Sáng hôm sau, Lục Bắc Đình vừa xuống máy bay, vừa tắt chế độ bay thì nhận được tin nhắn Nam Tê Nguyệt gửi từ tối qua, bảo anh về thẳng biệt thự Trác Nguyệt.
Trong tin nhắn WeChat Nam Tê Nguyệt không nói rõ chuyện gì, chỉ nói có việc đột xuất nên không đi Lục Giang Danh Thành nữa.
“Về biệt thự Trác Nguyệt.” Lục Bắc Đình lên xe trực tiếp dặn dò tài xế, sau đó thư ký Ngô ngồi ở ghế phụ lái theo thói quen báo cáo công việc, mới nói được nửa chừng, Lục Bắc Đình liền giơ tay ngăn lại, “Hôm nay tôi cho cậu nghỉ, chuyện công việc ngày mai hãy báo cáo.”
Trong lòng Thư ký Ngô vui mừng, hắng giọng: “Vâng, thưa tổng giám đốc Lục.”
Sáng sớm gió lạnh cắt da, Lục Bắc Đình về đến nơi trời vừa hửng sáng, chân trời trắng bệch như bụng cá, xung quanh không khí mịt mờ. Anh dính hơi lạnh, lên lầu vào phòng tắm tắm nhanh nhất có thể, sau khi toàn thân ấm áp mới đẩy cửa phòng ngủ chính nằm xuống bên cạnh Nam Tê Nguyệt.
Lục Bắc Đình nằm xuống không động đậy, một lát sau mới từ từ đặt tay lên eo Nam Tê Nguyệt, kéo cô lại ôm vào lòng, cằm tựa vào trán cô, thấy cô có dấu hiệu tỉnh giấc, lại từ từ thở nhẹ, lòng bàn tay vỗ nhẹ lưng cô an ủi.
Có lẽ vì quá phụ thuộc vào vòng tay này, Nam Tê Nguyệt dù trong giấc mơ cũng vô thức rúc vào lòng anh, má cọ cọ vào hõm cổ anh, chép chép miệng rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Lục Bắc Đình cong khóe môi, một tiếng cười khẽ thoát ra từ khoang mũi, cúi đầu hôn lên mi tâm cô.
Khi Nam Tê Nguyệt tỉnh dậy, Lục Bắc Đình vẫn ngủ say, để về sớm, hai ngày nay anh chỉ ngủ ba bốn tiếng, thời gian còn lại đều bận rộn với công việc.
Không có Nam Tê Nguyệt bên cạnh, chất lượng giấc ngủ của anh không tốt, bây giờ ôm người ngày đêm mong nhớ trong lòng, anh ngủ rất thư thái, toàn thân đều toát ra sự thoải mái.
Nam Tê Nguyệt biết anh sẽ về sáng nay nhưng không ngờ vừa mở mắt đã nhìn thấy anh, cô tham lam ngửi mùi hương trên người anh rồi lại nhắm mắt lại ngủ cùng anh.
Mới nhắm mắt chưa lâu thì Lục Du Châu gọi điện đến, Nam Tê Nguyệt ấn im lặng, vừa định ngồi dậy nghe điện thoại thì Lục Bắc Đình nhíu mày, mở mắt nắm lấy cổ tay Nam Tê Nguyệt: “Nghe ở đây đi.”
“Anh cả gọi, anh ngủ thêm lát nữa đi.” Nam Tê Nguyệt nằm xuống lại, ngay sau đó bị Lục Bắc Đình ôm lấy eo, cô liền giữ nguyên tư thế này nghe điện thoại.
Điện thoại là Lục Du Châu gọi đến, nhưng sau khi kết nối thì người mở miệng nói chuyện lại là Đậu Đậu, Đậu Đậu kéo giọng oán trách gọi: “Mẹ Nguyệt mau dậy đi, con đến tìm mẹ chơi đây!”
Nam Tê Nguyệt: “……”
Sáng sớm tinh mơ đã gửi đứa bé cho cô là sao?
“Đậu Đậu, Lục Du Châu đâu?” Nam Tê Nguyệt nghĩ Đậu Đậu bây giờ đang ở trong tay Lục Du Châu, vậy tối qua chắc chắn là không đưa Đậu Đậu về Lục Giang Danh Thành.
“Của chú đây.” Đậu Đậu giơ điện thoại lên đưa cho Lục Du Châu.
