Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 4

“Bắc Đình và Nguyệt Nguyệt đã quen nhau rồi phải không?” Ông cụ Khương tươi cười, nhìn lên nhìn xuống hai người đang ngồi cạnh nhau, trong lòng vui như nở hoa.

Xứng đôi, thật sự quá xứng đôi!

“Vâng, đã quen rồi ạ.” Lục Bắc Đình thuận theo đáp lời, khi đối mặt với người lớn giọng điệu anh luôn ôn hòa.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Mọi chuyện còn thuận lợi hơn ông tưởng tượng, tảng đá trong lòng ông cụ cuối cùng cũng được đặt xuống.

Người lớn nói chuyện, người trẻ họ chỉ im lặng lắng nghe. Thỉnh thoảng có câu hỏi ném về phía Nam Tê Nguyệt cô vẫn có thể ứng phó được, chỉ là cảm thấy hơi căng thẳng.

“Không phải con nói ra ngoài mua quà năm mới cho Nguyệt Nguyệt sao?” Lâm Dao thấy Lục Bắc Đình tay không, nhíu mày hỏi, “Quà đâu?”

“Tặng rồi ạ.” Lục Bắc Đình liếc mắt nhìn Nam Tê Nguyệt đang vì căng thẳng mà nắm chặt túi quà, nụ cười thoáng qua, vừa đủ để Nam Tê Nguyệt nhìn thấy.

Nếu nói không có chút tức giận nào, chính Nam Tê Nguyệt cũng không tin.

Hóa ra người này lại là Lục nhị. Là Lục Nhị thì thôi đi, đằng này Lục nhị này lại còn biết cô từ trước.

Chẳng trách lần đầu gặp mặt đã tốt bụng dịch giúp cô câu chúc mừng năm mới bằng ngôn ngữ ký hiệu.

“Ra ngoài nói chuyện chút không?” Lục Bắc Đình thu lại nụ cười, khi nói chuyện với cô lại trở về giọng điệu lạnh lùng như cũ.

Nam Tê Nguyệt không nói hai lời liền đứng dậy đi ra ngoài, dùng hành động để trả lời anh.

Vừa ra khỏi cửa cô mới sực nhớ ra, hành động vừa rồi của mình trước mặt người lớn có chút không lịch sự.

“Ông Khương, cháu và Nguyệt Nguyệt ra ngoài một lát.” Lục Bắc Đình chào một tiếng, dưới ánh mắt mong đợi của bố mẹ mình, anh bước theo Nam Tê Nguyệt.

Ông cụ Khương cười gật đầu: “Đi đi.”

Dương Ngọc Mai thấy vậy, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, càng lúc càng không cam tâm.

Bà ta đã ba lần bảy lượt tạo cơ hội để vợ chồng nhà họ Lục chú ý đến Khương Hữu Dung nhưng hai người họ từ lúc bước vào cửa đã luôn miệng nhắc đến tên Nam Tê Nguyệt, không cho người khác bất kỳ cơ hội nào. Ngay cả Lục Bắc Đình đến muộn cũng một lòng một dạ hướng về Nam Tê Nguyệt.

Người lớn đang trò chuyện, Khương Hữu Dung và Khương Bách Xuyên ngồi một bên ghé tai nhau: “Sao ba người lại về cùng nhau? Tìm thấy Nam Tê Nguyệt ở đâu vậy?”

“Ngoài đường, đang ngồi cùng Lục Bắc Đình đấy, có mờ ám.” Mặc dù Khương Bách Xuyên chưa nắm rõ toàn bộ sự việc, nhưng dựa vào suy đoán cũng đã đoán được tám chín phần.

“Quả nhiên, xem ra qua năm mới phải gọi là anh rể rồi.” Khương Hữu Dung sờ cằm gật gù, đột nhiên nói một câu, “Anh ấy đẹp trai hơn anh nhiều.”

Khương Bách Xuyên: “Hừ, thích thì giành đi.”

“Đồ thần kinh.” Khương Hữu Dung vỗ cậu ta một cái, “Mẹ đã đủ phiền rồi, anh đừng có gây thêm chuyện.”

Nam Tê Nguyệt đi đến mái hiên ở sân trước hít một hơi thật sâu. Vừa quay người lại suýt nữa thì đâm sầm vào Lục Bắc Đình, cô bất giác lùi lại nửa bước rồi điều chỉnh lại hơi thở: “Tại sao anh lại biết tôi?”

“Đã xem ảnh.” Lục Bắc Đình kéo một chiếc ghế ra cho cô, rất lịch thiệp mời cô ngồi.

“Khi nào?” Nam Tê Nguyệt nghẹn lời, thầm mắng ông cụ Khương đã bán đứng cả ảnh của cô.

Giày nam nữ
“Tối qua.” Lục Bắc Đình ngồi xuống đối diện cô, nhìn vẻ mặt như mèo xù lông của cô, khẽ cười, “Cô Nam không cần căng thẳng, hôm qua là tình cờ gặp, sáng nay cũng là tình cờ.”

Nam Tê Nguyệt: “…”

Cái duyên phận chết tiệt này.

“Vậy anh đã nhận ra rồi, sao lúc nãy không nói sớm.” Câu chất vấn này của Nam Tê Nguyệt khá thiếu khí thế.

“Chưa kịp.” Lục Bắc Đình đối đáp với cô một cách trôi chảy, rõ ràng, anh đang ở thế thượng phong.

Bầu không khí đến đây trở nên ngượng ngùng. Sau khi biết anh không cố ý trêu chọc mình, tâm trạng của Nam Tê Nguyệt thay đổi, cô bất giác trở nên căng thẳng.

