu gì vậy Thiên ca ==|||)
“Nguyệt Nhi!” Mặc dù không phải là lần đầu tiên nghe được, nhưng Nguyệt Nhi chủ động nói thích mình vẫn làm cho hắn không thể ức chế trong lòng xúc động, “Nói lại lần nữa xem, nói ngươi thích phụ hoàng, nói đi…” Ngươi vĩnh viễn sẽ không rời khỏi phụ hoàng……
“Thích phụ hoàng, Hàn Nguyệt thích phụ hoàng.” Sờ sờ dấu vết, Hàn Nguyệt nhìn phụ hoàng tinh tường nói ra, đổi lấy lại là một trận cuồng nhiệt hôn hít vuốt ve của phụ hoàng, “Thích…… Thích……” Thì thào nói nhỏ từng âm từng chữ nghẹ nhàng lọt vào môi phụ hoàng.
Mang sa mạo (mũ che có khăn voan phủ xuống) cùng phụ hoàng xuất cung đi dạo trên đường phố ở kinh thành làm cho Hàn Nguyệt có chút hứng thú. Hắn vẫn chưa bao giờ cùng phụ hoàng ra khỏi cung. Bởi vì chuyện Hàn Nguyệt thường hay khoác áo choàng ở kinh thành cơ hồ khá nổi tiếng, cho nên hôm nay xuất cung Ti Ngự Thiên cấp cho Hàn Nguyệt một cái sa mạo che trên đỉnh đầu, tránh cho xảy ra phiền toái. Đoàn người Ti Ngự Thiên diễu hành trên đường vô tình tạo nên một đám rối loạn, che khuôn mặt thân thể hiện ra phi thường gầy, xuyên qua một thân y sam màu trắng hơi hơi lộ ra chiếc cằm trắng nõn bóng loáng, sa mạo bên trong mơ hồ có thể thấy được gương mặt tuấn mỹ, mái tóc chưa được bó lên đen dài phiêu dật; Mà người còn lại một thân mày kiếm, phượng nhãn hơi khoan rộng màu đen thâm trầm, đôi môi thấu một cỗ nghiêm túc, ngũ quan tuấn mỹ, vóc người to lớn cao ngất, đồng dạng một bộ y phục màu trắng nhìn qua cũng đủ biết được chất liệu xa xỉ không tầm thường, nhìn như có vẻ chưa đến tam tuần (30-> ý là chưa đứng tuổi), cả người có vẻ quý khí mà uy nghiêm, nhất là mười người theo hầu phía sau, trong đó có sáu người sắc mặt lạnh lùng, tầm vóc cường tráng vừa nhìn chính là hộ vệ. Đây là kinh thành nhà quý tộc nào có thể có phô trương như thế, bên đường nam nữ lần lượt ào ào ghé mắt, một vài nữ tử nhìn hai con người bắt mắt mà trong đôi mắt ngậm xuân, tai sắc ửng đỏ.
Nhìn phố xá kinh thành phồn hoa náo nhiệt, Ti Ngự Thiên trong lòng dị thường cao hứng, một là bởi vì kinh thành giàu có, hai là bởi vì bên cạnh có một người quan trọng nhất theo cùng. Ti Ngự Thiên hoàn toàn không biết bên cạnh có bao nhiêu ánh mắt chứa hàm ý đang hướng về hắn, với hắn bây giờ cả thể xác và tinh thần đều ở trên người Hàn Nguyệt. Duy nhất không được hoàn mỹ chính là phía sau có một đống người, Ti Ngự Thiên có chút bất đắc dĩ, khi nào hắn mới có thể cùng người này một mình ra ngoài hưởng thụ một chút, suy nghĩ qua khả năng là cực kì rất nhỏ…
“Ngọc nhi, có muốn nghỉ tạm một chút ăn vài thứ?” Nhìn Nguyệt Nhi so với mình thấp hơn một cái đầu, Ngự Thiên lắc lắc sa mạo Hàn Nguyệt. Để cho tiện lợi, hắn cùng Nguyệt Nhi dùng tên giả, Nguyệt Nhi đổi tên thành Hàn Ngọc, còn hắn đổi tên Thiên Nguyệt.
“Ân.” Nhìn trời dần dần nắng lên , ánh mặt trời chiếu rọi gay gắt khiến hắn có chút nóng, Hàn Nguyệt nhìn phụ hoàng, rồi nhìn sang tửu lâu bên cạnh.
“Lão gia,” Lý Đức Phú thấy thế bước lên phía trước, “Nếu không ta đến Thúy Trúc Cư phía trước nghỉ ngơi?” Nhìn qua Thúy Trúc Cư bề ngoài thanh nhã, hoàng thượng và điện hạ hẳn là sẽ thích.
