Nhà hàng Lục Bắc Đình đưa cô đến là nhà hàng dành cho thành viên, người bình thường không vào được. Trang trí cổ kính, phòng riêng biệt lập với bên ngoài. Nam Tê Nguyệt tùy ý nhìn hai cái, không nhịn được mà gõ gõ vào tường.
Lục Bắc Đình nhướng mày: “Sao vậy?”
“Xem có cách âm không.” Nam Tê Nguyệt không kìm được miệng, nói ra suy nghĩ thật trong lòng.
“Yên tâm.” Lục Bắc Đình cười như không cười nhìn cô, giọng điệu mang theo vài phần trêu chọc, “Chúng ta ở trong này làm gì, bên ngoài cũng nghe không thấy.”
Câu này nghe sao mà có chút mờ ám, Nam Tê Nguyệt khẽ ho khan hai tiếng, cúi đầu nhấp một ngụm trà hoa ngọc lan của nhà hàng.
“Anh đến tìm em chỉ để ăn cơm thôi à?” Cuộc sống ở đoàn phim đã kết thúc, cô có chút không quen với những ngày hiện tại. Nói thật, cô chưa từng đi ăn một bữa chính thức như vậy với Lục Bắc Đình một mình, không hiểu sao lại có chút căng thẳng.
“Không hẳn.” Lục Bắc Đình không vội nói chuyện chính mà múc một bát canh đưa đến trước mặt cô, “Ăn canh đi, đừng chỉ ăn chay, thịt cũng phải ăn nhiều vào.”
Nam Tê Nguyệt nhai cơm từng miếng nhỏ, ngẩng mắt nhìn anh một cái, rồi thấy ánh mắt anh dừng lại trên cái đùi gà trên bàn. Như đã đoán trước, khi anh vừa định gắp qua, cô lập tức dịch bát mình sang bên.
“Nguyệt Nguyệt.” Tay Lục Bắc Đình lơ lửng giữa không trung, chiếc đùi gà vẫn kẹp trên đũa.
Miệng Nam Tê Nguyệt phồng lên lắc đầu: “Không muốn.”
“Ngoan nào!” Giọng Lục Bắc Đình nghiêm túc.
“Không muốn!” Nam Tê Nguyệt lặp lại.
“…”
Thế là hai người rơi vào thế giằng co.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Lục Bắc Đình cũng chịu thua: “Anh bóc tôm cho em.”
Nam Tê Nguyệt húp một ngụm canh gà: “Được ạ.”
Lục Bắc Đình: “…”
Thói quen xấu chỉ ăn canh gà không ăn thịt gà không biết học từ đâu ra.
Ăn xong một bữa, Nam Tê Nguyệt bị bắt cho ăn no căng, cuối cùng ăn quá no, liền hùng hồn trách mắng: “Đều tại anh, đã nói không ăn nữa rồi mà còn cứ gắp vào bát em.”
Tay Lục Bắc Đình bóc tôm vẫn không dừng lại, nghe cô lải nhải không dưới mười lần, vẫn dịu dàng lặp lại: “Nói là không ăn nhưng miệng cũng không ngừng.”
Nam Tê Nguyệt lại há miệng cắn một con tôm: “Ngon quá.”
“Kén ăn.” Lục Bắc Đình nhận xét.
“Kén ăn thì sao, kén ăn cũng không chết đói.” Nam Tê Nguyệt vẫn hùng hồn.
Ăn cơm xong Nam Tê Nguyệt càng lười động đậy. Lúc này phục vụ mang đến món tráng miệng, Nam Tê Nguyệt lại không nhịn được mà xúc một thìa nhỏ bánh kem ngậm trong miệng. Đang vui vẻ thưởng thức, Lục Bắc Đình ở phía đối diện đã lấy ra một kịch bản đặt trước mặt cô.
Nam Tê Nguyệt ngẩn người hai giây sau đó trợn tròn mắt: “…”
Có phải như cô đoán không? Lục Bắc Đình đưa kịch bản cho cô, là có ý mời cô đóng phim của anh?
“Khụ…” Có lẽ vì quá phấn khích, Nam Tê Nguyệt bị sặc một chút.
“Đừng vội, ăn từ từ.” Lục Bắc Đình bất lực ngồi lại gần vuốt lưng cho cô, hành động này lại vô tình để Nam Tê Nguyệt thấy được tên bộ phim trên kịch bản.
