Hôm sau, Nam Tê Nguyệt tỉnh dậy phát hiện mình đã vững vàng chiếm lĩnh các bảng xếp hạng hot search. Trên các ứng dụng video ngắn còn xuất hiện video bắt chước điệu nhảy của cô cũng như video trang điểm và phối đồ theo phong cách của cô. Làn sóng người hâm mộ này đến quá bất ngờ, chỉ sau một đêm đã tăng fan điên cuồng.
Khải Ni lập tức liên lạc với cô, qua điện thoại vui mừng la hét: “Mồ mả tổ tiên bốc khói xanh rồi trời ơi, tôi biết mà, mắt nhìn của tôi không sai, tôi biết mà! Cô chắc chắn sẽ nổi tiếng!”
Nam Tê Nguyệt bật cười: “Đừng nịnh nọt nữa, có phải nổi tiếng nhờ diễn xuất đâu.”
Năm đó cô từ bỏ lời mời của đoàn nghệ thuật vũ đạo nước ngoài, chọn cùng Khải Ni dấn thân vào làng giải trí chính là định dùng thực lực để chinh phục khán giả, không ngờ cuối cùng lại nổi tiếng nhờ nghề cũ.
“Bây giờ đã có độ hot, nổi tiếng nhờ diễn xuất là chuyện sớm muộn. Cô có thực lực hay không tôi là người rõ nhất. Nếu không phải mấy năm nay luôn bị người khác chen ngang vào chuyện kịch bản thì cô đã sớm nổi tiếng khắp nơi rồi.” Giọng Khải Ni trầm lắng, mơ hồ lộ ra một chút áy náy, “Tê Nguyệt, tin tôi, tiếp theo tôi nhất định sẽ tìm cho cô kịch bản hay!”
“Được thôi, vất vả cho anh Khải Ni.” Nam Tê Nguyệt trêu chọc một tiếng, cúp điện thoại rồi vào Weibo xem xét độ hot.
Lướt lướt, đám cư dân mạng này trên cơ sở những tin tức đã có lại đột nhiên bổ sung thêm một tin nữa.
[HOT! Theo tin tức đáng tin cậy, hai năm trước Nam Tê Nguyệt đã từ bỏ lời mời làm việc của một đoàn nghệ thuật vũ đạo nổi tiếng ở nước ngoài, quyết tâm dấn thân vào làng giải trí!]
[Thương Nguyệt Nguyệt nhà tôi quá huhuhu, vốn dĩ nên là một tiên nữ trong sạch, kết quả vào làng giải trí bị chôn vùi hai năm! Thật sự muốn gửi dao lam cho công ty!]
[Làng giải trí thực ra rất phức tạp, đoán mò là tiên nữ trong sáng như Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta vì không muốn thỏa hiệp với tư bản nên đã luôn chịu ấm ức.]
[Thích Nguyệt Nguyệt hai năm rồi! Tố cáo công ty không có trách nhiệm! Nguyệt Nguyệt của chúng ta xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn! Nếu không phải công ty và đội ngũ có vấn đề, với nhan sắc và tài năng của Nguyệt Nguyệt đã sớm trở thành sao hạng A rồi!]
[Giới thiệu mọi người xem tất cả các vai diễn của Nguyệt Nguyệt, tuy đều là vai nhỏ nhưng diễn xuất thật sự đỉnh của chóp! Quá ngầu!]
[Thật đó! Phát hiện một tiên nữ báu vật! Người bảo vệ mặt trăng cùng tôi tiến lên! Thề chết bảo vệ tiên nữ mặt trăng của chúng ta!]
…
Trưa, Nam Tê Nguyệt về biệt thự Trác Nguyệt, nhớ đến bộ phim của Lục Bắc Đình, không nhịn được mà chọn một chai whisky từ tủ rượu rót vào bình decanter định từ từ thưởng thức.
(Bình decanter: là bình dùng để ủ/rót rượu whisky trước khi thưởng thức, giúp rượu tiếp xúc với không khí để cải thiện hương vị.)
Ban đầu vào giới giải trí chỉ là hứng khởi nhất thời, sau lại phát hiện diễn xuất thật thần kỳ — diễn một lần là không dừng lại được, càng diễn càng say mê.
Mắt chọn kịch bản của cô rất tinh, khi thấy kịch bản “Đêm Whisky”, cô đã biết bộ phim này trong tương lai nhất định sẽ bùng nổ. Cho dù chỉ đóng một vai nhỏ thì đối với diễn viên cũng là vô cùng có lợi, huống hồ biên kịch và đạo diễn của bộ phim này đều là những người chuyên nghiệp nổi tiếng.
Nói thật, cô rất hứng thú với bộ phim này.
Đắn đo cũng đã mấy ngày, cô nhìn kịch bản Lục Bắc Đình đặc biệt đặt trên bàn, đưa tay lên cầm lấy xem lại một lần nữa.
