Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 51

Kể từ khi nghe tin người kết hôn với nhà họ Lục là cháu ngoại của ông cụ Khương chứ không phải cô cháu nội còn nhỏ tuổi kia, không ít gia tộc đã bắt đầu để mắt đến Khương Hữu Dung, người vẫn chưa đính hôn.

Dương Ngọc Mai thì vui mừng khôn xiết, đã bắt đầu lựa chọn người phù hợp cho con gái mình.

Mặc dù trong lòng có chút không vui vì mất đi cơ hội kết hôn với nhà họ Lục, nhưng Nam Tê Nguyệt dù sao cũng là một nửa người nhà họ Khương, bây giờ Lục Bắc Đình cũng phải gọi bà một tiếng mợ. Lại nghĩ đến việc con trai cả nhà họ Lục trong bữa tiệc tối qua cũng chăm sóc Khương Bách Xuyên rất nhiều, nên nút thắt trong lòng cũng cứ thế mà cho qua.

“Mẹ! Chuyện hôn sự của con con tự quyết, không cần mẹ và bố quản!” Khương Hữu Dung bất lực nhìn những tấm ảnh chân dung của các thiếu gia nhà giàu được bày trên bàn, trong lòng thầm than thà rằng đừng làm rõ người đính hôn với nhà họ Lục là Nam Tê Nguyệt còn hơn.

Bây giờ thì hay rồi, tự rước họa vào thân.

Dương Ngọc Mai làm như không nghe thấy: “Về rồi thì đi chơi cờ với ông nội đi, cháu ngoại mười ngày nửa tháng không về thăm ông, con là cháu nội thì không được như thế.”

Khương Hữu Dung nhíu mày vẻ chán ghét: “Con có thích chơi cờ đâu, không đi.”

“Khương Hữu Dung!” Dương Ngọc Mai đập mạnh tấm ảnh trong tay xuống bàn, vẻ mặt nghiêm nghị, “Con là cháu gái ruột của ông nội!”

Khương Hữu Dung hễ nhắc đến chuyện này là không nhịn được mà cãi lại: “Huyết thống rành rành ra đó, mẹ không cần lần nào cũng nhắc con! Con không hiểu tại sao bao nhiêu năm nay mẹ cứ bám riết lấy vấn đề này không buông, rốt cuộc mẹ đang lo lắng điều gì? Sợ ông nội lập di chúc chuyển hết tài sản nhà họ Khương cho Nam Tê Nguyệt sao?”

Dương Ngọc Mai lộ rõ vẻ bị nói trúng tim đen, mặt tái đi mắng: “Con nói bậy bạ gì đó!”

Khương Hữu Dung quay người lên lầu, không muốn tiếp tục chủ đề vô nghĩa này với bà, cô nhắc nhở: “Con còn nhìn ra mẹ đang nghĩ gì, ông nội và bố làm sao mà không biết được.”

Đầu ngón tay của Dương Ngọc Mai đang vê lại khẽ trắng bệch.

Ngoài cửa có tiếng xe, bà nhìn đồng hồ, biết là Khương Hình đã về, liền điều chỉnh lại sắc mặt, cất những tấm ảnh trên bàn đi. Vừa quay sang đã thấy Khương Bách Xuyên không biết từ lúc nào đã cầm một cốc nước đứng bên cạnh. Dương Ngọc Mai giật mình, một lúc lâu sau mới nặn ra được một nụ cười.

“Bách Xuyên, con về lúc nào vậy?”

Khương Bách Xuyên lạnh nhạt đi đến phòng ăn rót một cốc nước, giọng điệu không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào: “Vẫn luôn ở đây.”

Dương Ngọc Mai có chút hoảng hốt: “Mẹ…”

“Dẹp cái suy nghĩ của mẹ đi, Nam Tê Nguyệt không thèm của nhà họ Khương đâu.” Khương Bách Xuyên quay người đi thẳng vào phòng sách của ông cụ.

Toàn thân Dương Ngọc Mai run rẩy, dường như không ngờ con trai mình lại nói với mình một câu như vậy.

Tối nay sau khi tan làm Nam Tê Nguyệt về nhà họ Khương một chuyến. Vì không báo trước nên lúc cô về, cả nhà họ Khương đang dùng bữa tối.

Vừa vào đến sân, cảnh tượng đầu tiên cô nhìn thấy là ông cụ đang muốn gắp một miếng thịt kho tàu thì bị Khương Hữu Dung dùng đũa chặn lại.

Dương Ngọc Mai mắng: “Dung Dung! Sao lại vô lễ như vậy!”

Khương Hữu Dung bĩu môi, lại một phen cạn lời.

Cô ấy không hiểu tại sao hành động này trong mắt Dương Ngọc Mai lại là vô lễ.

Chẳng lẽ cứ phải khách sáo mới ra thể thống?

Vậy thì còn là người một nhà không?

Nước hoa Bodymist
“Dung Dung làm đúng đó, sau này thấy ông lén ăn đồ dầu mỡ thì cứ mắng ông.” Nam Tê Nguyệt tháo khăn choàng đi tới, rất tự nhiên kéo một chiếc ghế ra ngồi cạnh Khương Hữu Dung, “Tuổi này rồi mà ông còn không kiêng cử cẩn thận, ông cảm thấy bản thân đã sống quá lâu rồi à.”

Ông cụ Khương: “…”

Sắc mặt Dương Ngọc Mai lại tái đi.

