Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 81

Sau khi về đến nhà, Nam Tê Nguyệt cắm hai bó hoa vào cùng một chỗ, nhân lúc rảnh rỗi lên mạng xem bình luận trên Weibo, lập tức kinh ngạc không thôi.

Chưa đầy một tiếng, lượt xem video quảng cáo nước hoa đã vượt qua con số một triệu, lượt thích và bình luận ngang nhau, Nam Tê Nguyệt thấp thỏm bấm vào xem, sau đó mỉm cười bước ra khỏi khu bình luận.

Ai mà không xiêu lòng vì mỹ nhân chứ.

Chính cô cũng cảm thấy mình đủ xinh đẹp.

Hiếm khi cô có chí tiến thủ như vậy, bèn chủ động hỏi Khải Ni về tin tức của bộ phim mới.

Khải Ni trả lời rất nhanh: [Buổi thử vai cho bộ phim “Phong nguyệt dục chiêu dao” được ấn định vào cuối tuần sau, ngoài việc tuyển chọn diễn viên, công tác chuẩn bị của đoàn làm phim cũng chỉ vừa mới bắt đầu, thời gian khai máy rất khó xác định, hay là chọn một bộ khác nhé?]

Nam Tê Nguyệt không có ý kiến gì: [Còn “Bên Dòng Nước” thì sao?]

Trước đây cô đã xếp hạng các kịch bản mà mình quan tâm, “Bên Dòng Nước” xếp thứ hai, đây là một bộ phim dân quốc, kể về một câu chuyện tình yêu chữa lành, nhẹ nhàng như nước chảy.

Khải Ni: [Tôi sẽ liên lạc với họ ngay.]

Hiếm khi thấy nghệ sĩ nhà mình tích cực làm việc như vậy, Khải Ni với tư cách là quản lý cũng không thể lơ là.

Muộn hơn một chút là đến giờ Đậu Đậu tan học, Nam Tê Nguyệt khó khăn lắm mới rảnh rỗi, liền không nói hai lời mà ra ngoài chuẩn bị cho cậu nhóc một bất ngờ.

Đến nhà trẻ, Nam Tê Nguyệt vì “trang bị tận răng” mà trông lạc lõng, đứng ở cửa một lúc, cô đã nhận ra chính xác bóng dáng của Đậu Đậu trên sân chơi của nhà trẻ, đang định vẫy tay gọi thì bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nhưng không nên xuất hiện ở đây.

Nam Tê Nguyệt: “???”

Gặp ma à?

“Giản Nguyên Tiêu!” Nam Tê Nguyệt gọi một tiếng ở cửa, có lẽ do ăn mặc quá kín đáo, trong giọng nói lại có chút tức giận, cô giáo mầm non chặn cô lại hỏi cô là ai.

“Tôi là mẹ nuôi của Giản Nguyên Tiêu.” Nam Tê Nguyệt xìu xuống, nhìn Giản Đậu Đậu từ xa có chút sợ hãi từng bước một lê tới.

Mà phía sau là Lục Du Châu đang cầm một quả bóng rổ trẻ em và cặp sách của Đậu Đậu.

Đậu Đậu lau mồ hôi trên trán, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Mẹ Nguyệt…”

“Ha ha.” Nam Tê Nguyệt cười lạnh một tiếng.

Cô giáo mầm non cảm thấy biểu cảm và cuộc đối thoại của họ thật buồn cười nhưng lại không tiện hỏi, khi Đậu Đậu bước ra khỏi cửa nhà trẻ, cô giáo mỉm cười nói: “Tạm biệt bạn nhỏ Nguyên Tiêu.”

Một cô giáo khác nhìn thoáng qua Lục Du Châu đi ngay sau, cũng nói theo: “Tạm biệt bố của Nguyên Tiêu.”

Nam Tê Nguyệt hóa đá tại chỗ, nhất thời không biết nên nhìn ai trước: “Bố?”

Đậu Đậu: “…”

Lục Du Châu khẽ mỉm cười: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Nam Tê Nguyệt đi vài bước, đến một chỗ trống đứng lại, mặt không biểu cảm nhìn Lục Du Châu: “Lục Du Châu, anh làm thế này, Giản Cam có biết không?”

Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Lục Du Châu thành thật nói: “Không biết.”

Nam Tê Nguyệt vừa định nổi giận thì thấy anh ta đến gần Đậu Đậu, lấy ra một chiếc khăn lau mồ hôi cho Đậu Đậu, điều khiến cô càng bất ngờ hơn là Đậu Đậu không tránh đi, ngược lại còn vì đứng không vững mà đưa tay níu lấy vạt áo của Lục Du Châu.

“Đây là bí mật giữa tôi và Đậu Đậu.” Lục Du Châu một tay đeo cặp sách cho Đậu Đậu, một tay xoa đầu Đậu Đậu nhìn Nam Tê Nguyệt, “Nói ra thì dài dòng, nhưng tôi không có ác ý.”

Nam Tê Nguyệt hít sâu một hơi, cúi mắt nhìn Đậu Đậu: “Con, nói đi.”

Đậu Đậu mấp máy môi, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: “Ngày nào chú ấy cũng đến thăm con, đã một tháng rồi.”

“Sau đó con mềm lòng gọi chú ấy là bố?” Nam Tê Nguyệt nhất thời không biết nên biểu đạt sự kinh ngạc của mình như thế nào.

Đậu Đậu lắc đầu: “Con không gọi, là chú ấy nói bậy với cô giáo.”

“Con không thừa nhận chú ấy là bố con, cô giáo sẽ cho chú ấy vào sao?” Nam Tê Nguyệt chọc vào trán cậu bé, tiếp tục chất vấn.

Vậy mà đã một tháng rồi!

Điều quan trọng là mối quan hệ lén lút của hai bố con này đã kéo dài một tháng mà không bị Giản Cam phát hiện, Nam Tê Nguyệt nhất thời không biết nên nói gì.

Đậu Đậu chớp chớp mắt, dường như cũng không biết trả lời câu hỏi này thế nào, bèn quay đầu: “Lục Du Châu, chú trả lời đi.”

Nam Tê Nguyệt ngẩn người, lúc hồi tỉnh lại liền thấy buồn cười.

Lục Du Châu cười cười, chỉ ngược lại cửa nhà trẻ này: “Tôi là nhà đầu tư của nhà trẻ này.”

Nam Tê Nguyệt: “…”

Anh còn cái gì không đầu tư nữa không?

Nhất thời xìu xuống, Nam Tê Nguyệt cúi người bế Đậu Đậu lên đi về phía xe của mình, không biết nên tiếp tục giao tiếp với Lục Bắc Đình như thế nào.

“Mẹ Nguyệt, đừng giận.” Tay Đậu Đậu vừa chơi bóng còn bẩn nên cố gắng không dùng tay chạm vào Nam Tê Nguyệt, bèn dúi đầu vào cọ cọ vào cổ cô, “Mẹ nói phải biết thương người, con thấy Lục Du Châu đáng thương quá nên mới chơi với chú ấy.”

Nam Tê Nguyệt bị tức cười: “Ai dạy con gọi ‘Lục Du Châu’ như vậy?”

Lục Du Châu đi theo sau Nam Tê Nguyệt, thấy cô lên xe liền đưa túi bóng trên tay qua: “Tôi và Đậu Đậu là bạn bè, gọi tên rất bình thường.”

Nam Tê Nguyệt nhất thời không nói nên lời.

Nhìn Lục Du Châu một cái, lại không chịu nổi sự nũng nịu của Đậu Đậu, bèn thỏa hiệp: “Chuyện này tạm thời em không nói cho Cam Cam biết, nhưng anh không nên lấy Đậu Đậu để tiếp cận Cam Cam. Nếu chưa từng buông bỏ thì hãy đi giải thích hiểu lầm năm đó, theo đuổi Cam Cam lại từ đầu.”

Trái tim đang lơ lửng của Lục Du Châu cuối cùng cũng được đặt xuống: “Cảm ơn.”

Cửa xe đóng lại, Nam Tê Nguyệt im lặng một lúc, sau khi tiêu hóa xong chuyện này liền lườm Đậu Đậu một cái: “Con rất thích chú ấy?”

