Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 25

Nghĩ rằng còn có chuyện quan trọng cần nói, Nam Tê Nguyệt chỉ để “hai bố con” này ở bên nhau chưa đầy mười phút đã ra lệnh: “Đậu Đậu, vào nói với mẹ con là mẹ có việc phải ra ngoài với bố nuôi, lát nữa đi đánh răng ngay, không được ăn vặt nữa.”

Đậu Đậu l**m kem trên khóe miệng, “Ồ, Đậu Đậu biết rồi, tạm biệt bố Trăng, lần sau đến con lại mời bố ăn bánh.”

Nam Tê Nguyệt: “…”

Đó là bánh cô mua mà!

Ra ngoài xong, Nam Tê Nguyệt hít một hơi thật sâu: “Đậu Đậu thích đặt biệt danh lung tung cho người khác, nếu anh không thích có thể nói thẳng với nó, lần sau nó sẽ không…”

“Tôi rất thích.” Lục Bắc Đình ấn nút thang máy rồi lùi lại một bước đứng song song với cô.

Nam Tê Nguyệt lặng người: “Nhưng anh không thấy biệt danh bố Trăng này rất kỳ cục sao?”

“Không sao, tôi không để ý những thứ này.” Lục Bắc Đình bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô, đưa tay chỉnh lại chiếc túi xách cô đang đeo sau lưng.

“Tôi để ý đấy!” Nam Tê Nguyệt bực bội đẩy túi xách ra sau, “Đừng động vào túi của tôi!”

“Bị lệch rồi.” Lục Bắc Đình không hiểu kiểu đeo này.

Dù là túi đeo chéo, nhưng đeo chéo quá mức rồi.

“…” Nam Tê Nguyệt hừ một tiếng, điều chỉnh hơi thở, lẩm bẩm, “Tôi thích thế!”

Thang máy đi xuống, khi đến tầng một, hai người đồng thời bước ra. Lục Bắc Đình dường như bắt được gì đó trong tầm mắt, vô thức nắm lấy cổ tay Nam Tê Nguyệt kéo người lại vào thang máy.

“Đừng động đậy.” Lục Bắc Đình khẽ nhíu mày, dường như rất không hài lòng với người vừa thấy.

Do quán tính, Nam Tê Nguyệt bị kéo lại, trong khoảnh khắc áp sát vào lòng anh, mùi gỗ linh sam thanh mát len lỏi trong hơi thở. Còn chưa kịp phản ứng đã thấy Lục Bắc Đình đưa tay ấn nút thang máy.

Trọng tâm còn chưa vững, thang máy đã từ từ đi lên. Tay Nam Tê Nguyệt buông thõng, bên tai là tiếng tim anh đập thình thịch.

“Sao… sao vậy?” Nam Tê Nguyệt suy nghĩ miên man.

Là cô không thể gặp người? Hay là gặp người quen?

Nhưng dù vậy, người đã ở trong thang máy rồi, đâu đến mức phải vừa nắm tay vừa ấn gáy chứ.

Trông như lợi dụng không gian kín để giở trò lưu manh vậy.

“Là paparazzi.” Lục Bắc Đình cụp mắt, yết hầu khẽ trượt lên xuống, những ngón tay đặt trên gáy Nam Tê Nguyệt khẽ co lại.

Cái đầu này vừa tròn vừa nhỏ lại chứa đựng bao nhiêu là ý tưởng kỳ quái.

“Nhắm vào anh à?” Nam Tê Nguyệt khẽ nín thở.

“Tôi vừa về nước không lâu, trong giới chưa có paparazzi nào nhanh đến mức nắm được thông tin của tôi.”

Nam Tê Nguyệt: “…”

 

Biết mình bị paparazzi theo đến tận dưới lầu rình mò, Nam Tê Nguyệt có chút ngơ ngác.

Dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời.

“Xem ra mình thật sự sắp nổi tiếng rồi.” Cô khẽ thở dài.

“Ừm.” Lục Bắc Đình nhếch khóe môi, bàn tay rộng lớn khẽ di chuyển, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô.

Thang máy lên đến tầng, Nam Tê Nguyệt cắn môi, đang định đẩy anh ra thì cùng với lúc cửa thang máy mở, một ông cụ đang đứng ngoài chờ thang máy đột nhiên la lên: “Ôi trời ơi!”

Dọa sợ ông cụ, cũng dọa sợ Nam Tê Nguyệt.

Bị dọa giật mình, Nam Tê Nguyệt đưa tay đẩy vào ngực Lục Bắc Đình, tránh xa anh hết mức có thể, y như vừa làm chuyện mờ ám, lúng túng bước ra khỏi thang máy.

“Giới trẻ bây giờ thật là…” Ông cụ vỗ ngực thở hổn hển.

Da mặt nóng bừng, Nam Tê Nguyệt trấn tĩnh lại, nhưng thấy tức giận, quay đầu lườm anh: “Đều tại anh!”

