Đừng Rung Động Trước Vẻ Đẹp

Chương 13

Anh khẽ nheo mắt lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại mấy giây, rồi bất ngờ ném nó sang ghế phụ, lái xe quay về công ty.

Nhóm chat nội bộ tầng 58 của Tập đoàn Ích Chu.

Tin nhắn của nhân viên trong nhóm trôi nhanh như nước chảy.

[Báo động cấp một! Báo động cấp một! Tiền sảnh báo lên là hôm nay tâm trạng Dư tổng cực kỳ tệ! ]

[Trợ lý Tằng chẳng phải bảo Dư tổng hôm nay không đến công ty sao? ]

[Ai mà biết được, mọi người cẩn thận ứng phó nhé anh em! ]

[Đến rồi, đến rồi, tôi thấy Dư tổng lên thang máy rồi, sắc mặt lạnh đến mức không dám nhìn, nhưng… còn đẹp trai hơn nữa thì phải, hu hu hu…]

[Tỉnh lại đi, đàn ông quan trọng hay cái mạng của bà quan trọng hơn hả!]

[Muốn thả thính Dư tổng cũng phải xem mạng mình dài được bao nhiêu, ngoan ngoãn làm việc đi nhé.]

Điện thoại của trợ lý Tằng cũng reo “ting ting” một tràng từ sớm, tất nhiên là anh ta đã đọc hết tin nhắn trong nhóm. Lúc này, anh ta đang đứng trước thang máy để đón.

Cửa thang máy mở ra, Dư Tẫn Thành bước ra với gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Trợ lý Tằng theo sau, chú ý thấy sắc mặt của cấp trên hôm nay thực sự còn u ám và dữ hơn thường ngày.

Chuyện gì vậy trời, sao chỉ mới đi một chuyến ra ngoài đã thành ra thế này?

Trợ lý Tằng cười bắt chuyện: “Dư tổng, đội sản xuất phim đã chờ trong phòng họp rồi.”

Người đàn ông dừng bước, giọng trầm thấp: “Bộ phim của Minh Kiều à?”

Trợ lý Tằng cười tươi như hoa: “Đúng vậy.”

Chắc hẳn tổng giám đốc sẽ vui khi nghe đến tên cô Minh chứ, dù gì cũng đã lâu không gặp rồi.

Nhưng khi thấy vẻ mặt của sếp càng lúc càng âm trầm, nụ cười của trợ lý Tằng lập tức đông cứng. Anh ta chợt hiểu ra, người khiến tổng giám đốc mất vui rất có thể chính là Minh Kiều. Lúc này anh ta hối hận muốn tự tát mình mấy cái.

Tưởng rằng hôm nay Dư Tẫn Thành sẽ không quan tâm chuyện bộ phim nữa, ai ngờ anh ta khựng lại một chút rồi nói: “Đi phòng họp.”

Cửa phòng mở ra, người đàn ông cao ráo lạnh lùng bước vào, ngồi xuống ghế chủ tọa, giọng thản nhiên: “Hoan nghênh mọi người.”

Đội làm phim lần này là nhóm quốc tế hàng đầu, định hướng thị trường vào Trung Quốc, hợp tác với một thương nhân hàng đầu như Dư Tẫn Thành, có thể nói là sự kết hợp mạnh – mạnh. Chỉ cần chọn được một nữ chính có thực lực, bộ phim này gần như chắc chắn sẽ là tác phẩm ăn khách của năm sau.

Đạo diễn và biên kịch trao đổi một số ý tưởng về kịch bản, Dư Tẫn Thành lặng lẽ lắng nghe, rất ít khi đưa ra phản hồi.

Nhưng khi nói đến chuyện chọn vai, đạo diễn và biên kịch lại không mấy lạc quan về nữ diễn viên Minh Kiều mà Dư Tẫn Thành đề cử.

Đạo diễn nói: “Tôi đã xem tác phẩm của cô ấy, quả thật rất có thần thái, nhưng để diễn vai này, tôi cho rằng cô ấy chưa đủ trải nghiệm và chiều sâu, có thể sẽ không thể hiện được hết.”

Biên kịch cũng gật đầu: “Dù sao Minh Kiều còn quá trẻ, lần này nữ chính cần một người từng trải, tôi nghĩ như vậy mới có thể hoàn hảo. Mong Dư tổng sẽ cân nhắc kỹ.”