Đậu Đậu không biết trả lời thế nào.

Cậu bé đi học mẫu giáo đã hơn một tháng, gần như ngày nào cũng gặp Lục Du Châu.

Cô giáo ở nhà trẻ gọi anh ta là tổng giám đốc Lục, và Lục Du Châu với tư cách là tổng giám đốc Lục sẽ dạy lớp của họ về công nghệ, các bạn nhỏ rất thích anh ta, Đậu Đậu cũng dần dần động lòng.

Ban đầu cậu bé không định để ý đến Lục Du Châu, nhưng Lục Du Châu rất lịch sự, nói chuyện cũng rất dịu dàng, đôi khi còn lấy lý do ăn cùng để ngồi bên cạnh cậu.

Đậu Đậu chưa bao giờ cảm thấy anh ta phiền phức.

Sau đó không biết từ lúc nào, hai người lại trở thành bạn bè như vậy.

Đậu Đậu cảm thấy anh ta rất ngây thơ, nhưng cũng cảm thấy anh ta có chút đáng thương.

“Được rồi, không nói nữa.” Nam Tê Nguyệt xoa đầu cậu bé, khẽ thở dài, “Nhưng chuyện này sớm muộn gì Cam Cam cũng biết, đến lúc đó con đã nghĩ ra cách giải thích chưa?”

Đậu Đậu cũng học theo thở dài một hơi: “Lục Du Châu nói cứ để chú ấy giải quyết hết, bảo con không cần lo lắng.”

Nam Tê Nguyệt: “…”

Đây đúng là phong cách làm việc của Lục Du Châu.

Tính toán thời gian, Nam Tê Nguyệt đón Đậu Đậu xong lại tiện đường đón Giản Cam tan làm, Nam Tê Nguyệt và Đậu Đậu nhìn nhau một cái, không hiểu sao có cảm giác như đang đầu quân cho địch, vừa chột dạ vừa nghẹn lòng.

Giản Cam không chú ý đến biểu cảm của Nam Tê Nguyệt và Đậu Đậu, vẫn còn đang vui vẻ vì một ngày làm việc thuận lợi, về đến nhà còn hứng khởi đề nghị ăn thịt nướng.

Đậu Đậu gật đầu: “Được thôi, được thôi.”

Nam Tê Nguyệt đẩy trán cậu bé: “Không được, mẹ phải kiểm soát cân nặng.”

Giản Cam xắn tay áo vào bếp: “Sao thế, bộ phim tiếp theo phải đóng vai người gầy à?”

“Gần như vậy, cần mặc sườn xám.” Nam Tê Nguyệt nói xong lại bổ sung một câu, “Với điều kiện là tớ thử vai thành công.”

“Đại minh tinh, tự tin lên chút đi.” Giản Cam trêu chọc một tiếng, suy nghĩ một hồi vẫn quyết định ăn thịt nướng, còn đặc biệt làm cho Nam Tê Nguyệt một phần ăn kiêng.

Nam Tê Nguyệt bỏ Đậu Đậu một mình trên sofa, đi qua giúp cô ấy một tay: “Sao mà vui thế?”

Giản Cam không che giấu nụ cười của mình: “Công ty ra mắt một game mới, tớ là họa sĩ chính của game này.”

“Cậu vào công ty mới hơn một tháng mà, sếp của cậu lại để cậu tham gia dự án mới sao?” Nam Tê Nguyệt vừa mừng cho cô ấy vừa mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Giản Cam nghe xong cũng suy nghĩ vài giây, lắc đầu nói: “Tớ cũng không rõ, dù sao cũng là chỉ đích danh tớ làm.”

Nam Tê Nguyệt: “…”

“Nhưng tớ thực sự có khả năng này.” Giản Cam thầm cổ vũ bản thân, “Tớ có tự tin.”

Nam Tê Nguyệt tất nhiên tin vào khả năng của Giản Cam, nhưng chuyện này vẫn khiến cô cảm thấy không ổn, bèn lặng lẽ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Khương Hình, nhờ ông giúp điều tra về Công Nghệ Thịnh Lăng và cái gọi là dự án mới này.

