Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến

Chương 89

Trong phòng làm việc của ban lãnh đạo Tập đoàn Bắc Nam, Lục Bắc Đình day day thái dương, nghe thư ký Ngô báo cáo từng sự việc trên hot search.

Và nhân vật chủ chốt chính là An Tây.

Thư ký Ngô nói đến đây khẽ dừng lại, ngẩng đầu nói: “Tổng giám đốc Lục, lần trước ảnh hot search của bà chủ và Tần Vũ cũng là do An Tây này cung cấp.”

“Điều tra.” Lục Bắc Đình đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, lướt chuột tắt máy tính, cuối cùng dọn dẹp sơ qua bàn làm việc.

Thư ký Ngô thấy động tác này liền biết anh sắp tan làm về nhà bèn gật đầu: “Dạ vâng.”

Sau khi xuống lầu, Lục Bắc Đình lên xe, dường như nghĩ đến điều gì đó liền dặn dò: “Giải trí Tinh Xán là sản nghiệp của nhà họ Khương? Về chuyện của An Tây, tiết lộ cho chủ tịch Khương biết một chút.”

Con chó cắn người này, mắt mù lại dám cắn chính chủ nhân của mình.

Thư ký Ngô gật đầu đồng ý, từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt âm u của Lục Bắc Đình, thầm nghĩ nữ minh tinh tên An Tây này e rằng sẽ không được yên thân.

Lục Bắc Đình tựa vào lưng ghế, dặn dò xong việc liền cúi đầu xem điện thoại, ánh mắt khiến người ta phát sợ bỗng trở nên dịu dàng.

Nam Tê Nguyệt: [Muốn ăn chè.]

Khóe miệng Lục Bắc Đình nở một nụ cười nhạt: [Hai mươi phút nữa về đến nhà.]

Nam Tê Nguyệt nhìn thấy tin nhắn liền từ trên sofa nhảy dựng lên, đi thẳng vào bếp đồng thời gửi cho Lục Bắc Đình một tin nhắn thoại: “Muốn ăn chè đậu xanh.”

Nụ cười của Lục Bắc Đình càng sâu hơn, cũng nhấn giữ nút thoại gửi đi: “Được, về nhà nấu cho em.”

Lúc này Nam Tê Nguyệt đã lấy đậu xanh ra đặt trên bàn bếp, để tiện lợi liền gọi video cho Lục Bắc Đình, Lục Bắc Đình gần như nhận ngay lập tức, trong màn hình hiện ra bóng dáng mảnh khảnh của Nam Tê Nguyệt.

Có lẽ do ánh sáng, cô mặc áo hai dây, phần cánh tay lộ ra trắng nõn đặc biệt nổi bật.

Ánh mắt Lục Bắc Đình không khỏi sâu hơn vài phần, yết hầu khẽ động, anh khẽ cong môi, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đang ngâm đậu xanh à?”

Trước đây Lục Bắc Đình đã nấu chè đậu xanh hạt sen cho cô ăn một lần nên Nam Tê Nguyệt biết các bước cơ bản.

Nam Tê Nguyệt lau khô tay, cúi người áp sát ống kính, vẻ mặt có chút ngơ ngác, gật đầu nói: “Em không biết phải ngâm bao nhiêu.”

“Trong tủ bếp có một cái cốc đong, ở ngăn thứ hai, hai cốc là được.” Bây giờ toàn thân Lục Bắc Đình đều thả lỏng, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào ống kính, không nỡ bỏ lỡ mỗi biểu cảm và động tác của cô, như thể không thỏa mãn khi nhìn người qua ống kính, anh ngẩng đầu dặn dò một tiếng, “Thư ký Ngô, lái nhanh hơn.”

Thư ký Ngô cầm vô lăng, đáp lời rồi âm thầm đạp ga tăng tốc xe.

Nam Tê Nguyệt tìm thấy cốc đong, nghe thấy lời anh, chau mày: “An toàn là trên hết, đừng lái nhanh như vậy.”

Lông mày Lục Bắc Đình giãn ra, đuôi âm vút lên: “Ừm.”

Đáp thì đáp rồi nhưng lại không dặn thư ký Ngô giảm tốc độ, thư ký Ngô qua gương chiếu hậu nhìn biểu cảm của sếp mình, quả quyết coi như không nghe thấy, thậm chí còn cầu nguyện đường đi toàn đèn xanh.