Vai diễn Lưu Ly cô còn dám đóng, Thương Lê sao lại không được?
Lục Bắc Đình nói đúng, những thứ cô trốn tránh, những tình cảm của bố mẹ mà cô chưa từng có, hoàn toàn có thể tìm lại được trong quá trình diễn xuất.
Thực ra cô hiểu ý của Lục Bắc Đình. Anh có lỗi gì đâu, chẳng qua chỉ muốn cho cô trải nghiệm cảm giác làm một “tiên nữ” hạnh phúc và hoàn hảo mà thôi.
Nam Tê Nguyệt khẽ thở ra một hơi, mở điện thoại soạn tin nhắn gửi cho Lục Bắc Đình: [Vai diễn Thương Lê, em nhận.]
Lục Bắc Đình trả lời ngay lập tức: [Tốt lắm.]
Nam Tê Nguyệt khẽ nhướng mày, do dự một lúc, trêu chọc: [Đây có được coi là anh mở cửa sau cho em không?]
Thực ra cô hoàn toàn có thể dựa vào quy trình thử vai để giành được vai diễn Thương Lê. Dù sao cô cũng có sự tự tin tuyệt đối vào bản thân.
Lục Bắc Đình: [Em quên anh đã nói gì rồi à?]
[Mượn một câu của Dung Ngộ.]
[Em là Lưu Ly trời chọn, cũng như em là Thương Lê trời chọn, không ai hợp với vai diễn này hơn em.]
[Em phải biết, với tư cách là tổng đạo diễn của bộ phim này, là anh đang mời em đóng vai diễn này.]
Những lời này rất có tác dụng với Nam Tê Nguyệt. Đây là một cảm giác được người khác công nhận, đặc biệt là được một đạo diễn lớn như Lục Bắc Đình khen ngợi.
Nam Tê Nguyệt chân thành trả lời: [Cảm ơn, nhất định sẽ không làm đạo diễn Lục thất vọng.]
Gửi xong tin nhắn, Nam Tê Nguyệt đang suy nghĩ trưa nay ăn gì, đi vào bếp mở tủ lạnh ra xem, vừa nuốt nước bọt nghĩ đến đồ ăn anh từng nấu. Vừa quay người lại đã thấy Lục Bắc Đình đột nhiên đứng trước mặt cô.
Nam Tê Nguyệt ngơ ngác vài giây, có chút không thể tin nổi: “Từ trên trời rơi xuống?”
“Nghe thấy trong lòng em nói nhớ anh nên anh liền về.” Lục Bắc Đình trêu chọc.
Nam Tê Nguyệt: “…”
Cô đã nói mà, Lục Bắc Đình đã thay đổi. Trở nên vừa thâm trầm vừa thích trêu chọc hơn.
Lục Bắc Đình không vội không vàng cởi áo khoác, vừa đi vào bếp vừa xắn tay áo, đưa tay qua đặt lại túi há cảo đông lạnh Nam Tê Nguyệt vừa lấy ra vào tủ lạnh: “Muốn ăn há cảo à?”
Nam Tê Nguyệt mím môi. Thực ra cũng không hẳn là muốn ăn há cảo. Là vì cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc ăn há cảo. Nhưng bây giờ Lục Bắc Đình đã về, lựa chọn của cô đã nhiều hơn.
Dường như có tâm linh tương thông, Lục Bắc Đình nhìn thấu cô đang nghĩ gì, thế là đặt lại túi há cảo đông lạnh vào tủ lạnh, sau đó lấy ra những nguyên liệu tươi từ ngăn mát, định nấu một bữa ba món một canh đàng hoàng.
Nam Tê Nguyệt rất thích ăn cơm cùng anh, tuy thỉnh thoảng bị nói là kén ăn, nhưng không biết từ lúc nào, một số thói quen kén ăn cũng dần dần được anh “chữa” khỏi.
“Anh không bận à?” Ăn cơm xong, Nam Tê Nguyệt thấy anh vẫn ngồi bên cạnh mình, suy nghĩ rằng khoảng thời gian này chắc anh đang chuẩn bị cho bộ phim mới, có chút thắc mắc tại sao anh lại về nhà một chuyến vào giờ này.
“Bận xong rồi, chiều nay rảnh nên ở nhà cùng em, tối lại đi dự một bữa tiệc.” Lục Bắc Đình báo cáo xong lịch trình của mình lại đứng dậy vào bếp cắt một đĩa trái cây tráng miệng.
Ánh nắng tháng năm rất ấm áp, trong nhà cũng không cần bật máy sưởi nữa. Cửa sổ trong nhà đều mở, gió mát mang theo hơi thở của nắng chiều tràn vào khiến hai người trên ghế sofa trở nên lười biếng và thoải mái.
Và sự yên tĩnh này đã bị phá vỡ khi Nam Tê Nguyệt vào ứng dụng video ngắn.