Tối qua Đậu Đậu quá buồn ngủ nên đã ngủ thiếp đi ở Vụ Viên, sáng sớm tinh mơ phát hiện mình vẫn còn ở Vụ Viên, liền vội vã đi tìm Lục Du Châu đưa mình về nhà. Kết quả vừa xuống xe đã thấy đây là biệt thự Trác Nguyệt, còn chưa kịp hỏi lý do thì Lục Du Châu đã nói đây là lệnh của Giản Cam.
“Tối qua hai người không về à? Hay là hai người vẫn ở cùng nhau?” Nam Tê Nguyệt hỏi trước.
Giọng Lục Du Châu mang theo một chút vui vẻ: “Về Vụ Viên rồi.”
Nam Tê Nguyệt lập tức hiểu ra.
“Thôi được rồi, em ra đón hai người.” Nam Tê Nguyệt trèo dậy xỏ dép, đầu ngón chân vừa chạm đất đã bị Lục Bắc Đình kéo lại.
“Để anh đi đón.” Lục Bắc Đình nhanh nhẹn đứng dậy.
Trong điện thoại, Lục Du Châu bất lực than thở: “Cả một căn biệt thự to như vậy, sắp xếp một quản gia không được sao?”
Lục Bắc Đình không chút nể nang phản bác lại: “Anh hiểu gì chứ, thế giới ngọt ngào của hai vợ chồng không cho phép người ngoài xen vào.”
Lục Du Châu: “……”
Nam Tê Nguyệt cười mắng một tiếng, bàn tay vỗ vào mông Lục Bắc Đình: “Mau xuống đón người đi.”
Lục Bắc Đình lau mặt, cảm thán giấc mơ đẹp sáng nay xem như hoàn toàn tan vỡ.
Lục Du Châu giao người cho Lục Bắc Đình xong liền lên xe không chút lưu luyến chạy về Vụ Viên, Lục Bắc Đình nheo mắt lại, cúi đầu nhìn Đậu Đậu: “Bố con vội về đầu thai à?”
Đậu Đậu nhếch môi: “Con thấy là vội đi hẹn hò với mẹ con thì đúng hơn.”
Lục Bắc Đình ngồi xổm xuống ôm cậu bé vào lòng: “Thằng nhóc này biết cũng nhiều ghê.”
“Con đâu có ngốc.” Đậu Đậu hừ một tiếng, khi biết là Giản Cam đã dặn Lục Du Châu đưa mình đến đây, cậu bé đã đoán được tình cảm của bố mẹ mình có tiến triển.
Thực ra cậu bé hơi hồi hộp, lại hơi mong chờ.
“Vậy con nói xem, con còn biết gì nữa?” Lục Bắc Đình véo má cậu bé, cố ý trêu chọc.
“Con biết bố Nguyệt là em trai của Lục Du Châu, nếu chú ấy cưới mẹ con thì bố Nguyệt cũng là người nhà của con, vậy sau này con sẽ gọi bố Nguyệt và mẹ Nguyệt là chú thím.” Đậu Đậu cố gắng làm rõ mối quan hệ này, có lẽ vì bị cảm lạnh, cậu bé khụt khịt mũi.
“Cháu trai cũng thông minh thật.” Lục Du Châu thả cậu bé xuống, vào nhà hâm một cốc sữa cho cậu bé uống, “Thím con vẫn đang đánh răng rửa mặt, lát nữa cô ấy sẽ xuống thôi.”
“Thím?” Nam Tê Nguyệt nghe thấy cách xưng hô này cả người ngây ra ở góc cầu thang, dừng lại một chút rồi chạy xuống ôm chặt Đậu Đậu vào lòng, vui vẻ nói, “Lục Du Châu sáng sớm đã đưa con đến đây gọi mẹ là thím? Giản Nguyên Tiêu, thành thật khai báo, tối qua con thấy gì? Có nội tình gì mà mẹ không biết không?”
Đậu Đậu l**m một ngụm sữa dính trên khóe miệng: “Không thấy gì cả, nội tình là gì ạ?”
Nam Tê Nguyệt: “……”
Hỏi vô ích, vui mừng vô ích.
Lục Bắc Đình cười đặt bữa sáng đã chuẩn bị sẵn lên bàn ăn, ra hiệu cho họ lại ăn: “Chắc là giấu thằng bé, nhưng anh đoán có lẽ chuyện tốt sắp đến rồi.”
Nam Tê Nguyệt nghĩ cũng đúng, tối qua đã ở cùng nhau cả đêm, chắc chắn đã làm gì đó nên mới sáng sớm đã đưa Đậu Đậu đến đây.
Đây không phải là kiểu điển hình chê con cái vướng chân sao?
Nam Tê Nguyệt thầm thương cảm cho Đậu Đậu một giây.