Người khác không rõ suy nghĩ của Lục Bắc Đình nhưng anh ta từ nước ngoài theo Lục Bắc Đình về nước, hai người đã làm việc cùng nhau nhiều năm, đối với một số biểu cảm nhỏ của sếp, anh ta nhìn là có thể đoán được.

Giống như lúc này, vẻ mặt khẩn trương rõ ràng cho thấy ông chủ đang nóng lòng muốn về nhà nhanh chóng gặp người vợ yêu dấu của mình.

Giày nam nữ
Thư ký Ngô cong môi, thầm nghĩ hóa ra sếp của mình là một kẻ lụy tình.

Không chỉ lụy tình mà còn là một kẻ sợ vợ.

Nam Tê Nguyệt tìm được một cái tô thủy tinh, theo lời Lục Bắc Đình đong hai cốc ra, rửa ba lần rồi nhìn vào ống kính: “Phải ngâm bao lâu vậy?”

Lục Bắc Đình cười nói: “Đợi anh về là được rồi.”

Không nhất thiết phải ngâm, anh về nhà cho lên nồi nấu sôi là được, chỉ là Lục Bắc Đình không muốn cô một mình ở trong bếp.

“Hình như không còn hạt sen nữa rồi.” Nam Tê Nguyệt vẩy sạch nước trên tay, rời khỏi màn hình điện thoại, chắc là đang lục lọi tủ.

“Anh bảo thư ký Ngô đi mua.” Lục Bắc Đình nhìn ra ngoài cửa sổ xe, rõ ràng quãng đường đã đi được quá nửa, nhưng tâm trạng khẩn trương về nhà lại càng rõ rệt, anh hít sâu một hơi, gọi một tiếng Nam Tê Nguyệt, “Nguyệt Nguyệt, qua đây.”

Nam Tê Nguyệt nghe thấy, quay lại cầm điện thoại lên: “Hửm?”

“Ra sofa ngồi đợi anh về.” Lục Bắc Đình qua màn hình va vào đôi mắt nai trong veo của cô, tim như lỡ một nhịp, điều chỉnh lại hơi thở, anh khéo léo chuyển chủ đề, “Sao lại muốn anh chè đậu xanh vậy?”

“Hơi nóng trong người.” Nam Tê Nguyệt lê dép về sofa ngồi xếp bằng, tiện tay kéo một chiếc gối ôm che đi đôi chân lạnh lẽo, đầu ngả ra sau, giơ điện thoại lên, ngước nhìn Lục Bắc Đình trong điện thoại, buồn bực nói, “Lục Bắc Đình, anh dính tin đồn tình cảm rồi.”

Lục Bắc Đình đột nhiên nghiêm túc nói: “Là giả.”

Nam Tê Nguyệt vẫn ngẩng đầu, cố ý hừ một tiếng: “Còn là với người phụ nữ em ghét nhất.”

“Hot search đã cho người gỡ hết rồi, cho anh chút thời gian, tối nay sau khi ăn xong chè đậu xanh sẽ giải quyết xong.” Xe đã vào khu biệt thự, thư ký Ngô vừa đỗ xe xong, Lục Bắc Đình liền mở cửa xe dùng thời gian nhanh nhất nhập mật khẩu cửa, sau đó nhớ ra điều gì, lại quay lại dặn dò thư ký Ngô, “Mua một túi hạt sen mang qua đây.”

Thư ký Ngô gật đầu: “Vâng.”

Nam Tê Nguyệt thấy anh xuống xe, vội vàng đi dép chạy ra mở cửa đón.

Lục Bắc Đình đóng cổng lớn, đi qua con đường nhỏ trong vườn, nhìn thấy Nam Tê Nguyệt đang đứng ở cửa bèn nói khẽ vào màn hình điện thoại: “Sao lại ra đây?”

Nam Tê Nguyệt cũng nhìn vào điện thoại nhưng không trả lời, nhấn nút tắt cuộc gọi.

Anh càng lúc càng gần, cô khẽ cắn môi, không nói rõ cảm giác gì, giống như bị một cơn gió ấm áp vuốt nhẹ má, nhẹ nhàng chậm rãi, tạo nên gợn sóng nhỏ, tê tê ngứa ngứa.

Không ai không khao khát được yêu.

Cô khao khát rất nhiều tình yêu nhưng lại chưa bao giờ dám bày tỏ nhu cầu yêu thương của mình với ai.

Cô sợ, sợ những ảo ảnh hư ảo.

