Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 144

“Em biết.” Nam Tê Nguyệt không muốn thấy vẻ mặt này của anh, cô nghiêng người qua ôm eo anh, khẽ thở dài, “Nhưng trước đây em không nghĩ vậy.”

“Sau đó ông ta bắt em ở một mình trong một căn nhà gỗ. Căn nhà đó không nằm trong đạo quán nhưng cũng không xa đạo quán. Xung quanh căn nhà rất trống trải, đặc biệt là những đêm mưa giông, vắng lặng đến mức khiến người ta run rẩy. Cơn ác mộng của em bắt nguồn từ ký ức này.”

“Lúc đó em sợ lắm, ngày hôm sau bị sốt cao. Là sư phụ trụ trì đã chữa bệnh cho em. Trong khoảng thời gian đó em được sư phụ trụ trì đưa đến chùa Hoài An. Ông nói em đã nảy sinh lòng hận thù, muốn dạy em tụng kinh, nói với em những đạo lý về tình người.”

“Em nói không ai yêu em, em nói em không cần tình yêu. Nhưng sư phụ trụ trì lắc đầu, bảo em tự đi tìm câu trả lời.”

“Sau này em không biết người đó đã thế nào, ông ta dường như cảm thấy hối hận với em. Buổi tối sẽ đến dạy em đọc sách, viết chữ, giao bài tập về nhà mỗi ngày, rồi đợi em ngủ mới rời đi. Em rất sợ ông ta, cũng hận ông ta, nhưng ông ta bắt đầu đối xử tốt với em, vì em suy dinh dưỡng mà phá giới cho em ăn thịt gà, vì em mà cãi nhau với người trong đạo quán, nói rằng mọi lỗi lầm đều do ông ta gánh chịu.”

“Cho đến năm mười tuổi, một ngày trước khi em xuống núi, sư phụ trụ trì mới nói với em rằng năm đó ông không phải tình cờ đi qua căn nhà gỗ mà là do có người nhờ vả. Em từ nhỏ lớn lên trong đạo quán, các đạo trưởng trong đạo quán thường gọi em là tiểu đạo sĩ, thế là người đó đã đưa em ra khỏi đạo quán để em ở trong căn nhà gỗ.”

“Em không hiểu ông ta, cũng không muốn hiểu. Sau đó ông ta đã tìm giúp em gia đình của mẹ để cuộc đời em trở lại đúng quỹ đạo. Có người nói ông ta đã thông suốt, sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng vượt qua được rào cản của chính mình rồi mở được “thiên nhãn”, trở thành một thầy bói thần thần bí bí.”

Câu chuyện của Nam Tê Nguyệt đến đây là hết, tảng đá nặng trĩu trong lòng đã được đặt xuống. Cô ngồi thẳng dậy, đưa tay chạm vào đôi mày đang nhíu chặt của Lục Bắc Đình, cười nói: “Đừng nhíu mày, chuyện đã qua rồi. Bây giờ em có anh, có gia đình, có người hâm mộ.”

Cô dừng lại một chút, đột nhiên nhớ ra một chuyện rồi bổ sung: “Còn có độc giả.”

Lục Bắc Đình cụp mắt, nén đi sự đau lòng trong mắt. Không biết từ lúc nào đã về đến biệt thự Trác Nguyệt. Anh không vội xuống xe mà tiếp lời Nam Tê Nguyệt trước: “Viết về cuộc sống hôn nhân rõ ràng như vậy, nhóm fan này chắc đã phát hiện ra Thất Nguyệt chính là Tê Nguyệt rồi nhỉ.”

Nam Tê Nguyệt nhún vai cười: “Đúng vậy, bị phát hiện rồi. Anh biết đấy, fan couple của chúng ta còn được gọi là đội khảo cổ mà.”

Lục Bắc Đình vui vẻ nhướng mày: “Vậy thì sao?”

