Dụ Đồng

Chương 97

“Nguyệt nhi…” sờ lên thân mình người này có thể cảm giác được xương cốt rõ ràng , Ti Ngự Thiên dị thường đau lòng, ” phụ hoàng cho người làm chút canh thịt cho ngươi, phụ hoàng uy ngươi uống, ít nhiều gì cũng nên uống được không? Ân? thật sự uống không được thì nói sau.” đợt bệnh kia làm cho thân mình Nguyệt nhi càng thêm gầy yếu, hiện tại ngay cả thịt sấy đều ăn không đựơc, thân mình cũng so với trước kia càng thêm  lạnh lẽo. Ôm người này cảm giác một chút phân lượng đều không có, cứ tiếp tục như vậy …

Ti Hàn Nguyệt thân thể xích lõa tựa vào người phụ hoàng, trên lưng được phủ lên bạc thảm, dưới thân phụ hoàng rộng mở vạt áo ủ ấm thân mình, nhuyễn tháp tuy rằng rất hẹp nhưng hắn không cảm thấy được chật chội, ngày hè nhiệt khí ở trong này biến mất không còn gì. Hơi ngẩng đầu nhìn phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt rút tay ra sờ lên đôi mắt y: ” ta không sao.” Thân mình đã dần dần cao thêm tuy rằng vẫn không thể so sánh cùng bọn Ti Lam Hạ, nhưng ở trong lòng ngực phụ hoàng đã không giống như trước kia , lại có vẻ càng dị thường nhỏ gầy.

” Không được…” hôn lên môi Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên thái độ kiên trì, ” ngươi xem thân mình của ngươi … thịt càng ngày càng ít , phụ hoàng nhìn đau lòng.” thuận thế sờ xuống bên hông Hàn Nguyệt , mảnh mai như thế, thật như một nữ tử.

Dùng dây cột tùy ý cố định tóc, một vài sợi rơi rụng bên vai Hàn Nguyệt, mặt có vẻ tái nhợt mà lại chín chắn, mặc dù đã mười bảy tuổi nhưng trừ bỏ có một tia thành thục ra thì Hàn Nguyệt cái gì cũng đều không có thay đổi, vẫn là tuyệt thế dung mạo, đôi mắt vô song, thậm chí ngay cả râu nên xuất hiện ở nam tử cũng không lưu lại dấu vết nào ở bên môi Hàn Nguyệt. Thần thái thành thục cùng quyến rũ làm cho Hàn Nguyệt so với trước đây càng thêm câu phách lòng người, lại mâu thuẫn là không có chút nữ tính.

” Ghê tởm…” Hàn Nguyệt có chút kháng cự, ngày đó bị nôn mửa làm cho hắn nhớ tới cũng không thoải mái.

” Nguyệt nhi… thử một chút, thật sự uống không được phụ hoàng tuyệt không bức ngươi, ân?” đem tay Hàn Nguyệt dán lên mặt mình , Ti Ngự Thiên mềm nhẹ khuyên bảo,  nhìn thấy Nguyệt nhi không tình nguyện gật đầu, khẽ cười lên.

…………

” Nôn!……” thanh âm nôn mửa làm cho người ta nghe được tâm có chút  lạnh, Ti Ngự Thiên đem bát canh để sang một bên, đem nước trà đưa tới bên miệng bảo bối.” Không được……” Ti Hàn Nguyệt mặt mày nhăn lại, mùi máu tươi trong canh thịt so với thịt sấy còn nồng hơn . Ti Ngự Thiên đem Hàn Nguyệt ôm lấy đến ngồi ở nhuyễn tháp, làm cho người này yên ổn trong lồng ngực mình, ôn nhu ấn xoa dạ dày y.