Lục Bắc Đình đút tay vào túi áo khoác, nghe vậy khẽ cười: “Ừm, tại tôi.”

Thấy anh cười như vậy là thấy phiền!

“Sau này không được phép!” Nam Tê Nguyệt đứng trước cửa nhà nhập mật khẩu, cảnh cáo anh một tiếng.

“Không được phép gì?” Lục Bắc Đình bước tới đứng sau lưng cô.

“Không được phép ôm tôi như vậy!” Vừa trừng mắt nhìn anh, Nam Tê Nguyệt vừa đưa tay nhập mật khẩu.

Lục Bắc Đình biện minh: “Cái đó chắc không tính là ôm đâu nhỉ.”

Nam Tê Nguyệt mở cửa, hung hăng quay đầu lại phản đối: “Vậy anh còn lôi lôi kéo kéo, anh còn sờ tôi!”

“…”

“…”

Bầu không khí có vẻ không đúng lắm.

Lục Bắc Đình nhướn mày, thưởng thức màn trình diễn há hốc mồm của một lớn một nhỏ đang đứng ở huyền quan.

Lưng Nam Tê Nguyệt lạnh toát, đờ đẫn quay đầu lại.

“Wow! Hai người tiến triển thần tốc nhỉ!” Giản Cam đặt túi rác xuống, ngón tay chọc chọc vào đầu Đậu Đậu, “Nhanh, vỗ tay.”

“Bộp bộp bộp—” Đậu Đậu nhiệt liệt vỗ tay mấy cái, cũng theo đó “wow” một tiếng.

Nam Tê Nguyệt: “…”

“Thật ngại quá.” Lục Bắc Đình khẽ gật đầu với Giản Cam.

Đậu Đậu mờ mịt nhìn họ: “Mẹ Đại Cam nói quên vứt rác, muốn dẫn con đi vứt rác, hai người về làm gì?”

Nam Tê Nguyệt sống không còn gì luyến tiếc, vỗ trán, máy móc quay đầu: “Phải nhỉ, chúng ta về làm gì?”

“Không biết người ở dưới đã rình bao lâu, tốt nhất nên thay quần áo, ngụy trang kỹ, khẩu trang và mũ cũng đeo vào.” Biểu cảm của Lục Bắc Đình có chút nghiêm trọng, trầm giọng nói, “Địa chỉ ở đây đã bị lộ, em… tối nay tạm thời ở lại biệt thự Trác Nguyệt được không?”

Lần đầu tiên Nam Tê Nguyệt thấy anh lộ ra vẻ mặt này, trước đây cũng chưa từng gặp phải tình huống bị paparazzi rình mò, tưởng rằng sự việc khá rắc rối liền ngơ ngác gật đầu: “Ồ… vậy tôi đi thu dọn một chút.”

Sau khi Nam Tê Nguyệt vào phòng ngủ, Giản Cam cũng không vội xuống lầu vứt rác nữa, dựa vào tủ huyền quan, nhìn Lục Bắc Đình đầy ẩn ý.

Lục Bắc Đình đứng yên không có ý định vào, yên lặng đứng ở cửa chờ đợi.

“Mấy tay paparazzi thôi mà, họ có rình cả đêm cũng vô ích, chỉ cần anh không đi ra ngoài cùng Nguyệt Nguyệt, nguy hiểm chẳng phải tự động được giải trừ sao.” Ánh mắt Giản Cam thoáng qua một tia cười, trêu chọc nói, “Thiếu gia nhà họ Lục, thủ đoạn cao tay thật đấy.”

Lục Bắc Đình cười nhạt: “An toàn là trên hết.”

Giản Cam xoa đầu Đậu Đậu, ra hiệu cho cậu bé ra sofa ngồi, một lát sau mới bí ẩn nói: “Ở một đêm thì có gì thú vị, tôi đơn phương phê chuẩn cho anh giữ người ở chỗ anh, không cần trả lại đâu.”

“Cảm ơn.” Lục Bắc Đình khẽ nhướn mày, “Vốn cũng không định trả lại.”

Khóe miệng Giản Cam giật giật: “…Chúc anh may mắn.”

Không thể nhìn người ta khoe ân ái, Giản Cam gãi mũi, chỉ vào túi rác trên đất: “Bỗng dưng không có tâm trạng xuống lầu nữa, lát nữa giúp tôi vứt rác nhé.”

Lục Bắc Đình cười nhẹ: “Được, vậy phiền cô cũng giúp tôi một việc.”

“Việc gì?” Giản Cam cảnh giác nhìn anh.

“Báo cáo với ban quản lý về đám người dưới lầu.” Lục Bắc Đình giơ ngón tay cái chỉ xuống dưới.

Giản Cam: “…”

Cuối cùng, nhìn Nam Tê Nguyệt ngốc nghếch bị người ta lừa về nhà, Giản Cam không nhịn được nằm trên sofa vui vẻ rung chân: “Con bé này sớm muộn gì cũng ngã vào tay người ta thôi ha ha ha!”

 

Bình Luận (0)
Comment