“Mấy hôm trước nhà xuất bản đã hỏi ý kiến em muốn xuất bản cuốn sách này, em đồng ý rồi.” Xuống xe, Nam Tê Nguyệt tắm mình trong ánh nắng, vươn vai hít một hơi thật sâu, “Thân phận đã lộ, tài khoản này coi như đã luyện thành công rồi, mấy chục triệu fan đấy, đến lúc ký tặng sách mới chắc em ký đến chết mất.”

“Tài khoản này?” Lục Bắc Đình tự nhiên dắt tay cô đi vào trong, sau khi vào cổng, anh thong thả đi dạo trên con đường nhỏ trong vườn.

Anh trêu chọc: “Cô Lục còn có tài khoản nào khác à?”

Nam Tê Nguyệt ho nhẹ: “Không… không có.”

Những thân phận không đứng đắn khác không thể dễ dàng tiết lộ được.

Lục Bắc Đình xoa đầu cô, cũng không hỏi thêm mà tiếp tục chủ đề trước đó: “Có thể đặt làm con dấu ký, cứ làm trong khả năng của em là được, tay không thể hỏng được.”

Nam Tê Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Nghe lời anh Lục.”

“Hửm?” Lục Bắc Đình bắt bẻ.

Nam Tê Nguyệt hờn dỗi: “Nghe lời chồng…”

Chủ đề nặng nề về núi Hoài An đã được lướt qua nhanh chóng. Nam Tê Nguyệt đã sớm nguôi ngoai, sau này cũng sẽ không nhắc lại nữa. Lục Bắc Đình biết được quá khứ này, vừa thương cô vừa thề rằng trong những năm tháng còn lại, anh sẽ dùng cả sinh mạng và tấm lòng chân thành để trân trọng và yêu thương cô.

Tuần trăng mật kết thúc, tiếp theo công việc vẫn phải tiếp tục. Nam Tê Nguyệt từ sau khi công khai với Lục Bắc Đình, trong một đêm đã có thêm mấy triệu fan mới. Tiếp đó là trailer phim “Phong nguyệt dục chiêu dao” được công bố ngày phát sóng.

[Nam Tê Nguyệt v: Ngày hai mươi lăm tháng mười, sư tỷ Nguyệt Dao sẽ gặp lại các bạn. @Phong nguyệt dục chiêu dao]

Với độ hot cá nhân của cô hiện tại, tương lai của bộ phim này đã rõ ràng. Thêm vào đó, bản thân bộ phim đã là một tác phẩm chất lượng, những ân oán tình thù và hành trình giang hồ của ba nam chính và nữ hiệp giang hồ, điểm nào cũng là điểm nhấn.

Do việc xuất bản “Cắn một vầng trăng” nên trong khoảng thời gian này Nam Tê Nguyệt không nhận lịch trình, chỉ ở nhà ký tặng sách. Sức người có hạn, cô chỉ có thể ký được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Từ khi thân phận bị lộ, ai cũng biết nhân vật chính trong cuốn sách này là cô và Lục Bắc Đình, nên tên xuất bản của “Cắn một vầng trăng” đã được đổi thành “Cuộc sống thường ngày sau hôn nhân cùng anh”.

“Phong nguyệt dục chiêu dao” đang phát sóng, từ khi ra mắt, tỷ suất người xem đã tăng ổn định, liên tục đứng đầu bảng xếp hạng. Nam Tê Nguyệt nhờ bộ phim này mà luôn hoạt động sôi nổi trên mạng, hàng chục triệu người hâm mộ cuồng nhiệt đã quảng bá cho cô khắp nơi trên mạng, độ hot không hề giảm.

Khải Ni từ khi biết thân phận tiểu thư thế gia của Nam Tê Nguyệt đã không còn quản lý cô nữa, nới lỏng yêu cầu xuống còn một năm vào đoàn phim một lần là được.

