Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 87

Về việc đi trễ, Nam Tê Nguyệt từ khi đi học chưa bao giờ trải qua, nhưng hôm nay đã thực sự trải qua.

Đàn ông động tì/nh thật đáng sợ.

Tối qua Nam Tê Nguyệt suýt bị giày vò đến chết trên giường!

Đến nỗi sáng nay đi trễ hẳn một tiếng đồng hồ.

Vội vàng vào phòng trang điểm, mười phút sau, Nam Tê Nguyệt ngáp một cái, lúc mở mắt ra để ý thấy trong gương động tác của chuyên gia trang điểm đang che đi vết hôn trên cổ cô, trong lòng chỉ muốn b*p ch*t Lục Bắc Đình.

Nói cả trăm lần vẫn không sửa được cái tật cắn người, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!

Chuyên gia trang điểm của đoàn phim có lẽ đã quen với những chuyện lớn, dù có nhìn thấy cũng sẽ coi như không thấy, Nam Tê Nguyệt không lo chuyện này sẽ bị truyền ra ngoài, chỉ là lúc này có chút không ngồi yên được.

“Cô Nam, ngẩng đầu lên một chút.” Chuyên gia trang điểm hơi cúi người mới phát hiện vết hôn không chỉ có một chỗ, tay đang đánh phấn không kìm được run lên, sau đó vô thức liếc nhìn Nam Thất Nguyệt một cái.

Nam Tê Nguyệt: “…”

Không sao cả.

Chỉ cần mình không ngại, người ngại sẽ là người khác.

Cho nên cô bây giờ rất bình tĩnh.

Bình tĩnh!

Tiểu Linh Đang đi vệ sinh về, theo thói quen nhìn Nam Tê Nguyệt trang điểm, tiện thể nhắc đến chuyện vừa gặp trong nhà vệ sinh: “Chị ơi, anh Khải Ni cũng làm quản lý mà có phải hơi rảnh quá không? Quản lý của An Tây kia không rời cô ta nửa bước, đi vệ sinh cũng tụ tập nói xấu người khác sau lưng.”

Nam Tê Nguyệt từ trong gương nhìn Tiểu Linh Đang, mắt đảo đảo, nói chuyện không có cảm xúc: “Khải Ni là đàn ông, dù có đi theo cũng không thể cùng chị vào nhà vệ sinh nói xấu người khác được.”

Tiểu Linh Đang trợn mắt: “Đây là trọng điểm sao?”

“Vậy họ nói gì?” Nam Tê Nguyệt đương nhiên biết trọng điểm là gì, chỉ là nhắc đến Khải Ni, cô đột nhiên nhớ ra hình như mấy hôm trước anh ta có nói với cô là hôm nay hay ngày mai sẽ đi cùng lịch trình với cô.

Tiểu Linh Đang liếc nhìn chuyên gia trang điểm, nén lại không nói, mãi đến khi ra khỏi phòng trang điểm mới tức giận nói: “Bọn họ trong bụng toàn là xấu xa, nói chị sáng nay đi trễ là bị người ta…”

Tiểu Linh Đang nói đến đây liền đỏ mặt.

Nam Tê Nguyệt quay đầu: “Hửm?”

“Bị… người… cái đó… trên giường.” Tiểu Linh Đang càng nói càng nhỏ giọng.

Khóe miệng Nam Tê Nguyệt khẽ giật, sau đó thở dài một hơi.

Lời này cô không thể phản bác.

Cô quả thực là vì không xuống được giường nên mới đi trễ.

Trở lại phim trường, đạo diễn đang triệu tập mọi người đọc kịch bản cho cảnh quay nhiều người sắp tới, Nam Tê Nguyệt cũng có mặt trong cảnh này nên đi giày cao gót thong thả đi qua.

Serum chống nắng Vaseline
Mặc sườn xám và giày cao gót nên cô cũng không thể đi nhanh được.

Thế là khi đến gần liền đối mặt với ánh mắt đầy oán khí của An Tây.

Khóe miệng Nam Tê Nguyệt nở nụ cười, coi như không nhìn thấy.

“Tê Nguyệt đến rồi à.” Đạo diễn nhìn cô thêm một cái, đầu tiên quan tâm nói: “Sức khỏe đã khá hơn chưa?”

Nam Tê Nguyệt ngơ ngác: “Hả?”