Cảm nhận được thân mình phụ hoàng cứng nhắc có chút khẽ run, Ti Hàn Nguyệt xoay mặt nhìn lên trên: ” Phụ hoàng… không có việc gì , ta trước kia cũng không ăn thịt .” cùng lắm là gầy chút thôi, lại không ảnh hưởng gì, Ti Hàn Nguyệt nắm lấy tay phụ hoàng đang đặt ở vị trí dạ dày của mình.

Đặt người này nằm trong lồng ngực mình , Ti Ngự Thiên nhắm lại mắt khẽ vuốt sau ót Hàn Nguyệt , trong lòng dâng lên một cỗ thị huyết xúc động, Nguyệt nhi trở thành như vậy đều là do bọn người ngu muội kia, hắn hận không thể đem những người đó nghiền xương thành tro!.

” Phụ hoàng… Nghiêm Tử Phong cùng Hồng Y kia trước cứ giữ lại bọn họ.” đem bàn tay lạnh lẽo bỏ vào trong lồng ngực phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt ngửa đầu nhìn y.

” Ân? vì sao?” Ti Ngự Thiên rũ mắt nhìn Hàn Nguyệt, ngón tay khinh nhiễu (nhẹ đùa giỡn) khuyên tai của Hàn Nguyệt .

” Bọn họ bây giờ chưa thể chết được, vẫn còn hữu dụng.” Con ngươi Ti Hàn Nguyệt có chút thâm trầm.

” Nguyệt nhi, đừng nói với phụ hoàng ngươi muốn đi tìm bọn họ?!” thân mình hiện tại yếu như thế có thể nào vì bọn người đáng chết này mà bôn ba khắp nơi!

“………” điều chỉnh tư thế ngồi một chút, Ti Hàn Nguyệt ngồi cố định trên người phụ hoàng nhìn chăm chú,” phụ hoàng, ba ngày sau ta muốn xuất cung, có việc muốn làm.”

” Không được! ngươi để cho người khác đi, an ổn ở trong cung điều dưỡng thân mình!” Ti Ngự Thiên vừa nghe lập tức cự tuyệt .

” Phụ hoàng!……” nhìn biểu tình phụ hoàng không chút nào thỏa hiệp,thanh âm Hàn Nguyệt  có chút thấp trầm, ” ta đều đã an bài tốt, lần này ta nhất định phải đi, ta không sao…!!”

” Nguyệt nhi! Có chuyện gì ngươi cứ giao cho bọn Lam Hạ đi làm, bọn họ làm không được còn có phụ hoàng, phụ hoàng là thiên tử có thể nào lại sợ bọn người đó ?! Ngươi hảo hảo ở trong cung điều dưỡng cho ta, ít nhất phải tăng thêm chút thịt mới được!” ôm chặt Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên khẩu khí nghiêm khắc quả quyết, ánh mắt kiên định.

Nhìn phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt nhăn lại mi, đây là lần đầu tiên phụ hoàng kiên quyết cự tuyệt mình như thế. Hai người cứ thế đối diện nhau, trong ánh mắt Hàn Nguyệt hiện lên nghi hoặc, có chút phức tạp,vẻ mặt không vui liền trở về bình tĩnh, nhắm lại mắt, bảy sắc quang lưu ly trong mắt Hàn Nguyệt dần dần trở nên huyễn hoặc (ta tránh lặp từ nên dùng thay cho từ hoa mắt –“), nhìn Hàn Nguyệt như vậy Ti Ngự Thiên khẽ nhíu mày, Nguyệt nhi lại muốn thuyết phục mình thế nào, bất quá lần này hắn tuyệt đối không thỏa hiệp!

