Du Đồng Nở Hoa

Chương 24

Thường Tiếu những tưởng chỉ cần yêu là đủ, nhưng mà đến khi nhìn thấy mẹ Dư, cô biết mình đã sai.

Có điều lần này Dư Phi đứng ở bên, thế nên cô tự nhủ mình đừng sợ. Ấy mà, mẹ Dư đang khoanh tay đứng trước cửa nhà Thường Tiếu, lạnh lùng liếc cô, sao lại không sợ?

Thường Nhạc mở hai tay sang hai bên, nhún vai tỏ ra bất đắc dĩ, cũng không mở cửa.

Có điều cô không ngờ là, Tăng Doãn Kiều cũng có mặt, như thể vừa có một bí mật nào đó bị vạch trần, Thường Tiếu rất bất an.

“Cậu… vẫn chưa ra nước ngoài à?” Cô囧囧 chọn cách bắt chuyện với Tiểu Kiều cô nương.

Không ai để ý tới lời cô.

Mẹ Dư không nói nhiều lời, thấy người, lập tức sải giày cao gót, chẳng mảy may để ý tới những xung quanh, đi tới kéo tay Dư Phi. “Mẹ…”

Dư Phi đường đường là đàn ông con trai, không thể dùng sức với mẹ ruột mình, vốn cũng muốn nghe theo rời đi.

Nhưng chẳng biết Thường Tiếu bị đứt mất dây thần kinh nào, đột nhiên cầm tay Dư Phi giữ lại, không muốn anh đi mất.

Đương nhiên sức mẹ Dư không bằng cô, một đi hai ở, mẹ Dư tức đến mặt đỏ tía tai.

Thật ra Thường Tiếu dám thề trước dưa chuột rằng cô hoàn toàn không có ý đối đầu với mẹ Dư, nhưng tay lại tự động giữ chặt cổ tay Dư Phi, không giằng không kéo, chỉ là mãi không chịu buông. Mẹ Dư thấy giằng hết sức mà vẫn không thể kéo con trai mình nhích đi một tí.

Khóe miệng Dư Phi rõ ràng có vài ý cười.

Uông Trăn dồn sức, hung dữ quát Thường Tiếu: “Cô buông tay!”

Thường Tiếu thấy đối phương đang dằn kéo, trong lòng giãy giụa…

“Tôi nói cô buông ra!!”

Thường Tiếu bị quát thế, tay lập tức buông lỏng. Uông Trăn trở tay không kịp, chân mang giày cao gót không vững, lảo đảo ra sau.

“Mẹ.” Dư Phi cũng không đùa nữa, chạy vội lên, đỡ bà.

Uông Trăn cảm thấy xấu hổ trước mặt con trai như vậy, nhất thời không bình tĩnh được, tức giận đến đỏ mặt tía tai, giọng nói buồn bã, tỏ ra vô cùng đau khổ: “Mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi con trưởng thành, vậy mà hôm nay con vì một người ngoài, lại, lại…”

Khuôn mặt Dư Phi hoàn toàn không có ý cười, mày khẽ chau.

“Có phải con muốn giết quách mẹ đi mới hài lòng!?” Hiển nhiên Uông Trăn biết lời này là quá nặng, nhưng bà bất kể: “Bây giờ con theo mẹ hay vẫn tiếp tục hẹn hò với đứa nam không ra nam, nữ không ra nữ này! Hả?”

Dư Phi nhếch môi, cuối cùng nhìn Thường Tiếu: “Anh đi trước.” Cũng không trực tiếp đáp lời Uông Trăn.

“Dư Phi…” Thường Tiếu ở sau gọi lớn, mấp máy môi, cô muốn nói, em không cố ý.

Không ngờ Dư Phi nghiêm mặt xoay người lại, như thể vẫn chưa điều chỉnh lại biểu cảm của mình, nghiêm túc đến đáng sợ, giọng điệu cũng lạnh lẽo không chút tình cảm: “Anh biết rồi, em về trước đi.”

Thường Tiếu nhìn bóng dáng ba người họ rời đi, đột nhiên có một loại ảo giác…

Anh đi lần này, anh và cô, sẽ không thể trở về…

***

Mấy ngày sau, không phải Thường Tiếu không mất tinh thần. Tiên cô thường xuyên gọi điện thoại kiểm tra, trong điện thoại cô luôn cố cười nói vui vẻ, dù ai nghe được cũng cảm thấy cô đã thay đổi rất nhiều.

Dung Lan và Thiến Thiến luôn ở bên khuyên nhủ, nhưng Thường Tiếu nói chuyện với hai người, lúc nào cũng cố tỏ ra mạnh mẽ, cười nói hào phóng. Khuyên nhủ đạo lý gì, cô cũng gật đầu bảo đúng vô điều kiện, nhưng không biết là hiểu thật hay giả vờ, hoặc cũng có thể giả vờ không biết, lúc vừa xoay người, liền nép mình vào một góc yên tĩnh.

Khiến người khác nhìn mà đau lòng.