Ghé mắt trông sang Thúy Trúc Cư một chút, Huyền Ngọc thấp giọng nói, “Lão gia, Thúy Trúc Cư là của thiếu gia , cũng nên ghé sang thăm thú đi.”
“Nga?” Ti Ngự Thiên nhíu mày, hắn biết đám người Quan Vĩnh Huy muốn giúp Nguyệt Nhi làm ăn kiếm chút sống ( sau này có gì cũng không sợ thất nghiệp a =]] ), không nghĩ tới thật đúng là làm ra cũng có chút thanh sắc, “Nếu là của Nguyệt Nhi , vậy nhất định phải đi xem một chút.” Ngự Thiên nhẹ giọng nói bên tai Hàn Nguyệt, rồi kéo hắn đi về phía trước. Mà Hàn Nguyệt thì không có bất cứ phản ứng gì, tùy ý để phụ hoàng kéo, mấy thứ kia hắn vừa lại không hiểu, có phải hay không đều không sao cả.
Ti Ngự Thiên cùng Hàn Nguyệt vừa tiến vào Thúy Trúc Cư lập tức có một người tiến lên nghênh đón:
“Hai vị nhân gia là muốn nghe khúc hay là thưởng trúc?” Thân là lão bản Thúy Trúc Cư, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể biết được hai người này thân phận cao quý, đang nhìn đến phía sau thì thấy Huyền Ngọc và Huyền Thanh, vẻ mặt hắn kinh biến nhưng rất nhanh ngay lập tức liền khôi phục lại, thái độ càng thêm cung kính nói: “Hai vị nhân gia có muốn đến nhã các thưởng trúc phẩm trà hay không, còn có thể nghe tiểu khúc nhi ( điệu hát dân gian) bên ngoài.”
Thấy nơi này hoàn cảnh phi thường thanh nhã dễ chịu, Ti Ngự Thiên lộ ra vẻ mặt cười nhạt, gật đầu: “Tới ngay đó đi.” Chân Trí vội vàng khom người tiến lên trước dẫn đường, bên trong Thúy Trúc Cư quản sự và bồi bàn chứng kiến lão bản cư nhiên đối đãi với những người này khách khí như thế, trong lòng đều dị thường kinh ngạc.
………………
“Thảo dân khấu kiến ngô hoàng, khấu kiến thất điện hạ,” Vừa tiến vào nhã các Chân Trí lập tức cung kính quỳ xuống hành lễ. Chủ tử là thất điện hạ chuyện này hắn đã sớm biết rõ, có thể cùng chủ tử ở cùng một chỗ, hơn nữa người có uy nghi như thế ngoại trừ đương kim hoàng thượng còn có thể là ai. “Đứng lên đi, bên ngoài không cần đa lễ, đừng cho kẻ khác quấy rầy trẫm và Hàn Nguyệt.” nhanh chóng ngăn Chân Trí hô vạn tuế, Ti Ngự Thiên kéo Hàn Nguyệt ngồi lên giường mềm.
“Dạ, lão gia.” Chân Trí vội vàng đứng dậy, cũng lập tức hiểu được ý tứ của hoàng thượng. Thân là lão bản Thúy Trúc Cư cư nhiên có thể trong một ngày được tận mắt diện kiến dung nhan chủ tử còn có đương kim hoàng thượng, thử hỏi có bao nhiêu vinh quang, “Lão gia, thiếu gia, xin ngài chờ một chút, thủ hạ lập tức đưa trà điểm lên.” rồi khom người nhanh chóng lui ra ngoài, Huyền Ngọc cũng đi theo.
“Lão bản……” Vừa ra khỏi nhã các, Chân Trí không ức chế nổi kích động đứng lên, thanh âm như phát run, thấp giọng kêu lên.
“Chú ý một chút!” Nhìn xung quanh một chút thấy có người chú ý tới bên này, Huyền Ngọc lôi Chân Trí kéo sang một bên, “Lão gia cùng thiếu gia hôm nay đi dạo thư giãn, đừng để bất cứ phiền toái nào xảy ra. Mau xuống chuẩn bị nước trà và thức ăn, nhớ kĩ chủ tử không ăn được thức ăn mặn, trà thì lấy loại thượng bích loa xuân, hiểu không.”
“Thủ hạ biết rồi, thủ hạ lập tức đi làm.” Chân Trí nhanh chóng đi ra ngoài.