Ngay tại thời điểm Ti Ngự Thiên suy suy đoán đoán, đột nhiên thấy Hàn Nguyệt tới gần mình, rồi mới…… Ti Ngự Thiên mở to hai mắt, trong mắt hiện lên rõ ràng kinh ngạc, vui sướng cùng hoang mang, Nguyệt nhi cư nhiên đem môi dán lên môi mình, qua lại vừa liếm vừa cắn, cư nhiên… cư nhiên đem hương vị ngọt ngào của lưỡi đưa vào giữa miệng mình, có chút ngốc vụng về quấn quanh lưỡi hắn………

Ngay lúc Ti Ngự Thiên cảm thấy được hạ thân của mình bắt đầu bị thiêu đốt, Ti Hàn Nguyệt đột nhiên rời đi môi phụ hoàng, liếm liếm miệng mình: ” Ba ngày sau ta muốn xuất cung!!” giọng điệu kiên định cũng không chút nào thoái nhượng .

Ti Ngự Thiên bị hành động bất ngờ của Hàn Nguyệt làm cho hoàn toàn kinh sợ , sờ lên môi của mình, Ti Ngự Thiên một tay đem Hàn Nguyệt kéo qua , ” Nguyệt nhi… ai dạy ngươi làm như vậy, ân?!” cư nhiên xuất ra loại chiêu thủ đoạn này… bảo bối của hắn cũng không phải là người hiểu được cái gì là phong tình.

Hàn nguyệt nghe phụ hoàng hỏi, nghĩ nghĩ ý của phụ hoàng trong đó rồi mới mở miệng: ” Sách viết như thế.”

” Cái gì sách?!” loại sách gì dám dạy Nguyệt nhi thế này!! Bảo bối của hắn thuần khiết như thế , cư nhiên học được chiêu này , tuy rằng làm cho hắn thực thoải mái, nhưng……!! Nhất định phải liệt vào sách cấm!!Vạn nhất ngày nào đó bảo bối dùng chiêu này đối phó người khác thì sao!! ( =]]] )

” Ngô……” Hàn Nguyệt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rồi mới lại nhìn về phía phụ hoàng, ” Duyến Chi Nguyên”

Ti Ngự Thiên nheo lại mắt, nếu hắn nhớ không lầm thì đó là sách miêu tả tình yêu nam nữ … hình như đã từng ở nơi nào xem qua!!!

” Ai đưa cho ngươi, Nguyệt nhi…” khẽ hôn vành tai bảo bối , Ti Ngự Thiên bắt đầu thẩm vấn.

” Ngô… Ti Khải Thiên… ân…” Hàn Nguyệt nhắm mắt lại cảm thụ sự thoải mái phụ hoàng gây cho mình, không chút ngại ngần dễ dàng bán đứng người nào đó.

Ti Ngự Thiên đem môi chuyển qua sau tai Hàn Nguyệt , trong lòng lại có suy nghĩ khác, trách không được ngày đó Ti Khải Thiên vội vội vàng vàng muốn đến thăm Nguyệt nhi, nguyên lai là vì cái này……cái tên gia khỏa kia, sợ thiên hạ còn không đủ loạn sao? Dám cho Nguyệt nhi xem cái loại sách này!! Ti Khải Thiên, xem ra ngươi gần đây rất nhàn nhã, nhàn đến nỗi cư nhiên quan tâm đến cả chuyện tình cảm của Nguyệt nhi !!

Cởi bỏ quần áo của Hàn Nguyệt , Ti Ngự Thiên đem Hàn Nguyệt trần trụi ôm đến trên giường, lập tức nằm đè lên, nếu con báo con chủ động như thế hắn có thể nào cự tuyệt, bất quá vẫn không nên quá kịch liệt, hiện tại thân thể con báo con không thể chịu được nên hắn sẽ phi thường ôn nhu.

” Ân… phụ hoàng…” tùy ý phụ hoàng xâm nhập hôn cắn, Ti Hàn Nguyệt dưới động tác của phụ hoàng bắt đầu rên rỉ đong đưa, phụ hoàng đã vài ngày nay không đối với mình làm chuyện thoải mái này, xem ra sách kia viết vẫn là dùng được ……(thật là một tư tưởng nguy hiểm ==”)

………..