Tháng mười hai, Nam Tê Nguyệt nhờ “Phong nguyệt dục chiêu dao” mà giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của năm và giải Nữ diễn viên được khán giả yêu thích nhất.

Một năm sắp qua, một năm mới lại sắp đến. Cô đã để lại dấu chân trên con đường đầy sao này, không phụ lòng mong đợi, xứng đáng với danh hiệu.

Tết Lạp Bát năm nay rơi vào sau Tết Nguyên Đán, việc ăn cháo Lạp Bát và tổ chức sinh nhật cho Nam Tê Nguyệt đã trở thành một phong tục riêng của nhà họ Khương. Lúc cắt bánh, ông cụ Khương nhìn ngọn nến số đang lung linh và cảm thán: “Hai mươi sáu rồi, thật sự đã lớn rồi.”

Cô bé gầy gò, nhỏ bé năm đó được đón về từ núi Hoài An giờ đã trưởng thành thành niềm tự hào của họ.

Sau sinh nhật, ông cụ giữ Nam Tê Nguyệt lại một mình, lấy ra hai tấm thẻ mà ông vẫn luôn giữ giúp cô: “Đây là của hồi môn và sính lễ mà cháu đã gửi ở chỗ ông ngoại. Bây giờ cháu lấy lại đi. Ông biết cháu không thiếu tiền, nhưng đây là của nhà họ Lục và nhà họ Khương cho cháu, cháu phải nhận.”

Nam Tê Nguyệt cụp mắt: “Ông nói nghiêm trọng quá, con sợ rồi.”

“Sợ gì chứ?” Ông cụ cười khẽ hai tiếng, “Đậu Đậu năm nay cao lên không ít, thằng bé gọi ông cố ngoại ngọt lắm. Chỉ là không biết đời này còn có cơ hội nghe con của cháu gọi ta một tiếng ông cố ngoại không.”

Nam Tê Nguyệt nắm chặt hai tấm thẻ, tai bất giác mềm nhũn.

“Thủ trưởng Khương thân thể cường tráng, phải sống lâu trăm tuổi chứ.” Nam Tê Nguyệt nhìn chằm chằm ông cụ, không cho phép ông nói những lời không may.

Trẻ con ngày một lớn, người lớn lại ngày một già đi, mùa thay mùa, nối tiếp nhau.

Trở về biệt thự Trác Nguyệt, Nam Tê Nguyệt cất hai tấm thẻ cùng giấy đăng ký kết hôn vào một chiếc hộp gỗ khóa bằng ổ khóa đồng tâm sau đó đặt vào ngăn kéo của tủ đầu giường.

Trong ngăn kéo, từng lớp từng lớp xếp chồng lên nhau mấy hộp với nhiều kiểu dáng khác nhau. Không có gì bất ngờ, tối nay Lục Bắc Đình chắc chắn sẽ lấy ra thứ đồ lẳng lơ đó để cô chọn một kiểu yêu thích mà dùng.

Nam Tê Nguyệt nhìn chằm chằm vào những chiếc hộp này một lúc lâu, cuối cùng hít một hơi thật sâu, âm thầm quyết định dọn hết những chiếc hộp này đi, không để lại một cái nào.

Tắm xong, Nam Tê Nguyệt lượn một vòng qua phòng làm việc, thấy Lục Bắc Đình vẫn đang xử lý công việc gấp, cô lười biếng nép mình trên chiếc sofa nhỏ bên cạnh đọc sách.

Lục Bắc Đình thấy vậy liền dọn dẹp máy tính, kết thúc công việc liền đi tới xoa má cô: “Tắm rồi à?”

Nam Tê Nguyệt gạt tay anh ra, phồng má nhẹ nhàng đáp một câu: “Không đợi được quà nên tắm sớm đi ngủ thôi.”

Lục Bắc Đình cúi đầu mổ nhẹ lên đôi môi đang chu ra của cô, giọng nói mang theo ý cười: “Đừng giận, quà đã chuẩn bị xong rồi, lát nữa lấy cho em xem. Anh đi tắm, về giường đợi anh trước nhé?”