“Ban đầu tôi định cho cô nghỉ một ngày, kết quả người nhà cô nói không cần.” Đạo diễn nhìn cô với ánh mắt đầy ý tứ, giọng điệu tỏ ra quan tâm, “Chuyên nghiệp là tốt, nhưng sức khỏe cũng rất quan trọng.”

Nam Tê Nguyệt gãi gãi má, vội vàng cười nói: “Không sao, chỉ là vấn đề nhỏ thôi, không ảnh hưởng gì.”

Tuy nhiên trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi.

Chẳng trách cô đi trễ một tiếng mà không thấy ai trong đoàn phim bàn tán về lý do cô đi trễ, hóa ra là Lục Bắc Đình đã gọi điện trước xin nghỉ cho cô rồi.

Anh gọi điện như vậy, đạo diễn mà không đoán ra được thân phận của cô mới là lạ.

“Đạo diễn, có thể bắt đầu được chưa?” An Tây vung vẩy kịch bản trong tay, giọng nói đầy mỉa mai, “Mọi người đã đợi lâu rồi.”

Đạo diễn thu lại ánh mắt, bắt đầu vào vấn đề chính.

Nam Tê Nguyệt cúi đầu đứng một bên chăm chú nghe, dù không ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đối đầu của An Tây.

Hít một hơi thật sâu, Nam Tê Nguyệt đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh đều là ô nhiễm.

Sau khi chính thức khởi quay, Nam Tê Nguyệt vì có nhiều cảnh quay ở giai đoạn đầu nên phải quay liên tục, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, lại nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, cô day day thái dương, nghe nhân viên trò chuyện rồi bắt được vài từ khóa.

Nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, đại gia đầu tư, bố đầu tư.

Cuối cùng là, tổng giám đốc Lục.

Nam Tê Nguyệt khẽ nheo mắt.

Tổng giám đốc Lục?

Lục Du Châu ư?

Đầu tư một Công Nghệ Thịnh Lăng chưa đủ, bây giờ lại chạy đến đầu tư cho phim mới của cô?

Nhắc đến việc Lục Du Châu là nhà đầu tư của dự án mới nhất của Công Nghệ Thịnh Lăng, Nam Tê Nguyệt không nhịn được mà mở điện thoại ra gõ một tràng chữ trong giao diện trò chuyện với Giản Cam, sau đó lại do dự vài giây trước khi gửi đi, cuối cùng chỉ biết buồn bực mà thôi.

Lúc đó đã nhờ Khương Hình giúp điều tra dự án mới này của Công Nghệ Thịnh Lăng, không ngờ đúng như cô dự đoán, phía sau đều là Lục Du Châu giở trò.

Cô muốn nói với Giản Cam nhưng lại sợ Giản Cam biết chuyện sẽ nóng nảy rút khỏi dự án này, đặc biệt là Giản Cam đã tốn rất nhiều công sức để làm dự án này, và bây giờ dự án đã đi được một nửa, rút lui giữa chừng thật đáng tiếc.

Thôi bỏ đi.

Lục Du Châu tự mình gây nghiệp, liên quan gì đến cô.

Nam Tê Nguyệt chán nản xóa hết những chữ vừa gõ, sau đó đặt điện thoại xuống chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, kết quả mắt còn chưa kịp nhắm, phía trước đạo diễn một tiếng “tổng giám đốc Lục” cao vút làm Nam Tê Nguyệt giật mình.

“Lục… Lục… Lục…” Tiểu Linh Đang lắp bắp một lúc lâu không nói được một câu hoàn chỉnh, cả cằm đều rơi xuống.

Nam Tê Nguyệt cảm thấy nhìn thấy Lục Du Châu thật phiền toái, lòng đầy phản cảm, liền nhắm mắt nghỉ ngơi, tiện thể giúp Tiểu Linh Đang nói cho tròn câu: “Lục… Lục… Lục… cái gì, chưa thấy nhà tư bản bao giờ à?”

Tiểu Linh Đang nuốt nước bọt: “Không phải chị ơi, mọi người nói là tống giám độc Lục đến thị sát, không phải đạo diễn Lục đâu, nhưng sao lại biến thành đạo diễn Lục rồi?”

“Tổng giám đốc Lục, đạo diễn Lục cái gì?” Nam Tê Nguyệt mở mắt, vẻ mệt mỏi trong mắt hoàn toàn biến mất.