Tiếng nhạc quen thuộc phát ra từ thiết bị điện tử, Nam Tê Nguyệt nhìn video mình vừa ưỡn ngực lắc đầu vừa xoay eo hất hông trên màn hình, lông mày giật giật.
Vuốt lên đến video tiếp theo. Vẫn là tiếng nhạc quen thuộc nhưng nhân vật chính trong video là một blogger vũ đạo.
Nam Tê Nguyệt: “…”
Lục Bắc Đình thản nhiên lật một trang sách, mắt cũng không ngước lên, giọng điệu nghe có vẻ ôn hòa, thực ra là đang trêu chọc: “Nhảy không tồi.”
Nam Tê Nguyệt lịch sự trả lời một câu: “Cảm ơn.”
“Fan của em gọi là người bảo vệ à?” Lục Bắc Đình khẽ ngước mắt, nghĩ đến những bình luận đồng loạt “bảo vệ mặt trăng” trong phần bình luận có chút không nhịn được cười.
Lông mi Nam Tê Nguyệt khẽ run, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa bất lực: “Fan gọi bừa thôi.”
“Ồ?” Lục Bắc Đình bỗng dưng cúi người lại, lấy điện thoại từ tay cô, tắt ứng dụng, dường như rất hứng thú, vẻ mặt như thể đang chờ nghe tiếp.
Nam Tê Nguyệt từ bỏ giãy giụa, nhắm mắt lại, rồi lại mở ra lườm anh một cái: “Chỉ là… không biết ai đi đầu gọi em là mặt trăng, sau đó họ tự xưng là người bảo vệ mặt trăng. Đây cũng không phải là tên fandom, tên fandom thật sự là ‘nguyệt quang tộc’.”
“Nguyệt quang tộc?” Nam Tê Nguyệt gật đầu, nhận xét, “Rất độc đáo.”
Nam Tê Nguyệt nghe vậy khẽ cong môi.
“Nhưng anh không phải ‘nguyệt quang tộc’.” Lục Bắc Đình đột nhiên lại ghé sát hơn, hơi thở nóng rực đến gần khiến người ta không thể không căng người ra. Anh đột nhiên bật cười một tiếng, giọng nói trong trẻo, “Nguyệt quang tộc của em nhiều quá rồi, ngày càng nhiều.”
Nam Tê Nguyệt khẽ tránh ánh mắt của anh, cảm thấy mình sắp bị ánh mắt tình cảm của anh nhấn chìm. Lời này nghe… sao lại có chút mùi ghen tuông.
“Vậy chứng tỏ em sắp nổi tiếng rồi, fan nhiều là chuyện bình thường.” Nam Tê Nguyệt kiêu ngạo hất cằm, nhưng lại cảm thấy tư thế hiện tại rất khó chịu, liền nghiêng đầu tránh xa anh.
Lục Bắc Đình kéo lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng v**t v* trên cùng một vùng da, giọng điệu đầy ẩn ý: “Họ sao có thể so sánh được với anh.”
“Anh chính là kỵ sĩ bảo vệ độc nhất vô nhị của công chúa điện hạ.”
Hơi thở của Nam Tê Nguyệt ngưng lại, nhất thời có chút ngẩn người, bị Lục Bắc Đình nhân cơ hội giữ gáy, trộm đi một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Lông mi Nam Tê Nguyệt khẽ run, trong lòng thầm mắng kỹ năng quyến rũ của lão hồ ly này lại lên một tầm cao mới.
“Còn nữa, trong show thực tế có người tên Vu Lỗi, em không thêm WeChat của anh ta chứ?” Lục Bắc Đình nhéo má cô, nhưng ánh mắt lại rơi trên d** tai hơi đỏ của cô. Bất giác, yết hầu khẽ động, anh không thể không dời ánh mắt đi.
Nam Tê Nguyệt nhíu mày, thành thật nói: “Không thêm.”
Lục Bắc Đình rất hài lòng cười một tiếng: “Rất tốt, anh rất hài lòng.”
Nam Tê Nguyệt: “…”
“Cô Lục phải nhớ, ở bên ngoài không thể tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Cái giọng điệu kỳ quặc cuối câu hơi cao lên của anh là sao vậy?
Ngón trỏ Lục Bắc Đình khẽ nâng cằm cô: “Nếu không… anh sẽ ghen.”
Nam Tê Nguyệt không nhịn được nữa mà đá anh một cái: “Anh nói chuyện bình thường cho em!”
Trời mới biết anh như vậy quyến rũ đến mức nào!!! Lại trêu chọc một câu nữa là cô không nhịn được mà xử anh luôn! Dù sao ai cũng yêu cái đẹp. Tiếc là Lục Bắc Đình không làm diễn viên, nếu không với khuôn mặt này, thân hình này, có thể làm mưa làm gió trong làng giải trí bất cứ lúc nào.