Ba giờ sáng, mưa đập vào cửa sổ, Lục Bắc Đình bị tiếng sấm sét dồn dập đánh thức, lúc này mới nhận ra Nam Tê Nguyệt trong lòng mình nóng hổi. Anh kinh hãi ngồi dậy, đưa tay vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, bật đèn và nhanh chóng liên lạc với bác sĩ gia đình của nhà họ Lục, yêu cầu đến ngay lập tức.
Khi anh tìm được miếng dán hạ sốt trong tủ thuốc quay lại, Nam Tê Nguyệt hơi hé môi, trán rịn ra những giọt mồ hôi dày đặc, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Trong mơ, cô dường như lại quay về nơi đó, xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động, tối om không nhìn thấy gì, xung quanh rất trống trải, không thể nắm bắt được bất cứ thứ gì khiến cô cảm thấy an toàn.
Môi cô mấp máy, chỉ phát ra những âm tiết đơn lẻ. Lục Bắc Đình ghé tai lại gần muốn nghe rõ cô đang nói gì, bàn tay chống bên giường đột nhiên bị cô nắm chặt lấy một cách hỗn loạn.
Lực nắm rất mạnh, như thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng không muốn buông ra.
“Không… đừng đi.” Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, mắt vẫn nhắm chặt không thể mở ra, nhưng nước mắt lại từ khóe mắt từ từ chảy ra.
“Anh ở đây, đừng sợ, anh không đi.” Lục Bắc Đình nhận ra một loạt phản ứng của cô dường như chỉ xuất hiện khi rời khỏi vòng tay anh, thế là anh lập tức nằm xuống giường, ôm cô lại vào lòng, vừa lau mồ hôi cho cô vừa gọi tên cô, cố gắng đánh thức cô khỏi cơn ác mộng.
Khi bác sĩ gia đình đến, Nam Tê Nguyệt đã không còn nói mơ nữa nhưng vẻ mặt rõ ràng đang chìm trong ác mộng. Lục Bắc Đình giải thích sơ qua tình hình cho bác sĩ, khi đo lại nhiệt độ thì phát hiện đã cao hơn lần đầu anh đo một chút.
“Cậu hai, tình hình hiện tại phải tiêm thuốc hạ sốt.” Bác sĩ vừa nói vừa chuẩn bị thuốc, sau đó theo thói quen hỏi, “Mợ hai có dị ứng với loại thuốc nào không?”
Bàn tay đang nắm tay Nam Tê Nguyệt của Lục Bắc Đình đột nhiên cứng đờ, nhớ lại lần sốt trước Nam Tê Nguyệt rất bài xích bệnh viện, khó mà đảm bảo trong đó không có vấn đề gì. Để cho chắc chắn, anh lắc đầu ngăn lại: “Không biết, tạm thời không tiêm.”
Bác sĩ thu lại ống tiêm, sắc mặt cũng không tốt lắm: “Gần 40 độ rồi, cứ thế này không được đâu, cậu hai, hay là đến bệnh viện đi.”
Trong lòng Lục Bắc Đình cũng sốt ruột, đầu ngón tay bấm số điện thoại khẽ run, trong lúc chờ đối phương bắt máy, anh cố gắng giữ bình tĩnh.
Khương Hình bị điện thoại đánh thức, lúc bắt máy hoàn toàn không nhìn số gọi đến: “Alo? Ai vậy?”
“Cậu, là cháu, Lục Bắc Đình.” Lục Bắc Đình báo danh, ngay sau đó không cho Khương Hình thời gian phản ứng mà nhanh chóng vào thẳng vấn đề, “Nguyệt Nguyệt bị sốt, khá nghiêm trọng, cậu có biết cô ấy thường dị ứng với những loại thuốc nào không ạ?”
Dường như có từ nào đó đã kích t/hích Khương Hình, ông đột ngột tỉnh giấc, vén chăn bật đèn phòng ngủ, sắc mặt nghiêm trọng: “Cháu nói Nguyệt Nguyệt bị sốt?”
Khi nghe thấy câu hỏi lo lắng của Khương Hình, tim Lục Bắc Đình chùng xuống, bất giác nghĩ đến trường hợp xấu nhất, hít một hơi sâu trình bày tình hình của cô: “Vâng, 39.8 độ, hiện tại vẫn chưa đến bệnh viện.”
Nghe thấy con số này, toàn thân Khương Hình run lên, vội hỏi: “Có ra mồ hôi không? Có nói mơ không? Có hạ nhiệt vật lý không?”
Hơi thở của Lục Bắc Đình thắt lại: “Đều có.”
Khương Hình đã mở cửa phòng ngủ vội vã xuống lầu: “Không đến bệnh viện, theo địa chỉ cậu đưa, lập tức qua đó, Nguyệt Nguyệt sốt không phải là sốt thông thường, cháu canh chừng con bé, liên tục gọi tên nó! Tuyệt đối đừng dừng lại!”
Mấy câu cuối của Khương Hình gần như là hét lên, động tĩnh không nhỏ, Khương Bách Xuyên bị tỉnh giấc, sau đó từ trong phòng đi ra, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì vậy bố?”
“Tê Nguyệt bị sốt rồi, con đi cùng bố một chuyến, gọi Dung Dung dậy, bảo con bé lát nữa đưa ông nội đến trung tâm y tế!” Lưng Khương Hình rịn ra một lớp mồ hôi, sợ rằng lần này cũng giống hệt như năm đó.
