Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi!

Chương 72

- Có đi thôi mà cũng không xong, trẻ con hả. Đứng lên xem nào._Ken rõ ràng lo lắng chạy đến đỡ Mary mà miện lại trách móc. Kiểu này là trách yêu ý mà.

- Đau. Không đi nổi, cõng đi._Mary đứng dậy kêu đau, hai má phụng phịu làm nũng Ken.

- Không. Ai bảo đi ngu, tự chịu._Ken phũ phàng từ chối bỏ Mary ra. Ai bảo bình thường Mary bắt nạt Ken nhiều lắm vào, nên Ken mới lợi dụng cơ hội này để trả thù. Nhưng Ken "ngu" thật rồi, Mary có đau chân thật đâu. Ấy thế mà Mary diễn như thật ý, Ken bỏ cái giả vờ ngồi bệt xuống đất, hai mắt long long ngấn lệ sắp rơi. Mè nheo, mè nheo nữa rồi, kiểu này Ken sợ nhất.

- Thôi được rồi, thương, lại đây nào._Ken ngồi xuống cho Mary leo lên lưng.

Mary từ mặt mếu chuyển sang mặt tươi như hoa không cần tưới leo lên cái lưng to chắc của Ken. Học sinh của hai đội nãy giờ đứng im nhìn đôi này. Một số học sinh nữ cảm thấy ga tô với Mary và cũng muốn có người iêu vì vẫn còn fa. Còn một số khác hy vọng người yêu mình cũng ngọt ngào như vậy. Xong, Ken cõng Mary nên đội Jenny và đội Kelvin được cớ đi chung. Đi chung được một lúc Emily và Henry cùng thấy rau, thịt, trứng...được để trong một cái túi trong suốt to, đây cũng có người như lúc nãy. Rồi như bay Henry và Emily chạy vèo cái đến lấy túi đó. Nhưng không ai nhường ai lấy sao được. Là con trai, là người yêu, Henry cũng có ý định nhường Emily rồi nhưng lại nghe thấy mọi người trong đội hô to "không được dại gái" thế là lại dẹp ý định đấy luôn.

- Ai trả lời đúng và nhanh hơn sẽ lấy được._Người đó

- Hỏi đi._Henry và Emily đồng thanh

- Thực phẩm có những loại nào._Người đó

- Lương thực, rau củ, hoa quả, thịt cá._Emily hấp tấp trả lời mà không hay câu trả lời bị sai một xíu.

- Sai. Ngũ cốc, hoa quả, thịt cá, rau củ._Henry nhanh miệng nói luôn như tát nước vào mặt Emily.

- Xin chúc mừng đội của bạn nam này._Người đó

Henry lè lưỡi với Emily rồi tự hào bê bịch thức ăn kia về. Còn Emily mặt thâm xì, bực tức vì một giây vội vàng đã để thua Henry. Emily bực tức dậm chân xuống đất rồi vô tình nhẫm trúng cục đá, đâm ra té ngã xuống một cái hố sâu tầm 1m. Emily thì hoảng loạn hết mức, mọi người xung quanh há hốc miệng, Henry bỏ bịch thức ăn chạy đến nhưng không kịp.

- A...ở đây có một bịch thức ăn này.haha._Trước sự lo lắng của mọi người, Emily lại reo lên khi thấy bịch thức ăn bên cạnh. Đúng là trong cái rủi có cái may mà.

Sau câu reo của Emily, Mary và Jenny chạy lại đỡ Emily và bịch thức ăn lên. Và người đứng đó lại làm công việc quen thuộc.

- Thức ăn có những chất dinh dưỡng nào?_Người đó

- Chất bột đường, chất đạm, chất béo, chất khoáng, chất xơ, các loại vitamin._Emily trả lời chắc nịch và tự tin hơn lúc nãy.

- Chúc mừng bạn._Người đó

- Lêu lêu...Em cũng có này.hehehe._Emily quay lại lè lưỡi với Henry

Tất cả mọi người cười phá lên trước biểu cảm trẻ con cực đáng yêu của Emily. Emily xấu hổ nặn ra một nụ cười gượng gạo, máy móc. Xong lại thực hiện nghĩa vụ cao cả là đi tiếp. Đi thêm một đoạn, Ken có ý tưởng "tách ra đi tìm cho nhanh, chứ đi một loạt thế này bao giờ mới tìm xong". Ý tưởng của Ken được thực hiện sau đó chưa đầy 1 phút, và Mary phải tự đi. Đội Kelvin với đội Jenny đi tách rồi mà chẳng hiểu duyên cớ gì lại gặp nhau. Nhưng lúc này nhìn hết cũng thấy toàn người trong nhóm Kelvin hoy, vì cả hai đội đều chia 5 sẻ 7 ra đi tìm hết rồi. Vẫn tiếp tục đi, nói chuyện với nhau vẫn bình thường, hầu như mọi chuyện đều diễn ra rất bình thường. Chỉ khi đến một chỗ...cây ở đây khá rậm, chỉ còn một lối đi nhỏ xíu. Nhóm Kelvin phải xếp hàng nối đuôi nhau đi, Jun và Jenny đi sau cùng. Chả nói ai cũng đoán được, Jun mà đi cùng Jenny kiểu gì cũng có chuyện. Rồi chuyện gì đến cũng đến hoy. Jun đi sau Jenny giả vờ vấp vào cục đá rồi va vào Jenny. Mà Jenny cũng xui lắm cơ, nếu ngã về phía trước, va vào Henry thì không sao rồi, đằng này lại đứng không vững ngã sang bên cạnh. Đã thế bên cạnh còn là một cái hố(rừng nhiều hố ghê), cỏ mọc quanh che khuất đi, đến lúc ngã xuống mới biết đó là cái hố. Cũng thảm hết sức lun, khi Jenny lộn một vòng mới tiếp đất. Mọi người hốt hoảng quay lại nhìn.

- Jenny, em có sao không?_Kelvin chạy lại lo lắng hỏi rồi tìm cách kéo Jenny lên.

- Chị xin lỗi, chị không cố ý._Jun chưng bộ mặt ăn năn, hối lỗi đậm chất giả tạo xin lỗi Jenny trước mặt mọi người.

Kelvin bế Jenny trên tay, mặt hậm hực tỏ vẻ tức giận nhìn thẳng vào mắt Jun làm Jun đổ mồ hôi lạnh.

- Nhỏ nhen đến thế sao._Kelvin lạnh giọng có pha chút kinh bỉ nói với Jun. Chả là nãy Kelvin tự dưng quay đầu lại vô tình nhìn thấy Jun giở trò với Jenny. Từ đầu Kelvin cứ nghĩ là Jun không cố ý thật, nhưng sau đó lại thấy vẻ mặt đắc ý của Jun làm Kelvin nghĩ ngay rằng Jun trả đũa Jenny.

Kelvin bế Jenny về căn cứ địa để băng bó, những người còn lại đi tìm tiếp. Jun thì khỏi nói rồi, đang tức muốn phát điên lên luôn. “Cô đợi đấy, tôi sẽ cho cô biết tôi thật sự là như thế nào…”-Jun nghĩ thầm.
Bình Luận (0)
Comment