Sau khi ra ngoài ăn sáng xong, cô bị Lục Bắc Đình nhìn chằm chằm bắt uống thuốc. Nam Tê Nguyệt không dám oán trách, ngoan ngoãn uống hết thuốc, nhíu mày có chút sợ hãi nhìn Lục Bắc Đình.
Cô luôn cảm thấy Lục Bắc Đình đang nín nhịn điều gì đó mà chưa bùng nổ. Ánh mắt đó như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Nam Tê Nguyệt do dự một lúc, chậm rãi đứng dậy, chủ động ngồi xuống bên cạnh anh: “À… có phải anh đang tức giận không?”
Lục Bắc Đình cúi mắt nhìn vẻ mặt của cô, hơi nghiêng người ôm cả người cô ngồi lên đùi mình: “Không, anh chỉ là chưa hoàn hồn lại thôi.”
Nam Tê Nguyệt bị hành động đột ngột này của anh dọa cho giật mình, nắm tay hờ đặt lên ngực anh, người hơi co lại: “Vậy anh cũng đừng ôm em như vậy.”
“Anh sợ.” Sau khi trải qua chuyện này, anh không còn che giấu tình cảm của mình với cô nữa, gần như ném hết sự lịch lãm và lễ độ vốn có ra sau đầu, “Nguyệt Nguyệt, lúc bác sĩ nói em sẽ rơi vào ác mộng không bao giờ tỉnh lại nữa, em có biết anh đã sợ đến mức nào không?”
Nam Tê Nguyệt khựng lại, cơ thể cứng đờ dần dần thả lỏng, chậm rãi đưa tay ra ôm lại anh.
“Gần 30 tuổi mới khó khăn lắm mới cưới được vợ, nếu thật sự một đêm mất đi, em bảo anh phải làm sao?” Giọng Lục Bắc Đình vô cùng trầm, lực ôm Nam Tê Nguyệt càng lúc càng mạnh, hận không thể dung cô vào trong cơ thể mình.
“Nam Tê Nguyệt, em cũng muốn anh tuẫn tình theo sao?”
Đột nhiên, Nam Tê Nguyệt bị câu nói này của anh dọa cho thoát khỏi vòng tay anh. Cô nhíu mày, ngồi trên đùi anh vô cùng nghiêm túc đưa tay vỗ vào ngực anh: “Anh nói bậy bạ gì đó!”
Nhận ra chuyện này đối với anh có sức ảnh hưởng lớn đến mức nào, Nam Tê Nguyệt điều chỉnh lại cảm xúc, nghiêm túc nói với anh: “Tối qua em thật sự chỉ bị sốt, trong mơ em có thể nghe thấy giọng của anh, em chỉ là buồn ngủ đến không mở nổi mắt thôi. Lục Bắc Đình, anh đừng nói linh tinh, em mới 24 tuổi, còn rất nhiều việc chưa làm, chưa tận hưởng hết thế giới này, chưa yêu ai một cách trọn vẹn, sao có thể chết được.”
Lục Bắc Đình nhắm mắt lại, nghe ra giọng điệu kích động của cô, cúi đầu áp vào trán cô, cổ họng hơi nghẹn lại: “Xin lỗi, đừng giận.”
Nam Tê Nguyệt cắn môi, nén lại cảm giác chua xót nơi sống mũi, học theo cách anh dỗ người ta, nhẹ nhàng ôm anh vỗ lưng: “Lục Bắc Đình, đi tắm rửa rồi ngủ một giấc đi.”
“Ngủ dậy, em sẽ kể cho anh nghe câu chuyện của em.” Nam Tê Nguyệt ngẩng đầu, cọ cọ vào chóp mũi anh, “Anh muốn biết gì em đều sẽ nói cho anh nghe.”
Quả thực như lời ông cụ Khương nói, năm đó một lần sốt bất ngờ, cô rơi vào ác mộng, tỉnh lại thì mất đi một phần ký ức, nhưng đó chỉ là tạm thời. Những ký ức đã mất dần dần trở lại. Cô nhớ lại đạo quán trên núi Hoài An, nhớ lại bố mình, nhớ lại từng ngày sống trong đạo quán.