Khương Bách Xuyên dường như cũng nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng quay về phòng lấy áo khoác, vừa đi vừa mặc. Khi đi ngang qua cửa phòng Khương Hữu Dung định gõ cửa thì Khương Hữu Dung vừa hay mở cửa: “Sao vậy?”
Khương Bách Xuyên bình tĩnh nói: “Lát nữa em cùng ông nội đến, địa chỉ anh gửi qua điện thoại cho em, nhớ, bảo ông nội đừng vội, chuyện cụ thể đến đó rồi nói.”
Khương Hữu Dung vẫn còn hơi mơ màng chưa hiểu rõ tình hình, lúc gọi ông cụ Khương dậy còn lẩm bẩm: “Bố với anh con đều đến Trung tâm y tế Di Hòa rồi, bảo chúng ta cũng nhanh chóng qua đó.”
Cô ấy không biết rằng, ông cụ Khương khi nghe thấy tên trung tâm y tế đã lập tức phản ứng, vội vã lo lắng, suốt đường đi đều giục tài xế nhanh lên.
Highlands Redeem Zalo
Lòng bàn tay ông cụ rịn mồ hôi, ông bảo Khương Hữu Dung gọi điện cho Khương Hình rồi cầm lấy dặn dò: “Bên chỗ Nguyệt Nguyệt còn có Bắc Đình, bố và Dung Dung qua đó là được rồi. Con và Bách Xuyên lên núi xem tình hình đèn trường minh, tiện thể báo chuyện của Nguyệt Nguyệt cho người đó, bảo nó cút xuống đây cứu người cho bố!”
Khương Hữu Dung nghe những lời này cũng không khỏi lo lắng trong lòng, năm đó nhà họ Khương cũng xảy ra chuyện tương tự, nhưng cô ấy và Khương Bách Xuyên còn nhỏ, chỉ nhớ lúc đó Nam Tê Nguyệt cũng vì sốt mà phải ở bệnh viện rất lâu.
Khi Lục Bắc Đình đưa Nam Tê Nguyệt đến Trung tâm y tế Di Hòa, các bác sĩ dường như đã nhận được thông báo và đợi sẵn từ sớm. Bác sĩ đứng đầu đeo ống nghe liên tục nghe nhịp tim của Nam Tê Nguyệt, còn một bác sĩ khác thì nhanh chóng tiêm thuốc cho cô.
Nhưng ngoài ra, họ không sử dụng bất kỳ thiết bị nào khác.
Giọng Lục Bắc Đình khẽ run: “Bác sĩ…”
“Anh là gì của cô Nam?” Bác sĩ Trần bước tới, thấy Lục Bắc Đình lạ mặt liền kéo khẩu trang xuống hỏi gấp.
“Tôi là chồng của cô ấy.” Lục Bắc Đình thở gấp.
“Chào anh, tôi là bác sĩ tâm lý của cô Nam. Bây giờ không phải lúc nói những lời thừa thãi, cơn ác mộng lần này của cô ấy rất giống năm đó, điều duy nhất chúng ta có thể làm là dùng lời nói để gọi cô ấy tỉnh lại. Nếu không gọi tỉnh được, cô ấy sẽ rơi vào giấc ngủ sâu.” Bác sĩ Trần nói ngắn gọn, dặn dò xong liền ra ngoài gọi điện cho Khương Hình báo cáo tình hình bệnh nhân.
Lúc này, Khương Hình và Khương Bách Xuyên đang cố gắng hết sức để đến núi Hoài An.
Những lời này từng chữ một đập vào người Lục Bắc Đình, anh toát mồ hôi lạnh, canh giữ bên cạnh Nam Tê Nguyệt, nắm chặt tay cô: “Nguyệt Nguyệt, em tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa.”
“Em mở mắt ra nhìn anh đi.” Đôi mắt Lục Bắc Đình không ngừng run rẩy, cảm xúc như sụp đổ, vành mắt đỏ hoe, “Xin lỗi, xin lỗi, anh không nên bảo em nhắm mắt ngủ.”
“Nguyệt Nguyệt, ngoan, mở mắt ra, không phải em rất nghe lời anh sao, mau mở mắt ra, trong mơ đều là giả, đều là giả thôi!”
Trên đường Khương Hình dặn anh đến đây, anh đã nhận ra cơn sốt lần này không phải là sốt thông thường, nhưng dù thế nào anh cũng không ngờ nó lại nghiêm trọng đến vậy.
Ác mộng gì, tại sao lại rơi vào ác mộng mà không thoát ra được?
Tại sao Nam Tê Nguyệt lại có bác sĩ tâm lý, bác sĩ của bệnh viện này lại quen thuộc với cô như vậy, chẳng lẽ cô vẫn luôn không thể rời xa bác sĩ sao?
Ở bên cạnh cô lâu như vậy nhưng anh lại chưa từng phát hiện cô có điều gì không ổn.
Không.
Anh đã phát hiện.
Phát hiện ra mối liên hệ nào đó giữa núi Hoài An và “Lưu Ly Hổ Phách” với cô.
Cũng phát hiện ra sự bất thường của cô khi đóng máy cảnh cuối cùng, nhưng anh lại nghĩ rằng để cô ngủ một giấc là sẽ ổn.
Anh dằn vặt, hối hận, hối hận vì sao lại dỗ cô ngủ.