” Hoàng huynh…… ngươi cho Nguyệt nhi quyển sách này đến tột cùng có dụng ý gì a……” trong ngự thư phòng, Ti Ngự Thiên lắc lắc quyển sách trên tay nhìn về hướng kẻ đang trộm cười dưới kia .

” Ha hả…” không chút ngại ngần nhìn Hoàng Thượng biểu tình có chút nguy hiểm, trên mặt Ti Khải Thiên hiện lên tươi cười nồng đậm:” Như thế nào? Hàn Nguyệt hiền chất nhìn có ý nghĩ gì a?” đến nỗi sách vì sao xuất hiện ở trên tay hoàng đệ, hắn một chút cũng không quan tâm .

“Hoàng huynh…” Ti Ngự Thiên trầm hạ mặt.

Nhìn Ti Ngự Thiên sắc mặt khẽ biến , Ti Khải Thiên thoáng thu hồi một tia tươi cười trên mặt, kiềm chế hứng thú nói: ” Ta nói hoàng đệ a, ngươi làm phụ hoàng cũng không làm hết phận sự a, Hàn Nguyệt năm nay đã mười bảy mà bên người ngay cả một kẻ thị tẩm đều không có, nếu nói hắn không thích nữ nhân cũng không ngăn hắn đi tìm nam tử. Hoàng đệ a…… Hàn Nguyệt đều đã lớn như thế, ngươi cũng nên cho hắn biết chuyện thế nhân đi, hắn tuy tính tình quái gở nhưng ngươi khó có thể không chuẩn bị làm cho hắn cả đời không biết tư vị tình dục ?” lắc lắc cây quạt trong tay, Ti Khải Thiên nhẹ nhàng nói ,ai nha, nghĩ đến đứa cháu xinh đẹp như vậy cư nhiên bây giờ vẫn còn là đồng tử, thật sự là đáng tiếc a.

” Hoàng huynh…… chuyện của Nguyệt nhi không nhọc hoàng huynh quan tâm, trẫm cũng sẽ không để bụng… bất quá loại sách này hy vọng hoàng huynh sau này không cần lại đưa cho Nguyệt nhi xem, Nguyệt nhi đối với chuyện tình dục có chút trì độn, làm không tốt ngược lại xảy ra bất trắc.” Ti Ngự Thiên trên mặt không có một chút biểu tình nhưng ánh mắt bắn về phía Ti Khải Thiên lại tràn ngập cảnh cáo. Sách này rõ ràng là dâm thư, những thứ trong đó viết đều là cách nữ tử như thế nào quyến rũ nam tử, còn có miêu tả chuyện hoan ái một cách rõ ràng , hoàn hảo Nguyệt nhi không hiểu lắm, bằng không chẳng phải là thật sự dạy hư bảo bối của hắn..

“Hoàng đệ!” nhìn ánh mắt không vui của Ti Ngự Thiên, Ti Khải Thiên hoàn toàn thu hồi tươi cười, có chút nghiêm túc nhìn đối phương, ” hoàng huynh biết ngươi cưng chiều Nguyệt nhi, nhưng Nguyệt nhi dù sao cũng đã lớn như thế, hắn cũng không thể vĩnh viễn ở trong cung, một ngày nào đó cũng sẽ phải xuất cung kiến phủ . Đối với bọn Diệu Nhật  ngươi mặc dù không bắt buộc nhưng thân là hoàng tử, trách nhiệm trọng yếu của bọn họ là nối dõi tông đường, qua vài năm bọn họ đều phải thú thê sinh con, Hàn Nguyệt cũng không ngoại lệ, đường đường là thất điện hạ của Yển quốc có thể nào độc thân cả đời? Hoàng huynh năm đó bị phụ hoàng tứ hôn cũng phải làm theo, tuy rằng Vương phi thân mình không tốt, không đến vài năm thì ra đi, thế nhưng nàng cũng lưu lại con trai cho ta, hơn nữa bên người ta cũng vẫn còn Phương nhi bầu bạn. Bọn Nhật nhi ở ngoài trừ bỏ Phong Nham cùng Mang Nặc còn nhỏ thì đều có người thị tẩm. Hoàng đệ, Hàn Nguyệt dù sao cũng phải trải qua việc này, sớm hiểu biết đối với hắn mới có lợi. Hoàng huynh biết, hắn được cho là người một tay nắm giữ cường đại, bất quá cũng không phải cưới phi cho hắn, chỉ cần hảo hảo chọn cho hắn mấy nữ nhân thị tẩm cũng không có gì chứ, ngươi cũng đừng quên, ngươi mười bốn tuổi đã có Diệu Nhật .”