“Tối qua có chuyện gì xảy ra không?” Lục Bắc Đình lấy sữa nóng ra, sau đó kéo ghế ngồi đối diện họ mới từ từ đi vào vấn đề chính.
Tay Nam Tê Nguyệt đang bóc trứng khẽ khựng lại, đưa ánh mắt cho Lục Bắc Đình, ám chỉ chuyện này không nên nhắc đến trước mặt Đậu Đậu.
Bữa sáng này ăn rất nhanh, Lục Bắc Đình lấy ra một bộ Lego cho Đậu Đậu chơi một mình ở phòng khách tầng dưới, thoáng cái đã vội vàng kéo Nam Tê Nguyệt lên lầu.
Đậu Đậu ngây ra một chút, chống nạnh oán trách: “Chẳng ai chơi với con cả!”
Ai cũng bận yêu đương!
Chỉ có cậu bé là lẻ loi.
Lục Bắc Đình dắt Nam Tê Nguyệt lên lầu được nửa đường, nghe thấy lời này liền cất giọng đáp lại: “Đừng giận, bữa khác sẽ giới thiệu cho con một em gái chơi cùng.”
Đậu Đậu đáp lời: “Được đó, được đó, bố Nguyệt nói lời phải giữ lời đấy nhé!”
Nam Tê Nguyệt mắng một tiếng: “Đâu ra em gái?”
“Con gái cưng của Khúc Hoài sắp ba tuổi rồi.” Lục Bắc Đình xưa nay nói lời giữ lời, đã nói giới thiệu thì nhất định sẽ giới thiệu.
Nam Tê Nguyệt bật cười: “Cái này cũng được sao? Khúc Hoài có biết không?”
Lục Bắc Đình nhướn mày: “Khi nào gặp mặt sẽ biết.”
Lên lầu, về chuyện tối qua Nam Tê Nguyệt không dám lơ là, kể lại rành mạch từng li từng tí cho Lục Bắc Đình nghe, thấy sắc mặt anh có vẻ muốn giáo huấn, cô chủ động đưa tay ra để lộ vết đỏ trên cổ tay cho anh xem: “Chỉ có cổ tay bị dây thừng siết thôi, những chỗ khác không bị thương, thật đó, anh đừng lo lắng, em vẫn ổn mà.”
Lục Bắc Đình xoa cổ tay cô, cơn giận tích tụ bị cô dỗ dành bằng giọng nói nhẹ nhàng mà tan biến, nhưng cuối cùng vẫn rùng mình, anh lấy lại bình tĩnh, vẫn nghiêm túc nói với cô: “Gặp chuyện giữ bình tĩnh là đúng, nhưng sau này tuyệt đối không được tự mình hành động một mình, tài xế anh sắp xếp cho em ngoài là tài xế còn là vệ sĩ. Nam Tê Nguyệt, em quên lời anh nói rồi sao, bất kể đi đâu nhất định phải đưa tài xế đi cùng, anh trả lương cao để thuê một vệ sĩ làm tài xế chính là để bảo vệ an toàn cho em.”
Nam Tê Nguyệt biết mình sai rồi, phồng má chớp mắt nhìn anh: “Em sai rồi mà, ai mà ngờ lại gặp nguy hiểm.”
Lục Bắc Đình nói đúng, nếu tối qua cô cẩn thận một chút đưa tài xế đi cùng thì Lý Tuyền sẽ bị hạ gục ngay lập tức, làm gì có cơ hội phản kháng.
“Đau không?” Lục Bắc Đình bất lực thở dài, chuyển sang chủ đề khác, không trách móc cô quá nhiều.
Anh đau lòng nhiều hơn.
Đồng thời lại hối hận vì khoảng thời gian đó anh ở trên máy bay.
Cô rất dũng cảm nhưng chắc chắn cũng đã rất hoảng sợ.
Anh tự trách mình tối qua đã không thể ở bên cạnh cô.
Nam Tê Nguyệt cười nheo mắt lại, đưa tay đến bên môi anh: “Thổi thổi là hết đau.”
Lục Bắc Đình thở dài một tiếng: “Bôi chút thuốc.”
Nói là vậy nhưng khi bôi thuốc vẫn nhẹ nhàng thổi vài cái.
Nam Tê Nguyệt bật cười, trêu chọc xoa tóc anh: “Thật sự không đau nữa rồi, Lục Bắc Đình, cười một cái đi, đừng cau có nữa.”
Lục Bắc Đình bị dỗ dành đến mức hết giận, giữ nguyên tư thế này hôn lên môi cô.