Khương Hình vốn không định nói chuyện trong bữa ăn, thấy Nam Tê Nguyệt về mới ngẩng đầu lên: “Bắc Đình không về cùng cháu à?”

Nam Tê Nguyệt “vâng” một tiếng: “Anh ấy không rảnh, với lại cháu chỉ về thăm ông ngoại thôi, lát nữa là đi rồi.”

“Thêm một bộ bát đũa đi.” Khương Hình ra lệnh.

Khương Hữu Dung vui vẻ cắn một miếng thịt kho tàu rồi lắc đầu nguầy nguậy với ông cụ Khương, nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, cô ấy quay đầu huých vai Nam Tê Nguyệt, chớp mắt vẻ ngưỡng mộ: “Chị với anh rể tình cảm thật đấy.”

Nam Tê Nguyệt: “… Ăn của em đi.”

Ông cụ Khương không xen vào cuộc nói chuyện của đám trẻ, chỉ dỏng tai lên nghe, nghe được điều mình hài lòng thì mỉm cười. Tối nay hiếm khi cả nhà ngồi ăn cùng nhau đông đủ, ông cụ vui nên ăn rất ngon miệng, tuy ăn khá thanh đạm nhưng cũng cảm thấy ngon hơn mọi ngày.

Ngay cả Khương Hình, người thường ngày không bao giờ lên tiếng trên bàn ăn cũng thỉnh thoảng bật cười.

Chỉ có một mình Dương Ngọc Mai luôn mím môi không nói gì.

Nam Tê Nguyệt ngồi đối diện bà, chỉ cần khẽ ngước mắt là có thể thấy được vẻ mặt cô đơn và oán hận của bà lúc này.

Sau bữa cơm, ông cụ Khương hứng chí gọi Nam Tê Nguyệt chơi cùng một ván cờ. Nam Tê Nguyệt nhìn đồng hồ nhưng cũng không từ chối, vừa hay cô cũng có vài lời muốn nói riêng với ông cụ.

Trong phòng sách đốt loại hương trầm mùi gỗ dễ chịu. Nam Tê Nguyệt cầm quân cờ mãi không đi, như đang suy nghĩ nghiêm túc. Ngay khi ông cụ tưởng cô đã tìm ra được thế cờ, cô đột nhiên thốt ra một câu: “Chuyện của mợ, ông không quản được sao?”

Ông cụ Khương: “…”

Nam Tê Nguyệt cười cười: “Dù sao đi nữa mợ ấy cũng là mẹ của Bách Xuyên và Hữu Dung.”

“Cháu đúng là lương thiện.” Ông cụ Khương thở dài một tiếng, phát hiện mình đánh hòa với Nam Tê Nguyệt, vuốt râu chuẩn bị chơi ván nữa, “Chuyện này cháu đừng xía vào, là nghiệp do cậu cháu tự tạo, để nó tự giải quyết.”

Nam Tê Nguyệt nhún vai: “Ông nghĩ cháu muốn quản sao? Chẳng phải vì tối nay Khương Bách Xuyên không vui à.”

Ông cụ Khương khựng lại, hứng thú chơi cờ tan biến hết, xua tay đuổi người: “Biết rồi, về nhà đi, đừng để Bắc Đình ở nhà chờ lâu.”

Nhắc đến Lục Bắc Đình, tai Nam Tê Nguyệt không khỏi nóng lên: “Ai cần anh ta đợi con chứ.”

Ra khỏi phòng sách, Nam Tê Nguyệt đi đến phòng khách, ghé vào cạnh Khương Hữu Dung ăn ké một miếng bánh ngọt. Vừa quay đầu đã thấy Khương Bách Xuyên đang mặt lạnh như tiền đợi, cô không nhịn được mà trêu chọc: “Em trai à, còn trẻ mà đã bị liệt mặt, đáng thương thật.”

Khương Bách Xuyên nhếch mép, ngồi phịch xuống ghế sofa: “Ai bảo chị nhiều chuyện?”

“Lại nghe lén.” Miệng Nam Tê Nguyệt nhét đầy bánh, lẩm bẩm không rõ lời.

Khương Hữu Dung chớp mắt: “Nghe được nội dung gì thế?”

“Ăn đồ của em đi.” Khương Bách Xuyên lườm cô ấy một cái.

Nam Tê Nguyệt lau đầu ngón tay, hất cằm: “Chuyện của mợ chứ sao.”

Khương Hữu Dung bối rối: “Hả?”

Khương Bách Xuyên mặt không cảm xúc: “Ra đây, em đưa chị về.”

Nam Tê Nguyệt toe toét cười: “Được thôi.”

Lúc sắp đi, cô véo má bầu bĩnh của Khương Hữu Dung: “Đợi hôm nào chị vui, chị kiếm cho em hai vé concert của nhóm ZH, dẫn em đi quẩy.”

Khương Hữu Dung vốn còn đang giận vì hai người này lại tránh mặt cô ấy nói chuyện riêng, lúc này nghe đến nhóm ZH liền bị dời đi sự chú ý: “Thật không?”

Nam Tê Nguyệt gật đầu: “Thật.”

“Không cần vé, em có thể kiếm được.” Khương Hữu Dung khoanh tay, ngẩng cổ nhướng mày với cô, “Không phải chị sắp đóng máy rồi sao? Em muốn đến đoàn phim của chị thăm Tần Vũ!”

Nam Tê Nguyệt: “… Chốt đơn.”

Bình Luận (0)
Comment