Nói xong Ti Khải Thiên lại quay về vẻ mặt tươi cười: ” Đừng đến lúc đó đụng tới nữ nhân, Hàn Nguyệt ngay cả làm sao cũng không biết, kia truyền ra còn không cho người chê cười a, hoàng huynh ta cũng vì tốt cho hắn thôi.”

Nhìn Ti Khải Thiên, Ti Ngự Thiên tay trái chống ở bên trơ mắt (vùng giữa mắt và thái dương), lưng dựa vào ghế không nói một tiếng, trong lòng tự nói cho bản thân biết người đối diện là huynh trưởng của mình, hắn không thể đem người nọ ra mà ngũ mã phân thây.( =]]] )

Nhìn hoàng đệ vẫn không nhúc nhích, Ti Khải Thiên đem cây quạt gập lại: ” Ta nói hoàng đệ a, ngươi còn lo lắng cái gì nha,” tròng mắt vừa chuyển, Ti Khải Thiên cười rộ lên: ” bất quá Hàn Nguyệt tính tình kỳ quái, như vậy đi, nếu ngươi không dám cùng Hàn Nguyệt nói vậy ta đi thế nào? Nếu không… đêm nay ta mang Hàn Nguyệt đến Ỷ Tú các đi, các cô nương kia mỗi người tươi ngon mọng nước, như thế nào?” Ti Khải Thiên mới nói xong, một  cái chén liền hướng hắn bay tới, vội nghiêng đầu né tránh, từ chén” phanh thử” một tiếng nện ở trên mặt đất suất thành mảnh nhỏ.

Ti Khải Thiên thu hồi tâm tư nhìn về phía hoàng đệ, lớn tiếng: ” Ngươi đây là ý gì?! ta nói có chỗ nào không đúng?!” cư nhiên lấy cái chén ném hắn, hoàn hảo hắn né mau.

“Hoàng huynh!!!” Ti Ngự Thiên cũng hét lớn, sắc mặt dị thường  khó coi, ” trẫm nói lại lần nữa ,chuyện của Nguyệt nhi không nhọc ngài lo lắng, sau này ngươi không được nhúng tay vào bất cứ việc gì của Nguyệt nhi nữa!!”

” Ti Ngự Thiên!!” Ti Khải Thiên cũng phát hỏa, nói thẳng tục danh của hoàng đệ , ” ngươi nói rõ ràng, ngươi đến tột cùng là sao vậy ?! Ta nói không đúng chỗ nào ?! ngươi là phụ hoàng của hắn, này vốn là chuyện ngươi quan tâm, nếu không phải thấy ngươi không phản ứng gì, ta cũng không lười quản!!”

” Vậy không cần quản nữa!!!” Ti Ngự Thiên cũng hoàn toàn phẫn nộ , ai cần y xen vào việc của người khác, Nguyệt nhi là của hắn!! Là của Ti Ngự Thiên hắn!!!

“…… ta không thể không quản!!” Ti Khải Thiên cũng hăng lên, ” ngươi chẳng lẽ không hỏi ý Hàn Nguyệt sao? Hắn nếu thật sự không hiểu vậy càng phải dạy hắn!”