Cô rất may mắn vì đã tạm thời quên đi đoạn ký ức này, để đến khi nhớ lại đã không còn sợ hãi như vậy nữa. Thực ra cũng không thể nói là hoàn toàn quên đi. Cô nhớ mình đến từ núi Hoài An, nhớ bố mình là ai, cũng nhớ mình là ai, thậm chí nhớ cả cuộc sống đọc sách viết chữ trong đạo quán, cũng nhớ tất cả mọi chuyện sau khi được đón về nhà họ Khương. Chỉ là cô chọn quên đi một phần ký ức đau buồn. Và những ký ức đã bị lãng quên đó, cũng từng chút một quay trở lại trong đầu cô.
Lúc nhớ lại toàn bộ mọi chuyện cô đã 18 tuổi, là một người trưởng thành, có tư duy và nhận thức độc lập của riêng mình. Lúc đó cô đã nói với ông cụ Khương về chuyện này nhưng ông cụ Khương sợ cô lại xảy ra chuyện nên không hỏi thêm bất cứ điều gì về núi Hoài An nữa.
Lần này chọn lên núi, là vì cô thực sự muốn biết mình sợ nơi đó đến mức nào. Cô muốn thử nhổ tận gốc cơn ác mộng ẩn sâu trong lòng. Chỉ tiếc là… thử nghiệm đã thất bại.
Khi Lục Bắc Đình đi ra, Nam Tê Nguyệt vẫn ngồi nguyên ở ghế sofa, như đang mải suy nghĩ gì đó, đến khi anh đến gần ôm cô, cô giật mình khẽ run.
“Nghĩ gì vậy?” Lục Bắc Đình cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, không xin phép mà trực tiếp bế ngang người cô đi về phía phòng ngủ.
Lông mi Nam Tê Nguyệt khẽ run, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
“Anh… anh bây giờ thật là, càng lúc càng được đằng chân lân đằng đầu.” Má Nam Tê Nguyệt hơi nóng, đối mặt với những màn công kích vừa hôn vừa ôm của anh có chút không chống đỡ nổi.
“Là em nói, bảo anh đi ngủ.” Lục Bắc Đình đặt cô lên giường, vén chăn đắp lên người hai người rồi quay người lấy lá bùa bình an trên bàn đặt vào lòng bàn tay, dặn dò, “Lá bùa bình an này, sau này cứ đặt dưới gối của em, đi đâu cũng phải mang theo.”
Khóe miệng Nam Tê Nguyệt giật giật: “Anh mê tín quá.”
“Sau này cố gắng hết sức về biệt thự Trác Nguyệt ngủ, nếu thật sự không về được, anh sẽ mang cả lá bùa bình an và gối đến cho em.” Lục Bắc Đình như không nghe thấy lời phản đối của cô, đưa tay nhét vào dưới gối của cô.
Serum chống nắng Vaseline
Lông mày Nam Tê Nguyệt càng nhíu chặt hơn: “Lục Bắc Đình, anh hơi vô lý rồi đấy.”
Lục Bắc Đình vẫn như không nghe thấy, ghé sát lại hôn một cái lên môi cô: “Nguyệt Nguyệt, ngủ cùng anh.”
Nụ hôn thoáng qua, Nam Tê Nguyệt ngẩn người một lúc, giây tiếp theo bị ép nằm thẳng cùng anh, tứ chi và cơ thể áp sát vào nhau, suýt nữa không thở nổi.
Nam Tê Nguyệt: “…”
“Không ngủ được thì cứ nhìn anh ngủ đi.” Lục Bắc Đình trầm giọng, nén lại cảm giác sợ hãi trong lòng, “Nguyệt Nguyệt, thương anh đi, anh buồn ngủ rồi.”
Anh không buồn ngủ, anh chỉ cần yên tĩnh nhắm mắt cảm nhận sự thật rằng Nam Tê Nguyệt vẫn còn ở bên cạnh mình.
Nam Tê Nguyệt khẽ mím môi, trong lòng rung động, thỏa hiệp đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng anh: “Được.”
Thực ra sớm đã thương rồi. Thương đến mức có chút bối rối.