Dư Tẫn Thành vẫn cúi mắt như đang suy nghĩ gì đó.

Gương mặt anh sắc nét, lạnh lùng, khi không nói lời nào khí thế lại càng bức người, khiến bầu không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng.

Một lúc sau, anh khẽ nhếch môi, giọng nhạt nhẽo vang lên: “Vậy tức là các người đang nghi ngờ năng lực chuyên môn của cô ấy?”

Trợ lý Tằng liếc sếp một cái.

Xong rồi, sao anh ta lại có cảm giác tổng giám đốc sắp vì hồng nhan mà nổi giận thế này?

Đạo diễn và biên kịch nhìn nhau.

Đạo diễn mỉm cười:“Đúng vậy. Nhưng nể mặt Dư tổng, tôi sẽ cho Minh Kiều một cơ hội thử vai. Được hay không thì dựa vào năng lực của cô ấy. Diễn viên cần có sự sáng tạo vô hạn, biết đâu còn có người phù hợp hơn cô ấy. ”

“Ví dụ như ai?” Dư Tẫn Thành lười biếng bắt chéo chân, tựa người ra sau.

“Tôi và biên kịch đã bàn bạc, trong số diễn viên thực lực ở Trung Quốc, chúng tôi đều cho rằng Lâm Tuyết rất phù hợp.” Đạo diễn điềm nhiên đáp.

Cái tên ấy khiến ánh mắt Dư Tẫn Thành hơi sẫm lại, im lặng không nói gì.

Còn trợ lý Tằng thì không biết dùng từ nào để diễn tả sự chấn động trong lòng.

Lâm Tuyết!

Bạn gái tin đồn trước đây của tổng giám đốc Dư!

Người phụ nữ này từng ở vị trí cao nhất trong giới giải trí Hoa ngữ, sau đó không biết thế nào lại dính tin đồn với tổng giám đốc, rồi đột nhiên gần như rút lui khỏi làng giải trí.

Dù giới giải trí đổi mới nhanh chóng, nhưng chỉ cần cô ta trở lại, vẫn có thể chiếm chỗ đứng, vì năng lực diễn xuất quá rõ ràng.

So với Minh Kiều, nhan sắc Lâm Tuyết không bằng, nhưng về diễn xuất thì thật khó nói ai hơn ai.

Trợ lý Tằng chợt có cảm giác mình đang xem phim truyền hình tám giờ tối.

Thật sự là…

Quá kịch tính!

Bất kể tổng giám đốc Dư và Lâm Tuyết trước đây có thật hay không, giờ lại thêm Minh Kiều vào, chuyện sau này chắc chắn sẽ vô cùng hấp dẫn.

“Không được.” Giọng Dư Tẫn Thành lạnh nhạt, không lộ chút cảm xúc, “Nếu các người chọn người khác làm nữ chính, tôi sẽ không đầu tư một xu.”

Dù đạo diễn là người nổi tiếng cũng không khỏi thấy khó chịu, ấn tượng về Minh Kiều vì thế mà giảm hẳn: “Xin hỏi Dư tổng, tại sao nhất định phải là Minh Kiều?”

Tại sao nhất định phải là cô ấy?

Dư Tẫn Thành hơi sững người, nói: “Tôi đã hứa với cô ấy.”

Đạo diễn cười: “Một doanh nhân như ngài Dư sao lại câu nệ tiểu tiết? Ngài có thể cho cô ấy một bộ phim khác, không nhất thiết phải là bộ này. Chúng tôi làm phim không chỉ vì nghệ thuật, mà còn phải chú trọng đôi bên cùng có lợi. Dùng Lâm Tuyết, đó mới là đôi bên cùng thắng.”

Nói chuyện không hợp, Dư Tẫn Thành cũng không muốn phí thời gian.

Anh vốn dĩ không thích tốn công vào những chuyện không cần thiết. Cái tên Lâm Tuyết trong vòng vài phút đã bị nhắc quá nhiều lần, khiến anh thấy hơi chán ngán.

Đối với lời của đạo diễn, người đàn ông chỉ lạnh nhạt liếc anh ta từ trên xuống, hờ hững nói: “Điều tôi muốn cho cô ấy, nhất định phải là thứ tốt nhất.”

Nói xong câu đó, chính anh cũng hơi ngẩn ra.

Sau đó khẽ nhíu mày, cất bước rời đi.