Cô chưa bao giờ đòi hỏi một tình yêu một cách rõ ràng như vậy, nhưng bây giờ cô rất chắc chắn.

Cô muốn tình yêu của Lục Bắc Đình.

Muốn được Lục Bắc Đình yêu.

Cũng muốn yêu Lục Bắc Đình.

Lục Bắc Đình bước nhanh hơn, đến trước mặt cô.

Trước cửa có hai bậc thang, anh đứng trên bậc thang thứ nhất, nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của cô, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt qua đuôi mắt cô: “Ôm một cái không?”

Nam Tê Nguyệt đứng yên không động, giữa hai người cách nhau một bậc thang, ánh mắt cô khẽ động, đối diện với anh vài giây, cuối cùng cong mắt cười, đưa tay lên ôm cổ Lục Bắc Đình đồng thời ngả toàn bộ trọng lượng cơ thể mình vào người anh.

Anh đỡ lấy cô, hai tay nâng cô lên ôm lấy, với tư thế như ôm gấu ôm cô vào trong nhà, Nam Tê Nguyệt đung đưa hai chân, vươn tay khép cửa

Cô nghịch ngợm sờ sờ tai Lục Bắc Đình, Nam Tê Nguyệt chất vấn: “Phỏng vấn đạo diễn Lục một chút, chuyện đính chính này rõ ràng có rất nhiều cách, tại sao cuối cùng lại chọn cách công khai mình đã kết hôn?”

Tai Lục Bắc Đình tê dại, vỗ nhẹ vào mông cô, nụ cười rạng rỡ đến tận đáy mắt: “Bởi vì phải ngăn chặn những sự việc tương tự xảy ra nữa.”

“Tuyên bố đã kết hôn là để mọi người biết Lục Bắc Đình đối với cô Lục là sự yêu thương và trung thành.”

Nam Tê Nguyệt tựa cằm vào vai anh, không dám thẳng người lên nhìn vào mắt anh, sợ vừa nhìn sẽ không nhịn được mà đỏ mắt.

Khi đóng phim cô có thể khóc trong ba giây, đó là vì tuyến lệ phát triển, hốc mắt sẽ vì một câu nói mà đong đầy nước mắt.

“Ừm.” Giọng cô mềm mại, sụt sịt mũi, có chút nũng nịu nói, “Lục Bắc Đình, anh thật tốt.”

Lục Bắc Đình nghe vậy cười khẽ một tiếng, ôm cô vào bếp, một tay đổ đậu xanh đã rửa sạch vào nồi nấu: “Còn gì nữa không?”

Nam Tê Nguyệt nghiêm túc nói: “Còn nữa, cảm ơn anh.”

“Cảm ơn bằng lời nói thôi sao?” Lục Bắc Đình ôm cô nhấc lên, rời khỏi bếp đi ra sofa phòng khách, khi ngồi xuống vẫn giữ nguyên tư thế này.

Nam Tê Nguyệt ngồi trên đùi anh, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cuối cùng ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, cô ôm mặt anh, nhắm mắt hôn lên môi anh, chủ động hé mở môi anh, hôn say đắm và sâu sắc.

Ánh mắt Lục Bắc Đình khẽ nheo lại, rất nhanh giành lại thế chủ động, ôm eo cô, tận hưởng quá trình hòa quyện hơi thở này.

Tay phải của anh không tự chủ được mà di chuyển lên trên, Nam Tê Nguyệt bị trêu chọc đến mức tai nóng ran, mềm nhũn trong lòng anh, khó khăn lắm mới lấy lại được hơi thở, run rẩy nói: “Đừng…”

Nếu sờ tiếp, e rằng sẽ không thể kiểm soát được.

“Đậu xanh vẫn đang nấu.” Giọng Nam Tê Nguyệt hơi khàn, làm một động tác nuốt nước bọt, đưa tay ra nắm lấy cổ tay đang gây rối kéo xuống, hơi thở hổn hển, “Em muốn ăn chè.”

Hơn nữa, thư ký Ngô đã đi mua hạt sen, chắc chắn sẽ sớm được giao đến.

Lục Bắc Đình khẽ cắn vào d** tai cô, sau đó cúi đầu vào cổ cô hít một hơi thật sâu, hơi thở nóng rực, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Bảy phần đường?”

Nam Tê Nguyệt: “Mười phần đường.”

Lục Bắc Đình bật ra một tiếng cười nhẹ: “Được.”

Tối qua đã hành hạ quá lâu, dù thế nào tối nay anh cũng không thể đòi nữa, nếu không sẽ thực sự làm tổn thương cô.