Thật ra, trong lòng bọn họ biết rõ, đã mấy ngày rồi Dư Phi không gọi điện.

Dung Lan và Thiến Thiến thật sự cũng chẳng có cách nào, chỉ dám lúc Tiên cô gọi điện tới, thủ thỉ báo lại tình hình. Những chuyện còn lại, chỉ đành để tự hai mẹ con giải quyết.

Suốt hai tuần liền, Thường Tiếu đều về nhà, ngoan ngoãn đợi ở nhà, không đi đâu cả.

Dù là cả một nhà toàn đàn ông thiếu tinh tế cũng phát hiện ra cô đang không ổn, thường hỏi Thường TIếu có muốn đi đâu chơi chăng, nhưng vẫn một mực đáp không đi.

“Con có thật sự thích nó không?” Chủ nhật này, Tiên cô về nhà, sấm rền gió cuốn, hỏi phủ đầu cô đúng một câu.

Gần đây con gái không vui, không phải bà không biết, nhưng không cần một đám đàn ông trong nhà trái khuyên bảo phải thuyết phục như vậy.

Thậm chí Thường Tiếu không nghe rõ câu hỏi, cũng gật đầu theo phản xạ.

Tiên cô hừm một tiếng, “Được rồi, coi ngó lại người ngợm rồi đi theo mẹ.”

Thường Tiếu lơ mơ đi theo Tiên cô tới dưới nhà Dư Phi, bỗng dưng mắt trợn tròn, cảm thấy có cảm giác ớn lạnh truyền từ bàn chân lên đến lồng ngực, tim đập thình thịch dồn dập, quay đầu muốn rời đi.

Tiên cô giữ cô lại, quát: “Đồ vô dụng, mẹ dạy con sao hả!” Sau đó kéo cô lên lầu.

Thường Tiếu bị ép đi được hai bước, đương nhiên không dám dùng sức với mẹ, chỉ đành cắn răng. Lúc vào thang máy, Tiên cô nhìn nút, vẻ mặt nghiêm khắc ý bảo cô tự nhấn nút…

Thường Tiếu ngẫm nghĩ, cuối cùng nhấn vào tất cả các tầng…

Tiên cô sa sầm, hít sâu một hơi nhưng cũng không nói gì, chỉ nhìn thật sâu vào cô, vẫn không hiểu.

Thường Tiếu trầm mặc. Nhà của Dư Phi ở lầu chín, cô từng ra vào rất nhiều lần, thậm chí còn nhớ rõ sự phấn khích khi lần đầu tiên theo Dư Phi vào thang máy, tuy rằng không cách xa nhưng khu nhà cô là kiến trúc kiểu cũ, không có thang máy như thế này.

Nay thang máy cứ lên một tầng là lại ngừng, cô nhìn cửa thang máy đóng vào mở ra, đột nhiên trong lòng căng thẳng, không biết sao thấy hơi sợ hãi, cúi đầu lí nhí: “Mẹ… Chúng ta về đi. Không thì, con nấu cơm cho mẹ nhé?”

Tiên cô nhìn cô, thấy bà mãi vẫn không nói tiếng nào, đột nhiên thở dài, đưa tay vỗ nhẹ vào trán con gái: “Tiếu Tiếu, mẹ không có suy nghĩ sâu xa gì, lúc đặt tên này cho con, chỉ mong con hay cười, luôn vui tươi, sống hạnh phúc…”

Thường Tiếu nghe xong, mắt ươn ướt, nghĩ đến sự trốn tránh mấy ngày nay, khẽ cắn môi, đột nhiên gật đầu thật mạnh.

Lúc cửa nhà Dư Phi mở ra, lông mày thanh tú của mẹ Dư khẽ nhướng lên, cũng không mở cánh cửa sắt bên ngoài, cứ thế mà đứng trong cửa, khẽ bĩu môi, vì lần xích mích trước mà cố tình không nhìn Tiên cô: “A, là Thường Tiếu à, tới để bị sập cửa vào mặt sao, da mặt gì vậy, học ai không biết, dày thế.”

Thường Tiếu sượng trân, cách cửa sắt, đột nhiên cúi đầu một góc 900, sau đó đứng thẳng, một bộ nghiêm trang đứng chờ hô lớn: “Con chào dì!”

Mẹ Dư giật mình, có lẽ cảm thấy hoang đường mà giật giật khóe miệng: “Chào cái gì mà chào, thấy hai mẹ con các người tới đòi nợ, tốt lành gì cho nổi?”

Tiên cô hít một hơi thật sâu, nhìn Thường Tiếu bên cạnh, nhẹ nhàng ngăn tay cô lại, đứng thẳng nhìn vào mẹ Dư, vào đề trực tiếp, giọng nói cũng khá bình tĩnh: “Con gái nhà chúng tôi là một đứa rất ngoan, tính tình chịu khó, lanh lẹ thông minh. Tính ra thì cũng là sinh viên trường đại học danh tiếng, xấp xỉ tuổi với Dư Phi nhà chị, nếu chị có ý kiến gì về cách ăn mặc của nó, tôi sẽ về bảo nó học theo các bạn khác…”

“Học cái gì,” mẹ Dư cắt ngang, liếc Thường Tiếu một cái, sau đó lại cười cười: “Trị ngọn không trị được gốc, không phải con gái nhà bà là thế sao?” Sau đó bày ra bộ muốn đóng cửa.