Trong mấy phút ngắn ngủi ấy, trợ lý Tằng còn đang cân nhắc xem nữ chủ nhân tương lai là ai sẽ chiếm ưu thế hơn, vẫn chưa quyết định được, thì câu nói vừa rồi của Dư Tẫn Thành đã cho anh ta một viên thuốc an thần.

Xem ra chuyện đại Boss thích Minh Kiều.

Là chắc rồi!

Còn chuyện Lâm Tuyết đột nhiên tái xuất, thực sự hơi khó hiểu.

**

Tưởng Dạ lấy lý do bàn công việc để mời Minh Kiều và Vệ Hoa cùng ăn tối. Hai bên vừa ký xong hợp đồng phim truyền hình, tất nhiên cũng nên nể mặt anh ta.

Để thuận tiện cho thân phận của Minh Kiều, nhà hàng được đặt là phòng riêng, không lo bị chụp ảnh.

Ăn được một nửa bữa, Vệ Hoa bị mấy cuộc điện thoại gọi đi, công ty có một cuộc họp, cần cô phải đến. Cô không yên tâm để Minh Kiều ở lại một mình nên gọi điện cho Phương Phi, bảo cô ấy mau đến đây ăn cùng.

Trong phòng chỉ còn Tưởng Dạ và Minh Kiều, nhưng cô cũng không thấy ngượng ngùng hay khó xử gì, cứ nghiêm túc ăn uống. Cô ăn khá nhiều nhưng không hề thô lỗ, trái lại còn rất vừa mắt.

Tưởng Dạ nhìn má cô hơi phồng lên, khẽ cười: “Các nữ minh tinh mà còn dám ăn nhiều vậy sao?”

Lần đầu thấy Minh Kiều như thế, anh cảm thấy rất đáng yêu.

Bèn nhìn cô thêm vài lần.

Minh Kiều nhàn nhạt nói: “Chỉ có mỹ thực là không thể phụ lòng.”

Những ngôi sao khác thì nhiệt tình xây dựng hình tượng thánh ăn, nhưng sau lưng chỉ cần ăn thêm một hạt cơm là kêu than cả buổi. Còn cô thì ở đời thường ăn uống thả ga, lên chương trình mới phải kiềm chế.

Như lời Vệ Hoa nói, chỉ sợ cô không chú ý, lộ ra khí chất thôn nữ ham ăn thì sẽ phá hỏng hình tượng nữ thần mất!

Tưởng Dạ gật gù, ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang thêm vài món. Minh Kiều nói: “Đưa thực đơn cho tôi, trợ lý của tôi sắp đến rồi, chắc chưa ăn, cùng ăn luôn cho tiện.”

Tưởng Dạ ra hiệu đưa thực đơn cho cô, rồi hỏi: “Cô đối xử với người xung quanh mình cũng tốt như vậy sao?”

Minh Kiều tùy ý đáp: “Họ cũng tốt với tôi.”

“Cô Minh có bạn trai chưa?” Anh ta bất ngờ hỏi.

Minh Kiều liếc anh ta một cái, đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ: “Chưa.”

“Có định yêu đương không?”

Minh Kiều vừa nhúng thịt vào nồi vừa nói: “Trước tiên phải qua được ải fan của tôi đã.”

Trong giới giải trí, sức chiến đấu của fan các nhà lưu lượng đều không hề tầm thường. Minh Kiều, với tư cách là lưu lượng số một trong số các nữ minh tinh, sức chiến đấu của fan cô còn là chuẩn mực trong giới fan, từ việc kiểm soát bình luận, cày bảng xếp hạng, bình chọn, chia sẻ, thả tim… không có cái hạng nhất nào mà fan nhà cô không giành được.

Trong thời đại giải trí nam idol đang lên ngôi, sức ảnh hưởng cá nhân của Minh Kiều vẫn đủ mạnh để cân cả cuộc chơi, đúng nghĩa lợi hại.

Đối với câu trả lời vừa rồi, Tưởng Dạ khẽ cười: “Tôi sẽ cố gắng.”

Minh Kiều không biểu lộ cảm xúc.

Tưởng Dạ ngừng một chút, nói: “Lần trước bắt chuyện là tôi không giữ chừng mực, xin lỗi cô Minh.”

