Nhóm Kelvin và gia đình David đến một nhà hàng ăn tối. Sau đó
nhóm Kelvin chia tay gia đình David rồi cả nhóm cùng đến tháp
Eiffel chơi. Chiều theo ý của Jenny mọi người đi bộ đến tháp
còn xe thì gọi bác tài tới lấy. Không hổ danh là kinh đô ánh
sáng, Pari hiện lên trong màn đêm một cách lung linh, tráng lệ.
Dòng người vẫn tấp nập như ban ngày thậm chí còn hơn nữa. Đi
bộ vào lúc này quả là một điều tuyệt vời, vì chỉ có đi bộ
mới có thể thấy được hết vẻ đẹp của kinh đô ánh sáng này. Đi vào trong tháp Eiffel xem này xem nọ đế 23 giờ 30 phút nhóm
Kelvin về nhà vì sắp đến giờ tháp đóng cửa ùi mà. Vẫn là đi bộ nhưng lần này cả nhóm không đi cùng nhau nữa, Kelvin và
Jenny muốn đi dạo một lát rùi mới về, những người còn lại về thẳng biệt thự luôn. Kelvin và Jenny tay trong tay đi dưới ánh
đèn đa màu và hoà vào dòng người tấp nập trên đường. Dù không nói gì nhiều nhưng cả hai đều đang cảm nhận được niềm hạnh
phúc bất tận, một niềm hạnh phúc của tình yêu đang thấm dần
vào trái tim của cả hai. Đang đi thì Kelvin quay sang hỏi Jenny:- Em có yêu anh thật lòng lòng không?
- What? Có phải anh say rượu rồi không mà hỏi em câu đấy. Tất nhiên là em yêu anh thật lòng rồi._Jenny
- Vậy dù có gặp sóng gió gì cũng không được buông tay anh nhé._Kelvin
- Chỉ sợ anh không nắm tay em nữa thôi._Jenny
- Không có chuyện đấy đâu._Kelvin nhìn Jenny bằng ánh mắt trìu mến và nói
- Hỳ, mong là mãi mãi vậy._Jenny hạnh phúc lắm khi nghe những câu từ mà Kelvin thốt ra lúc này
- Ngốc, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em đâu._Kelvin cốc nhẹ vào đầu Jenny
Rồi cả hai lại tiếp tục tay trong tay đi dạo trên khu phố đông người.
Tại biệt thự nhóm Kelvin đang ở
- Anh Kelvin với Jenny chưa về à?_Emily
- Ừm, hai người đó nói di dạo về sau._Mary
- Anh Henry, đưa Lily lên phòng giúp em với, hồi nãy Lily uống hơi
quá(Lily say thật hay giả? Có Jun biết, Lily biết, trời biết,
đất biết và những ai đọc tiếp truyện sẽ biết.híhí)._Jun nói
với Henry
- Ừm._Henry đồng ý không một chút nghi
ngờ, Emily cũng không để ý mà về phòng ngủ luôn, còn Mary và
Ken cũng ai về phòng nấy ùi(Mary và Ken chưa bao giờ ngủ chung
nhá mọi người, Mary nói khi nào Mary tròn 18 tuổi sẽ qua ngủ
cùng Ken, còn giờ thì never.hiha)
Henry đưa Lily lên phòng, Jun cầm theo 2 tách trà gừng lên theo sau luôn. Henry đặt Lily xuống giường xong Jun nói:
- Anh uống trà gừng đi, em pha cho hai người đó._Jun đưa cho Henry một tách rôi cầm một tách đến bên Lily
Henry nhận lấy và uống. Nhìn Henry uống tách trà gừng đó Jun nở một nụ cười đắc ý.
- Cảm ơn em, anh về phòng đây._Henry nói rồi định về phòng
nhưng...tự dưng Henry thấy chóng mặt rồi chẳng biết gì nữa.
- Còn lại em tự lo nhé._Jun
- Thanks chị iu nhiều. Chúc chị iu ngủ ngon nhoa._Lily ngồi dậy mặt tỉnh bơ còn cười tươi như hoa nữa
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng sớm
Emily vừa làm vệ sinh cá nhân xong thì bước xuống bếp thấy Jun đang pha một ly trà gừng, tò mò Emily hỏi:
- Chị Jun pha trà gừng cho ai thế?
- À, chị pha cho Lily ý mà._Jun
- Vậy hả?_Emily
- Ừm,mà em có thể đem lên phòng cho Lily được không? Chị đi WC._Jun
- Cũng được, để em đêm lên cho._Emily nể Jun lắm lắm nên mới đồng ý thôi
Lên đến trên phòng của Lily, Emily định gõ cửa thì thấy cửa chỉ
khép lại còn hở một chút xíu nên Emily đẩy cửa vào luôn.
"Choang" Tách trà gừng trên tay Emily rơi xuống nền. Trước mặt
Emily bây giờ trên giường của Lily không chỉ có mình Lily mà còn có thêm cả Henry. Hơn nữa quần áo của hai người đó còn vút
lung tung ở trong phòng. Emily như chết đứng với cảnh tượng
trước mặt. Lúc này Lily và Henry mới thức. Nhìn thấy Emily rồi nhìn lại bản thân Henry và Lily hốt hoảng(nhưng có một thật
một giả nha mọi người).
Henry cũng chẳng hiểu
chuyện gì đang sảy ra và cũng chưa biết phải giải thích thế
nào với Emily trong lúc này. Còn Emily thì hết kiên nhẫn để
đứng ở đó đợi lời giải thích của Henry rồi, chuyện này là
quá sốck đối với Emily nên Emily không tài nào bình tĩnh được
mà bỏ chạy ra ngoài luôn. Phải, Emily đã chạy đi, mà nói đúng
hơn là chạy chốn khỏi cái điều kinh khủng đang diễn ra này vì
có lẽ chuyện này là quá sức tưởng tượng của Emily. Lily cười
thầm khi thấy Emily như vậy, còn bên ngoài đang giả khóc thút
thít trông tội nghiệp lắm. Nghe tiếng động lạ ở phòng Lily nên
mọi người chạy qua xem. Khi mọi người đến thì thấy bóng Emily
đang khuất dần, trong phòng Henry đang mặc quần áo còn Lily ngồi co người lại gục mặt xuống đầu gối khóc. Jun tiến đến ngồi
cạnh Lily ôm Lily vào lòng, Lily vẫn khóc nức nở.(huhu, hai chị
em này diễm cảm động quá mọi người nhở? Hừm...). Ken và
Kelvin chẳng biết phải nói gì vì cả hai nghĩ Henry không phải
người như vậy, nhưng chẳng ai có thể phủ nhận được sự thật
trước mắt. Jenny và Mary chạy theo Emily nhưng đến cổng thì không thấy đâu nữa. Còn Henry không nói thêm gì mà xuống nhà lấy con BMW đi tìm Emily.