Lâm Mạt Nhi mười bốn tuổi nghiêm túc học đàn dương cầm, sáng sớm ánh nắng ấm áp từ cánh cửa sổ phong cách Châu Âu đua nhau tiến vào, khuôn mặt nhỏ non nớt tắm mình dưới ánh mặt trời, trắng nõn tinh xảo, ngón tay trắng nõn duyên dáng cùng âm phù đồng loạt nhảy lên, cực kỳ giống một tiểu thiên sứ đi xuống thế gian.
" Tiểu thư Mạt nhi, đoạn này không phải như vậy, thầy tới dạy cho em." Rõ ràng Lâm Mạt Nhi đàn đến cơ hồ hoàn mỹ nhưng mà thầy giáo dạy đàn mới tới nhà dạy lại cố tình nói là sai rồi.
"Tốt, Thầy, làm phiền ngài." Lâm Mạt Nhi ngoan ngoãn gia giáo tốt đương nhiên nghiêm túc tự mình kiểm điểm.
Ở nơi Lâm Mạt Nhi không nhìn thấy, đôi mắt đạo sư nhìn chằm chằm vào bộ ngực nàng.
Nữ hài mười bốn tuổi đã phát dục nhưng Lâm Mạt Nhi cư nhiên không có mặc nịt ngực! đầu v* nho nhỏ đỉnh lên ở dưới lớp áo sơmi tơ lụa, làm người không rời được mắt!
Đạo sư biết tình huống của Lâm Mạt Nhi, Lâm Mạt Nhi vẫn luôn ở nhà học tập, mời đến nhà đều là giáo viên đỉnh cấp, rất ít ra cửa, mà bố nàng Lâm Kiến Nguyên lại là tổng tài của tập đoàn xếp hạng thứ ba thế giới, không rảnh quản nữ nhi này, mà thân quản gia là nam nhân sẽ không đi quá giới hạn mở miệng nói nên mặc áo ngực đối với đứa trẻ không có mẹ.
Không biết có phải là ảo giác hay không, bộ ngực phía trước của Lâm Mạt Nhi vẫn bẹp, lóa mắt liền nổi lên gò đất, hơn nữa hình dạng kia, còn thập phần hoàn mỹ!
Đạo sư tới gần Lâm Mạt Nhi, hư ôm nàng, bắt được tay nàng bắt đầu dạy học.
Cái phương thức dạy học này Lâm Mạt Nhi chưa từng nếm thử qua, nàng không thích ứng sửng sốt một chút, đứng dậy lui về phía sau một chút, mông vểnh vừa lúc đụng phải giữa hai chân đạo sư, côn th*t để cứng rắn ở kẽ mông nàng.
Đạo sư cả kinh, dù sao cũng là mộy vị thiên kim tiểu thư, nếu hắn dám dâm loạn, hắn nghĩ mình tuyệt đối sống không quá ngày hôm sau!
"A!" Giữa lúc đạo sư mồ hôi lạnh chảy ròng, Lâm Mạt Nhi kinh hô ra tiếng, đạo sư phá lệ khẩn trương.
"Thầy có phải người mang theo gậy gộc hay không? Giống như có đồ vật?" Lâm Mạt Nhi ngây thơ vô tội chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ đơn thuần hơi giơ lên.
Đạo sư cả kinh, không nghĩ tới vị thiên kim tiểu thư này cư nhiên lại không rành thế sự như vậy! côn th*t hắn cứng rắn có thể bỏ qua đi, thanh âm lại thập phần đứng đắn ôn hòa: "Tiểu thư Mạt nhi sẽ không để ý đi? Thầy không biết thầy để chỗ nào, Mạt Nhi tiểu thư em có thể giúp thầy lấy ra không?"
"Được nha." Lâm Mạt Nhi đơn thuần ngoan ngoãn gật gật đầu, duỗi tay liền dựa theo chỉ dẫn của lão sư đi lấy vật cứng rắn kia.
Đạo sư bị tay nhỏ mềm mại kia sờ, cơ hồ rùng mình đến muốn bắn ra tới, hắn lóa mắt gian nhìn mặt Lâm Mạt Nhi một cái liền cảm thấy mặt nàng đơn thuần giống như có điểm khinh bỉ?
Hắn tự nhận là kích cỡ của mình so với nam nhân khác lớn hơn một chút, hắn lại nhìn mặt Lâm Mạt Nhi, lại là một mảnh thiên chân vô tội.
Nhưng không có thời gian làm hắn tiếp tục muốn đi xuống, bởi vì động tĩnh lập tức truyền đến, nam nhân cao lớn bước tiến vào, hắn cúi đầu vừa thấy, Lâm Mạt Nhi còn cầm dương v*t hắn, mồ hôi lạnh của hắn lập tức chảy xuống!
"Ba ba." Lâm Mạt Nhi buông vật kia ra, lễ phép cùng nam nhân kia chào hỏi.
"Con đang làm cái gì?" Nam nhân mặt vô biểu tình nhìn Lâm Mạt Nhi, trong ánh mắt tựa như hàm chứa băng.
"Thầy giáo mang theo gậy gộc, không biết để chỗ nào, muốn con lấy giúp một chút." Lâm Mạt Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ tinh xảo, thiên chân chớp chớp mắt, ngoan ngoãn trả lời đúng sự thật.
Ánh mắt nam nhân híp lại, nhìn chằm chằm đạo sư sắc mặt xanh mét kia, nói: "Phải không? Đạo sư thật là không biết lễ phép, về sau không được mang theo gậy gộc tới."
Nghe xong những lời này, mặt đạo sư xám như tro tàn.
"Mạt nhi, cùng ba ba lại đây."