“Ý em là tổng giám đốc Lục sao lại là đạo diễn Lục.” Tiểu Linh Đang nói xong cảm thấy mình giải thích không đúng, lại quay lại nói, “Không đúng, không đúng, đạo diễn Lục sao lại biến thành tổng giám đốc Lục rồi?”

Nam Tê Nguyệt bị tổng giám đốc Lục, đạo diễn Lục làm cho chóng mặt, bèn đứng dậy định tự mình đi xem xét.

Xa xa, đạo diễn nhiệt tình tiếp đãi Lục Bắc Đình: “Tổng giám đốc Lục ghé thăm đoàn phim, thật là rồng đến nhà tôm.”

“Không cần quan tâm đến tôi, tôi chỉ tiện đường ghé xem.” Lục Bắc Đình nhìn quanh một vòng, bình thản đến mức không ai đoán được suy nghĩ của anh, cho đến khi nhìn thấy một Nam Tê Nguyệt mặc sườn xám hoa xuất hiện trong tầm mắt, đôi mắt vốn không gợn sóng mới lóe lên những gợn sóng nhàn nhạt.

Bước chân Nam Tê Nguyệt dừng lại, sau đó va vào đôi mắt như mực của Lục Bắc Đình.

Cô nghiêng đầu, như thể đang hỏi—

Sao anh lại ở đây?

Lục Bắc Đình khẽ cong môi—

Đến xem em đó.

Nam Tê Nguyệt không nói nên lời một lúc, không chút do dự quay người đi mất.

“Đạo diễn Lục!”

Một giọng nói ngọt ngào vang lên phía sau, rõ ràng không phải gọi Nam Tê Nguyệt nhưng Nam Tê Nguyệt lại theo phản xạ dừng bước.

“Đạo diễn Lục.” An Tây mặc trang phục học sinh dân quốc, vung vẩy hai bím tóc đến trước mặt Lục Bắc Đình, ép giọng nói, “Thật không dám giấu, phim của đạo diễn Lục em đều xem, em ngưỡng mộ anh đã lâu.”

Nam Tê Nguyệt nghe thấy câu này, trong lòng thầm phàn nàn về cách bắt chuyện này, sau đó bước chân đã dừng lại lại bước đi, trở về chiếc ghế nhỏ của mình tiếp tục nghỉ ngơi.

“Đạo diễn Lục bây giờ không phải là đạo diễn Lục.” Đạo diễn sa sầm mặt, trong lòng mắng cô ta không có mắt nhìn, trịnh trọng nói, “Đây là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, tổng giám đốc Lục của Tập đoàn Bắc Nam.”

An Tây sững sờ, đối diện với ánh mắt của đạo diễn mới nhận ra câu nói vừa rồi của mình không phù hợp với hoàn cảnh này, bèn vội vàng nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Lục, là em đường đột.”

Nhưng ai mà biết được đạo diễn Lục nổi tiếng nhất trong giới điện ảnh ngoài là đạo diễn Lục ra còn là đại gia đầu tư lừng lẫy trong giới kinh doanh!

Lục Bắc Đình thu lại ánh mắt, quay sang nhìn An Tây với ánh mắt lạnh như băng, anh không nói tiếng nào, bước chân tiến về phía trước.

Đạo diễn vội vàng đi theo, sau đó quay lại trừng mắt với An Tây một cái.

An Tây như tỉnh mộng, bị ánh mắt vừa rồi dọa cho toát mồ hôi lạnh.

Cô ta có một dự cảm không tốt.

Lục Bắc Đình lần này đến là vì Nam Tê Nguyệt.

Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay siết chặt, cô ta kìm nén vẻ mặt hoảng hốt, trong mắt tràn đầy ghen tị.

Lục Bắc Đình vừa đến, đạo diễn liền ra lệnh cho các diễn viên và nhân viên vào vị trí tiếp tục quay phim, Nam Tê Nguyệt bất mãn mở mắt, từ xa nhìn thẳng vào bóng lưng Lục Bắc Đình, trong lòng mắng người.

Nghỉ ngơi chưa đến mười phút lại tiếp tục quay, trâu cày ruộng cũng không bận như vậy.

