Sau khi tan làm và cùng Lục Bắc Đình trở về biệt thự Trác Nguyệt, Nam Tê Nguyệt nghe xong toàn bộ câu chuyện, mặt đen như mực ngồi đối diện Lục Du Châu. Bây giờ cô không có tâm trạng để chỉ trích anh ta mà kiềm chế cảm xúc, lên phòng ngủ tầng hai gọi điện cho Giản Cam.
Trong điện thoại, cảm xúc của Giản Cam không rõ ràng, vẫn như mọi khi, sau khi bắt máy liền hỏi cô: “Tan làm rồi à?”
Nam Tê Nguyệt đáp: “Ừm.”
Giản Cam: “Đậu Đậu ngủ rồi.”
Giọng Nam Tê Nguyệt rất nhẹ: “Ừ, tốt.”
Giản Cam im lặng một lúc, cười nói: “Nhà trẻ đã chọn trường Hoàng Gia Bắc Thành, ngày mai sẽ ném Đậu Đậu vào đó làm hoàng thái tử.”
Hơi thở của Nam Tê Nguyệt phập phồng, trong lòng đầy chua xót.
Cho đến bây giờ Giản Cam vẫn chưa nói cho cô biết người đàn ông đó là ai.
Một lúc lâu sau Nam Tê Nguyệt không trả lời, cô đang suy nghĩ làm thế nào để nói ra việc mình đã biết Lục Du Châu chính là bố ruột của Đậu Đậu.
Điện thoại không cúp, cảm xúc của hai người dường như trở nên có chút kỳ lạ. Cuối cùng vẫn là Giản Cam là người đầu tiên đặt câu hỏi: “Cậu biết rồi phải không?”
Nam Tê Nguyệt hơi sững sờ: “Ừm.”
“Cũng phải, chắc Lục Bắc Đình sẽ không giấu cậu.” Giản Cam hít một hơi thật sâu, có lẽ đã hiểu tại sao cô lại trở nên kỳ lạ, thế là giọng điệu trở nên thoải mái hơn, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, “Thế giới thật nhỏ, tớ không ngờ người cậu cưới lại là em trai của Lục Du Châu. Nhưng mà Đậu Đậu là của một mình tớ, không liên quan đến Lục Du Châu, hai người có thể làm bố mẹ nuôi của Đậu Đậu, nhưng tớ tuyệt đối không thể để nó gọi hai người là chú thím.”
Lục Bắc Đình luôn ở nước ngoài, Giản Cam những năm theo Lục Du Châu chưa từng gặp Lục Bắc Đình nhưng không có nghĩa là Lục Bắc Đình không biết cô ấy.
Khi Nam Tê Nguyệt giới thiệu hai người gặp nhau, lúc Lục Bắc Đình nghe thấy tên cô ấy và lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, Giản Cam liền ngay lập tức nảy sinh nghi ngờ. Sau đó lên mạng tra một chút, quả nhiên đúng như cô ấy dự đoán, họ là anh em ruột.
Nam Tê Nguyệt sụt sịt mũi: “Cái gì mà Đậu Đậu là của một mình cậu, một ngày làm mẹ nuôi cả đời là mẹ nuôi, tớ gả vào nhà họ Lục nhưng quan hệ của tớ với cậu liên quan gì đến nhà họ Lục chứ? Liên quan gì đến Lục Du Châu chứ?”
Nam Tê Nguyệt cảm thấy khó chịu, rõ ràng lập trường của cô là ở phía Giản Cam, nhưng Giản Cam lại vô thức đẩy cô ra ngoài.
Giản Cam nghe xong câu này đột nhiên bật cười: “Giận dỗi gì với tớ chứ? Đồ ngốc, tớ muốn cậu đừng quan tâm đến chuyện này, đừng vì tớ mà ảnh hưởng đến quan hệ của cậu với nhà họ Lục, cũng đừng nổi giận với người nhà họ Lục.”
“Tớ không có.” Nam Tê Nguyệt lau nước mắt, hừ một tiếng, “Tớ bận lắm, không có thời gian đi lo chuyện bao đồng của cậu đâu, dù sao hai người cũng đã gặp mặt rồi, Lục Du Châu biết Đậu Đậu là con trai anh ta, sau này chắc chắn sẽ còn tìm cậu, cậu tự mình xem mà đối phó, nếu còn thích anh ta thì cứ tiếp tục thích, không ai cười cậu đâu, nếu không thích thì tìm người đàn ông khác, tốt nhất là tìm một người trẻ tuổi, làm Lục Du Châu tức chết.”
“Được rồi, biết rồi.” Nếu hai người đối mặt, có lẽ lúc này Giản Cam sẽ ôm Nam Tê Nguyệt khóc, nhưng may là chỉ nói chuyện qua điện thoại nên Giản Cam có thể mỉm cười an ủi, “Đừng khóc nhè nữa, chút chuyện vặt này không đáng để lãng phí nước mắt của Nguyệt Nguyệt của chúng ta.”
Mặc dù đang cười nhưng Giản Cam cảm thấy thật sự rất tồi tệ.
Để Đậu Đậu rơi lệ vì mình, cũng để người bạn thân nhất của mình rơi lệ vì mình.