Tiên cô bước lên, có ý muốn ngăn lại.

Thường Tiếu thấy bước chân Tiên cô có vẻ lảo đảo, chau mày, cuối cùng Tiên cô cũng đứng vững, nói: “Chuyện tụi nhỏ, mấy người già chúng ta không nên nhúng tay vào, tội tình gì mà chị lại làm khó tụi nó?”

“Làm khó tụi nó?” Không biết mẹ Dư nghe lọt được bao nhiêu: “Con tôi từ nhỏ đến lớn đều rất nghe lời mẹ, bây giờ vì nó mà cãi lại ba lần bốn lượt, sao bà không nói với con gái cưng của mình đấy, nói nó đừng xúi giục làm khó con tôi? Còn nữa, lần trước là ai đẩy tôi ra đất hả? Nếu mà con tôi muốn cưới nó về nhà thật, thế thì tôi sẽ phải thấp thỏm lo lắng hằng ngày sao? Tôi không cao bằng nó, sức cũng chẳng mạnh bằng, sao mà thắng nó nổi?”

“Con sẽ không…”

Tiên cô kéo Thường Tiếu lại: “Tôi dạy con gái, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện bất hiếu hỗn láo như thế… Dù sao…” Bà cắn môi như muốn phản bác gì đó, nhưng nghĩ lại rồi cũng nuốt xuống.

“Dù sao cái gì? Hừ, ai biết được?” Mẹ Dư để ý, không chịu buông tha, xùy một tiếng giễu cợt: “Dù sao cũng là yêu đương thời đại học, mấy khi thành? Bây giờ tan sớm, tôi cũng khỏi cần nghe hai mẹ con các người tới nhà trách móc.”

“Con không có.” Đột nhiên Thường Tiếu nói chen vào.

Mẹ Dư bỗng cười nhạt: “Thường Tiếu, tôi đang nói chuyện với mẹ cô.” Trong lời nói có ý chỉ trích cô ‘Còn nhỏ mà chen vào người lớn đang nói chuyện’.

“Con không xúi giục Dư Phi làm khó dì.” Thường Tiếu mím chặt môi, nhấn mạnh một lần nữa.

“Nhưng tôi thấy đúng là có chuyện như vậy!”

“Là Dư Phi nói thích con!” Đột nhiên Thường Tiếu ngoan cố nói, 1m7, anh tuấn đứng đối diện mẹ Dư. “Là anh ấy nói muốn ở bên con, là anh ấy nói chờ con…” Tâm trạng xúc động của cô bộc phát: “Là anh ấy nói để con tin tưởng anh ấy!”

Nói xong cô hít một hơi thật sâu, mắt ửng đỏ nhìn mẹ Dư, cả người cứng ngắt, sau đó hít hít mũi, cứng miệng nói: “Dì, nhờ dì nói với Dư Phi, trước khi anh ấy giải quyết dì xong, đừng tìm con nữa!”

Tiên cô đờ đẫn nhìn cô, có thể thấy đã bị con gái dọa sững.

Không biết ba Dư nhảy ra từ góc nào trong phòng, chẳng hay bộ dạng kia đã nghe được bao nhiêu, đứng sau mẹ Dư, dùng ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn qua.

Thường Tiếu ép tay sát đùi, hùng hồn cúi chào một góc 900 thật sâu: “Con chào bác trai!”

Sau đó giọng nói hoàn toàn không chịu sự khống chế của lồng ngực vang lên, cả hành lang đều nghe rất rõ: “Xin lỗi đã làm phiền!” Sau đó lại hít vào một hơi: “Dì có thể đóng cửa rồi, chào dì!”

Cuối cùng cô cứng ngắc xoay người, dồn hơi gọi một tiếng thật lớn: “Mẹ—!” Lệ ngập hốc mắt, giọng nói khó tránh cũng run rẩy nghẹn ngào, “Mình đi thôi!!”

Ơ kìa?

Tiên cô chả hiểu gì, cứ thế mà bị con gái kéo tới cửa thang máy. Đến khi bước vào thang máy, Thường Tiếu đứng bên ngoài cánh cửa đang từ từ đóng lại, gật đầu cứng ngắc, gắng nặn ra nụ cười: “Mẹ, con đi thang bộ!!”

Sau đó Thường Tiếu xoay người xuống cầu thang, bắt đầu chạy xuống.

Đến khi Tiên cô sốt ruột ra khỏi thang, lúc vừa bước qua cổng, bà nhìn thấy bóng dáng thon dài của Thường Tiếu đang chạy như điên, giật mình, thấy sao mà thương quá.

Bình Luận (0)
Comment