“Đợi đã!” Đuôi mắt Nam Tê Nguyệt vì ho mà hơi đỏ lên, lúc này thấy tên bộ phim trên kịch bản liền kinh ngạc đến mức đầu óc trống rỗng, “Anh là đạo diễn của bộ phim này?”
“Ừm?” Lục Bắc Đình nghe thấy lời này cũng có chút bất ngờ, “Em đã xem kịch bản rồi à?”
Nam Tê Nguyệt l**m đôi môi dính kem, gật đầu: “Đêm Whisky, một bộ phim rất hay, sáng nay em vừa xem. Có một vai nữ phụ bốn đưa cho một nghệ sĩ công ty tụi em, nhưng đối phương chê, không nhận, sau đó em nhặt kịch bản về xem.”
Lục Bắc Đình khẽ hừ một tiếng: “Xem kịch bản rồi mà lại không biết anh là đạo diễn?”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Do dự hai giây, cô mở lại kịch bản xem, thấy tên đạo diễn là tiếng Anh của Lục Bắc Đình thì cười gượng hai tiếng: “À… em quên mất là anh còn có tên tiếng Anh nữa.”
Lục Bắc Đình rõ ràng không hài lòng, khẽ gõ vào trán cô: “Tối nay về nhà bồi thường cho anh.”
“Tại sao?” Nam Tê Nguyệt trợn tròn mắt.
“Bởi vì em đã làm tổn thương trái tim nhỏ bé của anh.” Lục Bắc Đình nói một cách nghiêm túc.
“…” Nam Tê Nguyệt quay đầu, nén cười, “Trẻ con.”
“Nói chuyện chính.” Lục Bắc Đình ngồi lại gần rồi lười quay về chỗ cũ, ngồi sát bên cạnh cô, trực tiếp nói, “Quả anh thực định mời em đóng phim của anh, vì trong đó có một vai diễn, ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã cảm thấy nó sinh ra là để dành cho em.”
Nam Tê Nguyệt khựng lại: “Ai vậy?”
“Nữ phụ hai, Thương Lê.” Ánh mắt Lục Bắc Đình chân thành, khi nói xong cái tên Thương Lê, đã bắt được vẻ mặt thoáng qua của Nam Tê Nguyệt.
“Em còn tưởng anh muốn em làm nữ chính.” Nam Tê Nguyệt thản nhiên nói.
Lục Bắc Đình bật cười: “Muốn làm nữ chính?”
“Không muốn, kịch bản rất hay nhưng em không hợp đóng vai bi lụy như vậy nữa.” Nam Tê Nguyệt có định vị rõ ràng cho mình. Khi đọc xong kịch bản cô đã từ bỏ vai nữ chính, thậm chí định từ bỏ cả kịch bản này. Vì trong tiềm thức cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đóng vai Thương Lê.
“Đêm Whisky” kể về một câu chuyện yêu thầm không thành. Nữ chính yêu thầm nam chính nhưng trong lòng nam chính lại có một “bạch nguyệt quang”, và Thương Lê chính là “bạch nguyệt quang” đó.
Thương Lê sinh ra trong một gia đình vũ công, là hòn ngọc quý trong tay ông bà, bố mẹ. Cô dịu dàng, thanh lịch, là một cô gái dũng cảm theo đuổi ước mơ, cũng là một nhân vật hoàn hảo nhất trong bộ phim này. Chỉ là thời lượng xuất hiện không nhiều.
“Vậy Thương Lê thì sao?” Lục Bắc Đình hỏi tiếp.
Nam Tê Nguyệt khẽ tránh ánh mắt của Lục Bắc Đình, giọng nhàn nhạt nói: “Lục Bắc Đình, em…”
“Nguyệt Nguyệt, dũng cảm lên một chút.” Anh đưa tay, đầu ngón tay áp lên đôi lông mày đang nhíu chặt của cô, “Thử đi, những thứ em chưa từng có, đều có thể tìm lại được trong phim.”
Nam Tê Nguyệt suy nghĩ một lúc, thở ra một hơi: “Để em suy nghĩ đã.”