Là một nhà đầu tư lớn, Lục Bắc Đình cùng đạo diễn ngồi trước màn hình giám sát nhìn chằm chằm vào hiệu ứng hình ảnh của các máy quay. Đạo diễn chú ý đến ánh mắt chăm chú của Lục Bắc Đình khi xem Nam Tê Nguyệt quay phim nên giọng điệu có thêm chút nịnh nọt: “Tôi nhớ là Nam Tê Nguyệt từng hợp tác với anh trong tác phẩm sau khi anh về nước, quả thật cô ấy là một tài năng hiếm có. Ban đầu vai diễn này cũng không yêu cầu diễn viên phải biết chơi đàn tỳ bà thật, không ngờ cô ấy này chơi chuyên nghiệp đến thế!”

Lục Bắc Đình khoanh tay, khóe miệng hơi có chút cong lên, nhưng biểu cảm không rõ ràng, nghe thấy lời này chỉ hơi gật đầu, không lên tiếng.

Trước đây anh đã nói với Nam Tê Nguyệt là quen biết với đạo diễn của bộ phim này, ý là quan hệ đầu tư và được đầu tư. Chính vì quan hệ này, Lục Bắc Đình mới có thể đường đường chính chính ở lại đoàn phim này giám sát một ngày.

Bởi vì vào với thân phận đạo diễn Lục không phù hợp nên mới đổi một thân phận khác để vào, chỉ để đường đường chính chính nhìn cô một lần.

Trước đây trụ sở của Tập đoàn Bắc Nam ở nước ngoài, sau khi Lục Bắc Đình trở về mới chuyển về nước. Tập đoàn Bắc Nam thuộc top 500 công ty hàng đầu thế giới vang dội trong giới kinh doanh nhưng lại hiếm có ai biết ông chủ phía sau là ai.

Lục Bắc Đình đã quyết định về nước phát triển, tất nhiên sẽ không giấu giếm thân phận của mình.

Đạo diễn không đoán được Lục Bắc Đình đang nghĩ gì, một lúc sau, khi bước vào cảnh Nam Tê Nguyệt biểu diễn tỳ bà trên sân khấu, đạo diễn lập tức cười ha hả nói: “Lục tổng có phúc rồi, vừa hay cảnh này là cảnh đánh tỳ bà, tôi đi nói chuyện với Nam Tê Nguyệt, để cô ấy phối hợp hát một khúc!”

Ánh mắt Lục Bắc Đình lóe lên, vài tia cười lộ ra ngoài nhưng lại đưa tay lên ngăn cản đạo diễn: “Không cần thiết.”

Anh cười là vì Nam Tê Nguyệt, anh phủ quyết ý tưởng của đạo diễn cũng là vì Nam Tê Nguyệt.

Dù sao giọng hát tiên nữ của bà xã tiên nữ để anh thưởng thức là đủ rồi.

Phó đạo diễn ban đầu ngồi một bên không dám lên tiếng, đang nghĩ cách ngăn cản đạo diễn, kết quả nghe thấy lời của Lục Bắc Đình thì thở phào nhẹ nhõm.

Phó đạo diễn không biết trình độ hát của Nam Tê Nguyệt thế nào nhưng lúc thử vai cô đã tự nhận mình không biết hát, hôm nay nếu bị đạo diễn yêu cầu hát sợ rằng sẽ làm hỏng chuyện.

Tiếp theo tiếp tục quay cảnh của Nam Tê Nguyệt, nam chính và nữ chính đều có mặt, nội dung cảnh này liên quan đến cảnh hỗn loạn, người cầm súng xông vào phá quán, kỹ nữ đàn tỳ bà do Nam Tê Nguyệt đóng bị bắt làm con tin, cuối cùng nam chính đứng ra cứu cô một mạng.

Nam Tê Nguyệt là một diễn viên rất khiến người ta yên tâm, mấy ngày ở phim trường các cảnh quay gần như đều quay một lần là qua. Ngay cả cảnh quay khó này cô cũng diễn chân thực đến mức khiến người ta tưởng rằng cô thật sự bị bắt làm con tin.

Trong màn hình giám sát, Lục Bắc Đình nhìn chằm chằm vào một chiếc máy phóng to hình ảnh, nhìn thấy vẻ mặt Nam Tê Nguyệt vì hoảng sợ mà nước mắt lưng tròng.

Anh khẽ nhíu mày, không khỏi cảm thấy tim đập nhanh.

Dù là giả thì anh cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Nam Tê Nguyệt.

Bình Luận (0)
Comment