“Không sao, sau này chúng ta vẫn còn hợp tác, nhưng chỉ có thể là quan hệ hợp tác thôi. Tưởng tổng, mong anh hiểu.”

Cô đã nói rõ đến thế, Tưởng Dạ sao lại không hiểu. Chỉ là, nhiều chuyện trong tương lai vẫn chưa có kết quả, ai mà nói chắc được rằng Minh Kiều sẽ không có liên quan gì đến anh chứ?

Cả hai không nói thêm gì nữa.

Phương Phi đến nơi, cùng Minh Kiều ăn thêm khá nhiều món, lúc rời nhà hàng thì trời đã xế chiều.

Minh Kiều tự lái xe, không để Phương Phi đưa về.

Ba người tách nhau trước cửa nhà hàng, Minh Kiều từ chối ý tốt muốn đưa cô về của Tưởng Dạ, rồi tự rời đi trước.

Cô hiếm khi tự lái xe, quãng đường từ nhà hàng về nhà mất khoảng một tiếng. Khi lái xe đến trước cổng biệt thự, từ xa cô đã thấy có một chiếc xe đỗ ngay trước cửa.

Minh Kiều bấm còi, đối phương không phản ứng.

Cô xuống xe, đi tới gõ mấy cái vào cửa kính: “Xin chào, phiền anh dời xe đi được không? Tôi không vào nhà được.”

Cửa kính hạ xuống hoàn toàn, lộ ra gương mặt nam tính góc cạnh rõ ràng. Anh nghiêng đầu nhìn cô, hốc mắt sâu, đôi mắt dài hẹp và lạnh lùng, cứ thế lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô.

Minh Kiều hơi sững lại: “Dư Tẫn Thành, sao anh lại ở đây?”

Cô quên cả khách sáo, gọi thẳng tên anh.

“Tiện đường.” Dư Tẫn Thành thu ánh mắt lại, giọng vẫn lạnh nhạt.

Minh Kiều thấy khó hiểu, lại tiện đường?

Lần trước tiện đường ra sân bay, lần này tiện đường đến nhà cô?

Cô cũng không hỏi kỹ: “Vậy anh dời xe ra đi, xe tôi còn phải vào.”

“Tại sao chặn số tôi?” Anh không nhìn cô, giọng vẫn lạnh nhạt, nhưng Minh Kiều lại nghe ra trong đó có chút ấm ức.

Cô thấy hơi vô lý.

Cô gái xoa xoa ấn đường, dịu giọng lại: “Lúc đó tôi đang bàn công việc, anh cứ nhắn tin liên tục, tôi tiện tay chặn thôi.”

Dư Tẫn Thành mím chặt môi, lạnh lùng nói: “Bỏ chặn tôi ra.”

Minh Kiều bất đắc dĩ, cảm giác như nếu hôm nay cô không bỏ chặn, thì chiếc xe này sẽ nằm ì ở cửa nhà cô đến khi trời long đất lở, biển cạn đá mòn mất.

Cô lấy điện thoại ra, ngay trước mặt anh bỏ chặn, rồi còn đưa cho anh xem: “Giờ thì được chưa?”

“Ừ.” Anh đáp nhạt.

Minh Kiều vẫn nghe thấy chút ấm ức trong câu đó.

Thật là lạ đời.

Sau khi Dư Tẫn Thành dời xe, Minh Kiều vừa định lên xe thì anh mở cửa, gọi cô lại.

Minh Kiều quay đầu, thấy trong tay anh là một bó hoa.

Hoa cẩm chướng?

Cô hơi nhướng mày.

Dư Tẫn Thành đưa hoa cho cô, sắc mặt bình thản, chẳng chút gợn sóng. Nếu không phải anh sở hữu một gương mặt đẹp đến mức người thần cùng phẫn nộ và vóc dáng chuẩn như người mẫu nam, thì Minh Kiều đã nghi đây là một bức tượng điêu khắc.

Cô hỏi: “Tặng tôi?”

“Ừ.”

“Anh biết hoa cẩm chướng tượng trưng cho gì không?”

Dư Tẫn Thành cúi mắt, liếc nhìn bó hoa.

Cô chậm rãi nói: “Tượng trưng cho tình mẫu tử bất diệt.”

Dư Tẫn Thành: “…”

Minh Kiều mỉm cười như không cười: “Dư tổng, xem ra anh rất có hiếu với tôi đấy.”

Bình Luận (0)
Comment