“Anh…”

“Cô Nam, kết hôn không?”

Lời nói đến cổ họng đột nhiên nuốt xuống, đồng tử Nam Tê Nguyệt khẽ co lại, theo phản xạ chớp chớp mắt.

Mình nghe nhầm sao?

“Anh nói gì?” Cô hỏi lại một cách không chắc chắn.

“Kết hôn không?” Đôi mắt Lục Bắc Đình nhuốm một tầng ý cười, anh thản nhiên lặp lại câu nói vừa rồi.

Anh không có biểu cảm gì thừa thãi, ngoài nụ cười le lói đó ra, Nam Tê Nguyệt hoàn toàn không đọc được suy nghĩ của người đàn ông trước mặt.

Anh rất chân thành.

Nhưng Nam Tê Nguyệt không tin vào sự chân thành này.

Tuy cô tiếp xúc với ít người nhưng cũng có thể nhìn ra, đây là một con hồ ly ngàn năm.

“Với tôi?” Tay Nam Tê Nguyệt lạnh toát, bàn tay đang nắm chặt tay áo chỉ kịp chìa ra ngón cái chỉ vào mình.

Lục Bắc Đình ngẩng đầu, thu hết vẻ mặt không thể tin nổi của cô vào mắt: “Ừm, với cô.”

Nam Tê Nguyệt cảm thấy thật khó tin: “Anh tự nguyện?”

“Tự nguyện.” Câu trả lời của Lục Bắc Đình không hề có chút giả dối.

“Tại sao vậy?” Nam Tê Nguyệt buột miệng hỏi.

“Người tôi tìm chính là cô.” Ánh mắt anh chân thành, “Tôi chỉ kết hôn với cô.”

Còn về lý do úp mở đó, anh nghĩ bây giờ có lẽ chưa thích hợp để nói với cô.

Nói ra ngược lại còn làm mất thiện cảm.

Nam Tê Nguyệt hoàn toàn ngơ ngác, lời nói đột ngột giống như tỏ tình này là sao?

Hai người ngồi đối diện một lúc lâu, người trong sảnh đã trò chuyện đến cả ngày lành tháng tốt, bên này Nam Tê Nguyệt mới miễn cưỡng sắp xếp lại được suy nghĩ: “Tôi chỉ hỏi anh hai câu.”

Lục Bắc Đình gật đầu: “Biết gì nói nấy.”

“Anh có thích tôi không?” Nam Tê Nguyệt hỏi xong mặt nóng bừng, xấu hổ muốn chui xuống gầm bàn.

Im lặng một lúc, Lục Bắc Đình cười nhẹ: “Cô đoán xem.”

Trẻ con.

Nam Tê Nguyệt cứ coi như anh là một người con hiếu thảo của nhà họ Lục, tuân theo nguyên tắc “bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy”, tiếp tục hỏi: “Sau khi kết hôn tôi có lợi ích gì?”

“Cô muốn lợi ích gì?” Lục Bắc Đình hỏi ngược lại.

“Tôn trọng nhau, mỗi người một việc, mỗi người một hướng, đương nhiên nếu đồng tâm, đồng đức thì càng tốt.” Nam Tê Nguyệt biết anh là người thông minh, giao tiếp với người thông minh là tiết kiệm công sức nhất. Quan trọng nhất, đây là một con hồ ly già, hồ ly già tìm đến cô tuyệt đối không phải chuyện tốt lành.

Cô phải nắm thế chủ động, bảo vệ bản thân ngây thơ, lương thiện, xinh đẹp của mình.

Còn về cái gọi là đồng tâm đồng đức, đồng cái tâm gì, đồng cái đức gì chắc anh cũng đã nghe ra.

Lục Bắc Đình thấy vậy bỗng bật cười một tiếng, “Cô Nam thật là…”

Càng lúc càng thú vị.

“Không đồng ý?” Nam Tê Nguyệt lập tức căng thẳng.

“Có thể đồng ý.” Lục Bắc Đình đưa điện thoại đến trước mặt cô, “Kết bạn WeChat nhé?”

Nam Tê Nguyệt không giấu được vẻ vui mừng, lôi điện thoại ra, đưa một ngón tay thon dài chạm vào màn hình. Cảm biến vân tay màn hình xác nhận thất bại ba lần.

Lục Bắc Đình cười nói: “Đọc số điện thoại của cô cho tôi.”

Nam Tê Nguyệt ngẩng đầu: “Hả?”

“Cho tay vào túi cho ấm.” Lục Bắc Đình đã cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại, chờ cô đọc số.

Nam Tê Nguyệt cười gượng, thu tay lại rồi đọc một dãy số, sau đó lại ngây ngô giải thích một câu: “Tôi không có túi.”

Số điện thoại cũng là số WeChat, Lục Bắc Đình nhập xong gửi lời mời kết bạn rồi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trong veo của cô.

Cô gái này…

Thật sự rất thành thật.

“Tôi có túi, có muốn thử không?” Lục Bắc Đình thu điện thoại lại, lúc đứng dậy còn cố tình kéo túi áo khoác của mình.

Nam Tê Nguyệt: “…”

Vậy là cô vừa bị trêu ghẹo sao?

Mặt sa sầm, Nam Tê Nguyệt đứng dậy đi thẳng vào nhà: “Cảm ơn, không cần.”

Đi được hai bước cô lại quay lại, cong mày nói: “Anh Lục, hợp tác vui vẻ.”

Lục Bắc Đình cảm thấy, đúng là… rất vui vẻ.

 

Bình Luận (0)
Comment