” Nguyệt nhi là của trẫm !! Y là bảo bối của trẫm!! Ai cũng không thể đem y từ bên người trẫm cướp đi !! Ai cũng không thể!!!” Ti Ngự Thiên đem tấu chương trên bàn toàn bộ gạt xuống mặt đất, trong mắt bốc hỏa, khẩu khí cường ngạnh. Những người này nghĩ muốn đem Nguyệt nhi cướp đi, một đám nghĩ muốn đem Nguyệt nhi bên người mình cướp đi! Hắn không cho phép, hắn tuyệt đối không cho phép!! Nếu là trước kia hắn sẽ buông tay, nhưng hiện tại trừ phi hắn chết, bằng không hắn tuyệt không buông Nguyệt nhi ra!!

“…… Hoàng đệ……” Ti Khải Thiên nháy mắt ngây dại, hắn không dám tin nhìn sắc mặt người kia đầy âm ngoan , kích động thét lên: ” Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?!! A?!!! Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì!!!” sẽ không , sẽ không như hắn suy nghĩ đâu… sao có thể như thế! sao có thể như thế!!

” Trẫm sao không biết… trẫm ngay từ lần đầu nhìn thấy Nguyệt nhi trẫm đã biết…” nhìn Ti Khải Thiên, Ti Ngự Thiên lộ ra bất đắc dĩ cùng chua xót, ” hoàng huynh… ta thương y,cả đời này trừ phi ta chết, bằng không ta sẽ không buông tha y…” thanh âm phẫn nộ vừa rồi lúc này tràn ngập bi ai cùng quả quyết.

Nguyệt nhi tuy rằng nói y là Ti Hàn Nguyệt của mình, tuy rằng nói y thích mình, nhưng hắn vẫn  không có chút tự tin có thể đem Nguyệt nhi giữ ở bên người cả đời, một người mà hắn thậm chí không dám nghĩ nếu có một ngày Nguyệt nhi rời bỏ mình , hắn sẽ trở nên như thế nào. Đường đi của Nguyệt nhi … không nằm trong tay hắn, hôm nay thiên hạ không ai có thể nắm giữ được con đường của y, cho dù  trên người hắn có cùng một dấu vết với Nguyệt nhi nhưng khi mỗi lần hắn khẳng định Nguyệt nhi cùng hắn là tối thân mật , là người có ràng buộc sâu nhất, thì sâu trong lòng vẫn luôn tồn tại thanh âm tùy thời nhắc nhở chính mình…… Nguyệt nhi không thuộc về hắn , y không thuộc về bất luận kẻ nào…… hắn là bầu trời của người ấy, là vua, là… tự do mà người đó có thể độc ngạo tồn tại.

Ti Khải Thiên nhìn Ti Ngự Thiên thống khổ, thần sắc tràn ngập tức giận: ” Ngươi có thể nào hồ đồ như thế a!! Hàn Nguyệt hắn là con của ngươi a, hắn là đứa con thân sinh của ngươi!! Ngươi sao có thể yêu hắn, ngươi sao có thể yêu đứa con của chính mình!! Đây là nghịch luân ngươi có hiểu hay không a!! Ngươi sẽ không chỉ hủy đi chính ngươi mà ngươi càng hủy đi hắn!!!” sao lại phát sinh chuyện như vậy, vì sao hắn không sớm phát hiện ra, không… không! không phải hắn không phát hiện mà là hắn căn bản không có hướng đến phương diện kia suy nghĩ, vì sao hắn lại không mang nhiều tâm tư như thế!!! Hoàng đệ a……

” Ti Hàn Nguyệt ta sẽ không hủy ở trong tay bất luận kẻ nào trừ bỏ chính ta!!” thanh âm thấp trầm lãnh khốc từ phía sau bình phong trong ngự thư phòng truyền đến, một người mang ánh mắt màu đỏ, sắc mặt âm trầm bước ra……

Bình Luận (0)
Comment