Một tiếng sau bắt đầu bữa ăn, Nam Tê Nguyệt tiện tay chụp một bức ảnh gửi cho Lục Bắc Đình.

Phía trên màn hình hiển thị đối phương đang nhập, nhưng rất nhanh lại biến mất, tin nhắn không gửi đến, thay vào đó là tiếng chuông của cuộc gọi video.

Nam Tê Nguyệt giật mình, sau khi nhấn nhận cuộc gọi liền xoay màn hình về phía Đậu Đậu.

Bị giật mình là vì đây là lần đầu tiên gọi video với Lục Bắc Đình.

Trước đây là không cần thiết, cũng không có cơ hội.

Lần này quá đột ngột nên cô có chút bối rối.

“Ăn rồi à?” Lục Bắc Đình vừa kết thúc công việc ngồi lên xe về nhà, nhìn Đậu Đậu trong màn hình điện thoại không biết ống kính đang hướng về mình mà cười một tiếng, câu đầu tiên vẫn là hỏi Nam Tê Nguyệt.

“À, ăn rồi.” Nam Tê Nguyệt lúng túng gọi Đậu Đậu một tiếng, “Lại đây, nói chuyện với bố Nguyệt của con đi.”

Đậu Đậu vui mừng, trực tiếp đưa tay lấy điện thoại, tuy nhiên ống kính không lật lại, Đậu Đậu cầm điện thoại, màn hình lại hướng về phía Nam Tê Nguyệt.

Lục Bắc Đình nhìn Nam Tê Nguyệt đột nhiên xuất hiện trong màn hình điện thoại khẽ cười một tiếng, biết Đậu Đậu đang nhìn mình, bèn giơ một ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho Đậu Đậu đừng lên tiếng.

Bản thân Nam Tê Nguyệt còn chưa biết lúc này nhất cử nhất động của mình đều lọt vào mắt Lục Bắc Đình, vui vẻ cầm đũa lên cắn cắn, sau đó lại lấy ra một cái kẹp tóc từ đâu không biết để kẹp tóc lên.

Đậu Đậu siêu phối hợp giơ điện thoại cao hơn một chút hướng về phía Nam Tê Nguyệt.

Giản Cam đang bận nướng thịt, liếc mắt nhìn qua, phát hiện ra màn phối hợp này của Đậu Đậu và Lục Bắc Đình đối diện thì bật cười thành tiếng.

Nam Tê Nguyệt kẹp tóc xong ngẩng đầu lên, ngay lập tức phát hiện ra chiếc điện thoại giơ quá cao của Đậu Đậu, im lặng hai giây, phàn nàn với Đậu Đậu một tiếng: “Khuỷu tay của con cứ hướng ra ngoài đi.”

(Khuỷu tay hướng ra ngoài: Ý là bênh người ngoài)

Đậu Đậu “à ồ” một tiếng, tự xoay màn hình lại, nhìn Lục Bắc Đình nói: “Bị phát hiện rồi.”

“Không sao, nói với mẹ Nguyệt của con, khuỷu tay của con hướng vào trong.” Vẻ mặt Lục Bắc Đình vui vẻ.

Hai má Đậu Đậu phồng lên: “Khuỷu tay của con không hướng đi đâu cả!”

Nam Tê Nguyệt nghe hai người trò chuyện vài câu, rồi từ phía sau lấy điện thoại lại, lần này không né tránh, thản nhiên để Lục Bắc Đình nhìn, cũng thản nhiên nhìn Lục Bắc Đình, như nhận ra vẻ mệt mỏi của anh, dịu dàng hỏi: “Quay phim không thuận lợi à?”

Giọng điệu của Lục Bắc Đình rất đáng đánh: “Đúng vậy, vợ đã chạy theo người ta rồi, sao mà thuận lợi được?”

Nam Tê Nguyệt sững sờ hai giây, nũng nịu một tiếng: “Nói bậy gì thế, trước đây đã hứa ăn cơm với Tần Vũ, kéo dài đến hôm nay mới đi.”

Tất nhiên Lục Bắc Đình biết, và vốn cũng chẳng để tâm đến Tần Vũ.

Bình Luận (0)
Comment