Hai người đàn ông nhà họ Lục ngồi dưới lầu nửa tiếng, lúc Nam Tê Nguyệt xuống lầu thấy được chính là biểu cảm như xác sống của hai người họ. Cô chọn ngồi ở giữa, một mình trên chiếc ghế sofa đơn, giữ một khoảng cách nhất định với họ.
Lục Bắc Đình bất lực, chỉ sợ cô gái này sẽ “ghét lây” cả nhà họ Lục.
Nam Tê Nguyệt biết Lục Du Châu đến gặp cô với mục đích gì. Lúc đầu rất tức giận, nhưng những lời của Giản Cam đã sớm khiến cô tiêu hóa được cảm xúc. Sau khi nhận lấy một tách trà Lục Bắc Đình đưa, cô uống để làm dịu cổ họng, bình tĩnh cất lời: “Năm em quen Giản Cam cô ấy mới 20 tuổi, chưa kết hôn, đang mang thai.”
Mới nghe đến đây, cảm xúc của Lục Du Châu đã thay đổi. So với điều đó, 7 năm nhớ nhung và hối hận vô căn cứ của anh ta thì có là gì.
Nước tẩy trang
Mọi tội lỗi đều có nguồn gốc.
Anh ta thật sự đáng chết.
“Cô ấy rất mạnh mẽ, một mình sinh con và nuôi con khôn lớn. Anh đã gặp Đậu Đậu, chắc cũng biết Đậu Đậu là một đứa trẻ ngoan và thông minh như thế nào. Lục Du Châu, em không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng phụ lòng một người một lòng một dạ với anh, khiến cô ấy thất vọng về anh mà phải rời xa quê hương, mà anh thậm chí còn không biết cô ấy mang thai, anh thật sự không xứng làm một người đàn ông.”
Nam Tê Nguyệt dừng lại một chút, không nhìn thẳng vào mắt anh ta, tiếp tục nói: “Trong giới thượng lưu đều đồn rằng cậu cả nhà họ Lục ba mươi mấy tuổi vẫn chưa kết hôn là vì đang chờ người mình yêu quay về, đồn ra ngoài nghe thật thâm tình, nhưng Lục Du Châu, anh đã tìm cô ấy chưa?”
“Tìm rồi.” Giọng Lục Du Châu khàn khàn, biểu cảm vô cùng bi thương, “Tôi không tìm thấy cô ấy.”
Tìm 7 năm cũng không tìm thấy người mình yêu.
Vì vậy anh ta chỉ có thể chờ, 7 năm không chờ được thì chờ 17 năm, có lẽ còn lâu hơn, hoặc có lẽ cả đời.
Nam Tê Nguyệt thả lỏng lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, từ từ nói: “Anh đi đi, những gì cần nói em đã nói hết rồi.”
Lục Du Châu ngẩng đầu, giọng điệu chân thành: “Cảm ơn.”
Sau khi Lục Du Châu rời đi, Nam Tê Nguyệt nằm dài trên sofa không động đậy, cảm cúm chưa khỏi hẳn, vừa rồi lại suýt nữa tức đến hộc máu, người mệt, đầu óc cũng mệt, tứ chi tê dại, như thể hồn lìa khỏi xác.
“Tối nay ăn cháo nhé?” Lục Bắc Đình đắp cho cô một chiếc chăn, đưa tay vuốt đi những sợi tóc che mắt cô.
“Không ăn.” Nam Tê Nguyệt lạnh lùng nói.
“Được, anh nấu chút mì.”
“Không ăn.” Nam Tê Nguyệt hung hăng nhìn anh, như thể đang nhìn một người khác qua khuôn mặt này.
Lục Bắc Đình không nổi giận, cười nói: “Được, biết rồi.”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Biết cái gì mà biết, cả ngày cứ tỏ ra vẻ bí ẩn cao siêu, lại còn cười, cười một cách khó hiểu, chỉ biết quyến rũ người ta.
Nam Tê Nguyệt tức giận quay sang hướng khác, thấy anh vẫn còn đứng bên cạnh, tức giận mắng: “Anh nào em nấy, anh với gã đàn ông cặn bã Lục Du Châu kia giống nhau, chắc chắn đều không phải là người tốt.”
“Anh với anh ấy không giống nhau đâu.” Lục Bắc Đình kéo lại chiếc chăn bị cô làm rối, định dỗ người vui vẻ rồi mới đi nấu cơm.
“Không giống chỗ nào?” Nam Tê Nguyệt thành công bị khơi gợi sự tò mò.
“Anh trong sạch, không có đối tượng mập mờ, sẽ không để người mình yêu thiếu cảm giác an toàn, càng không nửa đêm không về nhà, hơn nữa anh có vợ, anh ấy không có.” Bình tĩnh trình bày xong đoạn này, Lục Bắc Đình thấy biểu cảm của cô ngẩn ra, liền nhân cơ hội kéo lại chiếc chăn lộn xộn đắp lại cho cô.
Đến khi Nam Tê Nguyệt hoàn hồn, lão hồ ly này đã vào bếp bắt đầu nấu cơm, hoàn toàn không cho cô cơ hội đáp trả một câu.
Nam Tê Nguyệt vỗ vỗ vào hai má hơi nóng của mình, âm thầm chửi anh hàng nghìn lần trong lòng.
Không phải là định lực của cô không đủ, mà là thủ đoạn của lão hồ ly quá cao tay.