Bên trong Nhã Thúy các, Hàn Nguyệt đã cởi bỏ sa mạo trên đầu cùng phụ hoàng ngồi trên nhuyễn tháp, những người khác thì quỳ ở một bên, lúc chủ tử dùng bữa phi thường không thích có người đứng bên cạnh . Nhã các này khung cảnh cực kì thanh nhã, chung quanh có thể nhìn đến mấy gian nhã các bình thường giống như vậy, mỗi gian đều cách nhau một tấm trúc liêm (màn trúc), ngồi gần có thể nhìn thấy gian phòng kế bên có người hay không có người, chỉ có khác một chút là thấy không rõ lắm, ngẫu nhiên có thể nghe được từ nơi đó truyền ra tiếng nói chuyện và tiếng cười khẽ. Các gian ở giữa trồng một thảm trúc xanh biếc cùng một ít hoa cỏ, trên con người mòn nhỏ lót mấy viên noãn thạch tao nhã, một hòn non bộ nhỏ rừng trúc xuyên qua một gian khác lúc này đáy sườn chảy ra khe suối trong suốt, thúy trúc bàng bích thủy ( trúc xếp đặt cạnh nước), thật sự là thanh nhã.
Đối với bố trí của Thúy Trúc Cư, Ti Ngự Thiên phi thường hài lòng, tựa vào cạnh nhuyễn tháp không thèm để ý xung quanh kéo Hàn Nguyệt vào trong lồng ngực, Ngự Thiên mở miệng hỏi:“Nơi này cũng không tồi, là chủ ý của ai?”
“Hồi bẩm lão gia, là các nô tài nghĩ ra .” Huyền Ngọc không chút xấu hổ tiến lên, lúc đầu nghĩ đến chủ tử tính tình thích thanh tịnh, hắn và Huyền Thanh cùng hai vị đại nhân thương thảo một thời gian dài, sau đó mới quyết định lập nên Thúy Trúc Cư này, bố trí bên trong là do hắn cùng Huyền Thanh tự mình nghĩ ra , xem ra đã rất hợp ý của lão gia và chủ tử.
“Không tồi, sau này lúc rãnh rỗi lão gia ta có thể mang Hàn nhi đến đây thư giãn một chút.”
Đối diện bên ngoài giường, mặc dù tầm mắt bị trúc liêm ngăn cản, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hương thơm ngát của thúy trúc cùng tiếng nước chảy thanh thúy. Huyền Ngọc Huyền Thanh cũng hưởng thụ không gian thanh thản này trong lòng cao hứng phi thường, sắc mặt cũng có chút hồng nhuận. Nghe Huyền Ngọc nói xong Lý Đức Phú cùng thị vệ thống lĩnh Lý Mặc Tiếu trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, bất quá cũng phải đem sự kinh ngạc này bỏ vào trong bụng, có một số việc nghe thấy được phải nên quên đi như vậy mới có thể sống yên ổn.
Cánh cửa phòng sau khi bị gõ vài cái liền chậm rãi đẩy ra, Chân Trí trên tay bưng một cái khay bước vào, phía sau sa liêm ngăn cản tất cả ánh mắt tò mò.
Đem nước trà và thức ăn cẩn thận bày lên bàn gỗ, Chân Trí đứng dậy ngẩng đầu, liền sững sờ tại chỗ, Huyền Ngọc vội vàng khẽ đẩy hắn một cái:“Lão… Lão gia, thiếu gia… Thỉnh từ từ thường thức, có việc gì gọi tại hạ, tại hạ lập tức có mặt.” rồi như có chút hỗn ngạc ( hỗn loạn+kinh ngạc) vội vàng lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Nhàn tản uống trà, tiện thể gắp một chút thức ăn, Ti Ngự Thiên hoàn toàn thả lỏng hưởng thụ , cũng thỉnh thoảng giúp con người bên cạnh châm thêm trà gấp thêm thức ăn. Hàn Nguyệt thì hưởng thụ cảm giác được phụ hoàng hầu hạ, lúc này cả gian phòng như đắm chìm trong yên lặng và cảm giác thoải mái.
“Nghe nói gần đây Hồng Tụ Thiêm Hương có một vị Ngưng Nguyệt tướng công mới, bộ dạng cực kì mỹ diễm, không biết là thật hay giả.” Đang lúc Ti Ngự Thiên cùng Hàn Nguyệt dùng bữa, bên cạnh truyền đến thanh âm bàn chuyện phiếm của mấy người.
“Ân, ta đã thấy , ở Hồng Tụ Thiêm Hương các tiểu quan mỗi người một vẻ tinh tế, nhưng Ngưng Nguyệt này lớn lên có thể nói là tuyệt thế a, từ khuôn mặt đến dáng vẻ, thật sự là làm cho người ta thần hồn điên đảo, duy nhất đáng tiếc là chỉ bán nghệ không bán thân.” trong giọng nói tràn ngập say mê tiếc hận.
“Ha hả, nói đến tuyệt thế, ai có thể qua được đương triều thất điện hạ? Cứ hễ nghe thấy có kẻ ra mắt thất điện hạ thì ai cũng bị hắn hấp dẫn .” Một người khác có chút không tin.