Lục Bắc Đình khẽ cong môi. Anh là một đạo diễn, từ các chi tiết trong “Lưu Ly Hổ Phách” có thể thấy diễn xuất của Nam Tê Nguyệt đã rất chín muồi. Có lẽ là kinh nghiệm tích lũy được từ việc đóng các vai diễn đa dạng trong hai năm qua. Anh không nhìn lầm, anh biết rằng, Nam Tê Nguyệt sinh ra là để dành cho màn ảnh. Dù là múa hay là diễn xuất.
“Đêm Whisky” là bộ phim điện ảnh đầu tiên Lục Bắc Đình đạo diễn sau khi về nước, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị ban đầu nên thời gian để Nam Tê Nguyệt suy nghĩ rất dư dả.
Hôm sau là Chủ nhật, 7 giờ 30 tối, Nam Tê Nguyệt về Lục Giang Danh Thành, cùng Giản Cam ngồi trước tivi chờ đợi màn ra mắt show thực tế đầu tiên trong đời của cô.
Nam Tê Nguyệt nhờ trailer của “Gió nhẹ nắng đẹp” tuần trước mà có thêm không ít fan. Dù sao nhan sắc cũng rành rành ra đó, cộng thêm một đợt quảng bá của Tần Vũ sáng nay, tối nay số người ngồi chờ xem chắc không ít.
Giản Cam vì chương trình tối nay còn đặc biệt chuẩn bị một đĩa trái cây và đủ loại đồ ăn vặt. Hai người lười biếng dựa vào ghế sofa chờ chương trình bắt đầu. Đến giờ, Nam Tê Nguyệt bình thản nhìn chằm chằm vào màn hình.
Vì là chiếu màn hình lớn, Giản Cam còn đặc biệt bật chế độ bình luận. Nam Tê Nguyệt khi thấy những dòng bình luận tên mình bay qua không nhịn được mà cong môi.
[A a a a mong chờ Tê Nguyệt!]
Nam Tê Nguyệt trong lòng trả lời một tiếng “cảm ơn”.
[Tê Nguyệt xinh quá!]
Nam Tê Nguyệt khinh bỉ. Cô còn chưa xuất hiện mà đã xinh rồi? Haiz, không biết là người nhà họ Khương nào thuê thủy quân cho cô nữa.
Cùng lúc đó, trong phòng khách nhà họ Khương, Khương Hữu Dung sau khi thiết lập xong màn hình chiếu liền quay lại ghế sofa ngồi khoanh chân, liên tục gửi những bình luận la hét về Nam Tê Nguyệt.
Ngồi cạnh, Khương Bách Xuyên liếc một cái, khóe miệng hơi giật giật: “Chỉ gửi a a a thôi thì ngốc quá, em khen vài câu đi chứ.”
Khương Hữu Dung lườm cậu ta một cái: “Anh giỏi thì anh gửi đi.”
Khương Bách Xuyên lúng túng vài giây, sau đó cầm điện thoại lên gia nhập đội quân bình luận, dùng hết vốn từ khen ngợi đã học được để gửi đi.
Ông cụ nhìn những bình luận rối mắt trên màn hình, lo lắng vỗ vỗ vào đầu gối: “Ôi Hữu Dung! Cháu tắt mấy cái chữ linh tinh này đi! Che hết cả chị cháu rồi!”
Khương Hữu Dung lúc này mới phản ứng lại là còn phải chăm sóc cho mắt của ông cụ: “Tắt ngay đây, tắt ngay đây!”
So với sự căng thẳng của mấy người họ, Khương Hình lại điềm tĩnh hơn nhiều, ngồi một bên vừa xem vừa uống trà. Hai tiếng trước khi chương trình bắt đầu, ông đã dặn người chuẩn bị “làm nóng” màn hình, nên trong đám bình luận cuồng nhiệt kia, có không ít là do ông sắp xếp.
Chương trình chính thức bắt đầu, Nam Tê Nguyệt từ trong thang máy bước ra. Vì không ngờ máy quay lại đặt ngay trước cửa thang máy nên bị dọa cho giật mình, sau đó phản ứng lại liền mỉm cười với ống kính.
Ông cụ nhận xét: “Gan vẫn nhỏ như vậy.”
Lúc này, bình luận không phân biệt được là thủy quân hay là lời thật lòng của khán giả:
[A a a nụ cười này của Tê Nguyệt làm tôi tan chảy!]
[Hôm nay Tê Nguyệt trang điểm đẹp quá, đúng là đại mỹ nhân!]
[Đợi được rồi! Là Nam Tê Nguyệt tươi rói ha ha ha ha!]