Ăn chè đã là một tiếng sau, Lục Bắc Đình cùng cô ăn, giữa chừng nhận được điện thoại của thư ký Ngô, anh không né tránh, nghe thư ký Ngô báo cáo chi tiết trong điện thoại, toàn bộ quá trình mặt không biểu cảm, cuối cùng mở miệng nói: “Vậy thì để tất cả mọi người đều biết.”

Nếu đã thích hot search như vậy thì cứ để cô ta treo trên hot search một tuần khỏi xuống.

Nam Tê Nguyệt nghe không rõ lắm nhưng chú ý đến thái độ của Lục Bắc Đình cũng đoán được một chút, thế là sau khi anh cúp điện thoại liền ngẩng đầu hỏi: “An Tây?”

“Ừm.” Lục Bắc Đình nhìn chè đậu xanh hạt sen trong bát cô đã ăn gần hết, lại từ bát của mình chia qua một ít, “Muốn nghe không?”

“Anh nói đi.” Nam Tê Nguyệt húp một ngụm, ngọt đến mức nheo mắt lại, vẻ mặt tận hưởng.

“Ảnh của em và Tần Vũ mấy hôm trước là do cô ta cung cấp cho tài khoản marketing, và người bao nuôi cô ta là một người đàn ông đã có gia đình.” Giọng điệu của Lục Bắc Đình không có chút gợn sóng, rút một tờ giấy ăn ra lau khô ngón tay Nam Tê Nguyệt không cẩn thận dính nước chè.

“Hết rồi à?” Nam Tê Nguyệt xưa nay thông minh, thực ra đã đoán được gần hết, bèn hỏi: “Kim chủ của cô ta là ai?”

“Ông chủ của một công ty nhỏ.” Trong mắt Lục Bắc Đình, những công ty không cùng đẳng cấp với Bắc Nam đều là công ty nhỏ.

Nam Tê Nguyệt nghe ra được sự khinh thường trong giọng nói, mím môi cười một tiếng: “Vậy anh thì sao, ông chủ của một công ty lớn?”

Rõ ràng là từ “ông chủ” đã kích th/ích lòng hiếu thắng của anh, Lục Bắc Đình liếc cô một cái: “Dung Ngộ bọn họ đều gọi anh là tiểu Lục tổng.”

Nam Tê Nguyệt khựng lại, đột nhiên bật cười thành tiếng: “Ha ha ha ha ha —”

“Tiểu Lục tổng.”

“Tiểu, Lục, tổng.”

Cô không quan tâm đến sắc mặt của Lục Bắc Đình mà lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi, gọi xong lại tiếp tục cười ha hả, cuối cùng cười đến mức nước mắt chảy ra.

Lục Bắc Đình: “…”

Tuy anh không biết điểm hài hước ở đâu nhưng anh biết đây là sự chế giễu.

“Vậy anh cả có phải là đại Lục tổng không?” Nam Tê Nguyệt hỏi xong lại muốn cười.

“Không có chữ ‘đại’.” Lục Bắc Đình khẽ thở dài, ngăn cản hành động vừa cười vừa ăn chè của cô, “Chỉ là để phân biệt tốt hơn, khi cùng xuất hiện với anh cả, đối phương thường gọi anh cả là tổng giám dốc Lục, nhưng ở Bắc Nam anh cũng là tổng giám đốc Lục.”

“Ừm ừm ừm.” Nam Tê Nguyệt rất nghiêm túc gật đầu, “Tổng giám đốc Lục.”

Lục Bắc Đình bị tức cười: “Vui như vậy sao?”

“Không.” Nam Tê Nguyệt lau đi đôi mắt ướt, “Chỉ là nghĩ đến sau này anh ba bốn mươi tuổi, người ta còn gọi anh là tiểu Lục tổng…”

“Không ai không có mắt như vậy.” Ánh mắt Lục Bắc Đình sâu thẳm, dường như nghĩ đến điều gì đó, cười nói, “Sau này anh là lão Lục tổng, tiểu Lục tổng là người khác.”

Nam Tê Nguyệt chớp chớp mắt: “Ai vậy?”

“Đoán xem.” Lục Bắc Đình cong môi, thấy cô đã ăn không nổi nữa, bèn mang bát đi rửa trong bếp.

Nam Tê Nguyệt khẽ sững sờ, ngơ ngác một lúc.

Bình Luận (0)
Comment