Dừng đũa, đem Hàn Nguyệt ôm vào lòng, Ngự Thiên sắc mặt như giảm thêm một độ. Thấy phụ hoàng ngừng lại, Hàn Nguyệt hơi nhíu mi, kéo kéo ống tay áo, tiện tay cầm lấy ly trà của mình đưa tới. Căn bản không rõ ràng lắm mới vừa rồi những người đó nói cái gì. Ti Ngự Thiên tiếp nhận ly trà, trong lòng vì những lời vừa nãy mà bùng lên lửa giận lúc này đã chậm rãi giảm xuống, chỉ là một tiểu quan sao có thể cùng Nguyệt Nhi so sánh. Lý Đức Phú và Lý Mặc Tiếu nhận thấy sắc mặt hoàng thượng biến đổi trái tim bang bang nhảy vài cái. Lúc này tiếng nói chuyện của đám người kia lại chậm rãi truyền tới.
“Có hay không có thể cùng thất điện hạ so sánh thì ta không biết, dù sao thất điện hạ cũng không phải tốt như vậy, cho dù có thấy ai dám có cái ý niệm gì trong đầu a. Mà Ngưng Nguyệt dung mạo quả thật không tầm thường, hơn nữa tài tình uyển ước ( nhu hòa), theo ta thấy tính tình quái dị của thất điện hạ có lẽ còn không bằng được Ngưng Nguyệt đâu.” Khẩu khí có chút xem thường, so sánh như vậy cốt ý chẳng phải xem thất điện hạ và tiểu quan thấp hèn kia là giống nhau sao.
“Ngươi muốn chết sao? Biết nơi này là chỗ nào không, để cho kẻ khác nghe thấy truyền tới tai người trong hoàng triều, ngươi khó giữ được cái mạng nhỏ này!” Một người vội vàng lên tiếng khuyên can, kinh thành ai chẳng biết hoàng thượng sủng ái thất điện hạ a, từ chuyện bản Nguyên Kiền Lục đã làm cho người trong thiên hạ đều kiến thức được hoàng thượng đối vối thất điện hạ cưng yêu sủng ái bảo hộ thế nào .
“Tốt lắm tốt lắm, không nói chuyện quốc sự không nói chuyện quốc sự, nếu Ngưng Nguyệt mĩ mạo như vậy, chi bằng hôm nay chúng ta cùng đi chiêm ngưỡng cho biết a.” lại một người khác vội vàng đi ra giảng hòa, sau đó đám người bắt đầu ngâm thi xướng khúc, không còn thảo luận về thất điện hạ.
“Hồng Tụ Thiêm Hương?” Ti Ngự Thiên trầm giọng tâm niệm một câu, ánh mắt trở nên sâu thẳm, xem ra phải hỏi bọn Quan Vĩnh Huy một chút tin tức về Hồng Tụ Thiêm Hương này có hay không cùng bọn chúng có liên quan, nếu như không phải…… Bất quá tiểu quan Ngưng Nguyệt kia hắn thật muốn đến nhìn một chút .
“Lão gia, Hồng Tụ Thiêm Hương tháng trước mới vừa ở kinh thành lạc hộ , lão bản hình như không phải là người kinh thành” Huyền Ngọc nhìn thần sắc hoàng thượng, nhanh chóng trả lời, bởi vì phải giúp chủ tử kiếm sống, cho nên hắn và Huyền Thanh đều rất hiểu rõ các cửa hàng và thương hộ nổi danh trong kinh thành.
“Người ngoài kinh?” An ủi thiếu niên Hàn Nguyệt vì mái tóc dài khó chịu mà đang cựa quậy không ngừng, Ngự Thiên nhìn về phía Huyền Ngọc, “Phái người đi thăm dò.” Hừ, cư nhiên dám đặt tên cho tiểu quan có chữ Nguyệt, làm cho kẻ khác dám so sánh với Nguyệt nhi, không thể tha thứ!
“Dạ, lão gia!” Huyền Ngọc cũng dị thường khó chịu, đám người đó làm gì có tư cách so sánh với chủ tử.
Đột nhiên vang lên vài tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, sau đó nghe thấy tiếng nữ nhân truyền đến:“Xin hỏi người bên trong có phải là thất điện hạ, tiểu thư nhà ta nghe qua danh tiếng thất điện hạ, đối với điện hạ dị thường ngưỡng mộ, chẳng biết có được cùng điện hạ gặp mặt hay không?”
Huyền Ngọc Huyền Thanh hoảng sợ nhìn về phía hoàng thượng, Ngự Thiên nhướn cao mi ngạc nhiên, “Nga? người hâm mộ Nguyệt Nhi sao? Trẫm cũng muốn nhận thức một chút.” Ngữ khí hoàn toàn không có một tia tò mò.