Nam Tê Nguyệt vốn dĩ chỉ cố tình trêu chọc, nén cười miễn cưỡng vòng hai tay qua cổ anh: “Vậy anh bế em về.”

Món quà Lục Bắc Đình giấu dưới gối thực ra cô đã thấy rồi, là một chiếc hộp dài, bên trong có thể lại là một món trang sức vô giá nào đó, còn cụ thể là gì thì cô không biết.

Cô muốn Lục Bắc Đình tự tay mở ra tặng cho mình.

Quà năm nào cũng có, kho báu nhỏ của cô đã đầy ắp, sau này làm của gia bảo cũng không phải là không thể.

Tương lai họ có con, nếu là con gái, sẽ truyền lại cho con gái làm của hồi môn, nếu là con trai thì sẽ truyền lại cho con dâu tương lai.

Lúc Lục Bắc Đình tắm xong ra Nam Tê Nguyệt đã đắp chăn nằm trên giường, chỉ để lộ ra một cái đầu, đôi mắt đảo tròn nhìn chằm chằm vào hành động của Lục Bắc Đình.

“Đắp kín thế?” Lục Bắc Đình lên giường kéo chăn, nhưng cả tấm chăn đã bị Nam Tê Nguyệt cuộn lại, kéo mãi không được.

“Quà của em đâu?” Nam Tê Nguyệt khẽ nhướng mày, hỏi lại một câu.

Xem quà xong mới làm chuyện chính được, Nam Tê Nguyệt thật sự rất vội.

Thậm chí còn có chút hồi hộp.

Lục Bắc Đình bật cười, từ dưới gối lấy ra chiếc hộp đó, từ từ mở ra trước mặt cô. Bên trong là một cây trâm cài tóc.

Nam Tê Nguyệt hơi sững sờ, theo bản năng muốn ngồi dậy, sau đó nhận ra không tiện liền chỉ ngẩng đầu lên một chút: “Cây trâm này…”

Cô đoán sai rồi, đây không phải là món trang sức vô giá, đây là báu vật vô giá còn quý hơn cả trang sức vô giá.

“Em đã thấy cây trâm hoa cam mà chị dâu cài, chắc cũng đã đoán ra rồi.” Lục Bắc Đình cầm cây trâm lên, nhẹ nhàng nói, “Cây trâm trăng khuyết này cùng với cây trâm của chị dâu đều được làm từ cùng một khối gỗ. Tay nghề của anh không được điêu luyện như anh cả, một phần lớn gỗ hoàng đàn quý giá đã bị anh làm hỏng rất nhiều, cuối cùng cây trâm làm ra cũng có chút thô ráp.”

“Không thô ráp.” Nam Tê Nguyệt nhanh chóng tiếp lời, “Em rất thích.”

Lục Bắc Đình nhìn cô, vẻ mặt hồ nghi.

Nam Tê Nguyệt hắng giọng: “Vừa hay mấy hôm trước dì Đường có tặng em một bộ sườn xám mùa đông, em sẽ dùng chiếc trâm này ngay mai.”

Lục Bắc Đình cưng chiều cười, nhìn dáng vẻ co ro trong chăn của cô chắc là không định sờ vào cây trâm này rồi. Anh đặt nó lại vào hộp sau đó nhìn chằm chằm Nam Tê Nguyệt với ánh mắt đầy ẩn ý.

“Làm… làm gì mà nhìn em chằm chằm vậy?” Giọng Nam Tê Nguyệt có chút không ổn định.

Lông mày Lục Bắc Đình giãn ra, gật đầu, nén cười: “Được thôi, vừa hay anh đã học cách búi tóc. Vậy bây giờ, cô Lục, có phải giờ em nên nói cho anh biết trong chăn đang giấu cái gì rồi không?”

Bình Luận (0)
Comment