Nam nhân vẫy tay, làm thiên chân nữ nhi ngoan ngoãn đuổi theo.
Nam nhân thân cao ít nhất một mét chín, hắn xoay người nhìn nữ nhi chỉ tới ngực hắn, nhìn chằm chằm nữ nhi đang cúi đầu, lãnh đạm mở miệng: "Mạt nhi thành tích gần nhất của con như thế nào?"
"Lão sư đều nói thành tích con thực tốt, con sẽ tiếp tục nỗ lực lấy thành tích cao nhất!" Lâm Mạt Nhi vui vẻ ngửa đầu nhìn phụ thân cao lớn, cũng bởi vì quan tâm phụ thân theo bản năng nhón chân.
Lâm Mạt Nhi nhón chân, thân mềm mại nhỏ xinh nhoáng lên, bộ ngực đã phát dục run rẩy, đầu v* ở dưới tơ lụa áo sơ mi chất lượng tốt cọ xát vài cái.
Hô hấp Lâm Kiến Nguyên cứng lại, chân mày cau lại.
"Mạt nhi sao lại mặc loại quần áo này?"
Trong ánh mắt Lâm Mạt Nhi tựa hồ như khó hiểu, nàng tựa hồ nghe ra phụ thân không cao hứng, nhỏ giọng thuận theo trả lời: "Quần áo này là vào sinh nhật mười bốn tuổi của Mạt Nhi, ba ba tặng cho Mạt Nhi, Mạt Nhi thực thích... Nếu ba ba không thích, Mạt Nhi sẽ không mặc..."
Cái miệng nhỏ mềm mại nhược nhược phát ra âm thanh, hai mắt thẳng tắp nhìn lại, ướt dầm dề, giống một con cún nhỏ đáng thương, trong lòng Lâm Kiến Nguyên mềm nhũn, thanh âm ôn hòa hơn vài phần: "Ba ba không có không thích, về sau ba ba lại mua cho Mạt Nhi."
Lâm Kiến Nguyên đối với nữ nhi này xác thật có chút áy náy, công tác của hắn phi thường vội, mà khi rảnh rỗi cũng sẽ ở với nữ nhân khác nhau qua đêm, cơ hồ rất ít thời gian bồi nữ nhi, nhoáng cái, nữ nhi đã mau trưởng thành, hơn nữa nhìn như phát dục rất khá.
Hắn vừa định mở miệng giáo dục nữ nhi thuận theo một chút, hẳn là nên mặc áo ngực, Lâm Mạt Nhi liền nhào vào trong lòng ngực hắn --
"Thật vậy chăng? Ba ba tốt nhất! Mạt nhi rất thích ba ba!" Lâm Mạt Nhi vui vẻ ôm lấy thân hình thô tráng của Lâm Kiến Nguyên, cũng không muốn rời xa cọ cọ.
Bộ ngực mềm mại ở trên thân thể tinh tráng ma xát rất nhỏ, thân thể kiều mềm nho nhỏ hơi cọ xát thân thể Lâm Kiến Nguyên, đôi mắt xinh đẹp không muốn rời xa nhìn hắn, môi mềm mại kiều nộn phiếm màu hồng phấn, vốn là vô ý thức hành động nhưng thân thể Lâm Kiến Nguyên lại nóng lên, trong nháy mắt cứng đờ.
"Mạt nhi hẳn là nên mặc áo ngực rồi." Thanh âm hắn khàn khàn đến lợi hại.
Lâm Mạt Nhi nghiêng nghiêng đầu, ngây thơ hỏi: "Ba ba, áo ngực là cái gì, mặc ở nơi nào?"
"Là nơi này sao? Ân..." Tay nhỏ trắng mềm sờ sờ ngực mình, dẫn tới bộ ngực mềm mại kia lại trên dưới run rẩy, trong miệng vô ý thức phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ.
Lâm Kiến Nguyên ngồi xổm xuống cùng thân thể Lâm Mạt Nhi ngang hàng, bàn tay to ma xui quỷ khiến hướng bộ ngực mềm mại sờ, thanh âm càng khàn khàn: "Ba ba giúp Mạt Nhi mua áo ngực, Mạt Nhi trưởng thành rồi, trước mặt người ngoài không mặc là không lễ phép."
"Trước mặt người ngoài? Ở trước mặt ba ba có cần mặc không?" Yhanh âm Lâm Mạt Nhi kiều nhu lại vô tội.
Đầu óc Lâm Kiến Nguyên chợt sinh ra một cỗ tà niệm, thanh âm ôn hòa lên: "Ở trước mặt ba ba không cần mặc, bởi vì Mạt Nhi cùng ba ba là thân mật, cho nên ở trước mặt ba ba không mặc mới là lễ phép, về sau ba ba sẽ mua rất nhiều quần áo cho Mạt Nhi."
Lâm Mạt Nhi vui vẻ nở nụ cười, lại không muốn rời xa dùng thân mình tại mềm mại cọ cọ trên thân thể tinh tráng, chỉ chốc lát sau lại nghi hoặc: "Ba ba cũng giống thầy giáo mang theo gậy gộc sao?"
Nói, tay nhỏ trắng nõn sờ sờ vật giữa háng phụ thân, tiếp theo tay nhỏ run lại rụt trở về: "Rất nóng! Thật lớn! Ba ba nhất định không thoải mái, muốn Mạt Nhi giúp lấy ra sao?"
Lâm Kiến Nguyên tà niệm càng sâu, ôn thanh dạy dỗ: "Tới, Mạt Nhi giúp ba ba lấy ra một chút, đây cũng là việc thân mật có thể làm, Mạt Nhi giúp ba ba lấy gậy gộc mới là bé ngoan."