Mọi người đều trơ mắt nhìn Tổng giám đốc Dư bế người đi.
Mặt Vệ Hoa cứng ngắc, vội vàng đuổi theo: “Dư tổng, làm vậy e là không ổn đâu. Dù sao Minh Kiều nhà chúng tôi cũng là nghệ sĩ, ở đây lại có nhiều máy quay như thế, lỡ bị chụp được thì biết giải thích thế nào?
Vốn dĩ Minh Kiều đã là nữ minh tinh đầy rẫy tin đồn tình ái, giờ mà Dư Tẫn Thành xen vào thế này, e rằng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Người đàn ông dừng bước vài giây.
Vệ Hoa lập tức phân tích lợi hại: “Hơn nữa, ngài là Tổng giám đốc Ích Chu, bao năm nay luôn giữ mình trong sạch, chưa từng dính một chút scandal nào. Nếu bị chụp ảnh rồi đưa lên mạng, nhất định sẽ ảnh hưởng tới đời tư của ngài.”
Khuyên nhủ vừa mềm vừa cứng, Hoắc Á và Phương Phi đứng hai bên gật đầu lia lịa.
Cuối cùng, Dư Tẫn Thành cũng ngẩng mắt, nhìn thoáng qua người quản lý trước mặt, như đang cân nhắc.
Minh Kiều không hề ôm lấy cổ anh, nhưng người đàn ông này vẫn bế cô chắc chắn, động tác không hẳn là dịu dàng, nhưng có thể thấy đây là lần đầu anh bế một cô gái, đến cả cơ thể cũng hơi cứng nhắc.
Cô mở miệng: “Dư tổng, đội của tôi sẽ đưa tôi đến bệnh viện, thật sự không cần làm phiền anh.”
“Tôi đưa cô đi.” Giọng anh bỗng trở nên lạnh nhạt, mang theo sự áp chế, không cho phép từ chối.
Xe đỗ bên ngoài, anh bế cô lên xe.
Minh Kiều đưa tay kéo dây an toàn, anh lại lấy từ tay cô, hơi cúi xuống, hơi thở thanh mát bao trùm quanh người cô, giọng trầm khàn vang trên đỉnh đầu: “Sao? Sợ tôi à?”
Minh Kiều khựng lại: “Không.”
Dư Tẫn Thành nhìn cô, ánh mắt yên tĩnh: “Tại sao không để tôi đưa cô đến bệnh viện?”
Cô hỏi ngược lại: “Thế tại sao Dư tổng lại muốn đưa tôi đi?”
“Cô là gương mặt đại diện của Ích Chu, công ty có trách nhiệm.”
Minh Kiều mỉm cười: “Vậy thì được.”
Dư Tẫn Thành theo phản xạ chau mày, ánh mắt sâu lắng nhìn cô một lúc, không hiểu ẩn ý trong câu nói đó.
Hình như có gì đó không ổn, nhưng lại không biết không ổn ở đâu.
Anh vốn không phải người hay truy cứu đến cùng, bèn ngồi vào ghế lái.
Vệ Hoa cùng hai người kia dĩ nhiên phải đi theo, Dư Tẫn Thành liếc gương chiếu hậu nhìn mấy người bám sau, rồi lái xe rời đi.
Suốt quãng đường, Minh Kiều ngủ say.
Dư Tẫn Thành cũng im lặng, không mở lời.
Từ phim trường tới bệnh viện mất hơn một tiếng, lúc tới nơi cô vẫn chưa tỉnh.
Anh xuống xe, vòng sang mở cửa, lặng lẽ quan sát gương mặt khi ngủ của cô vài giây, rồi đưa tay, cẩn thận bế cô xuống.
Khi Minh Kiều tỉnh lại trong vòng tay anh, vẫn còn hơi mơ màng, giọng lười biếng: “Tới rồi?”
Dư Tẫn Thành cúi mắt nhìn cô, giọng cũng trầm thấp: “Ừ.”
Cô lại khẽ nhắm mắt: “Dư tổng, anh bế tôi không mỏi sao?”
Anh không đáp. Anh quen với sự im lặng, cũng quen dùng thái độ lạnh lùng để đối mặt với mọi việc.
Hôm nay số câu anh nói với Minh Kiều đã nhiều hơn thường lệ, nhưng ngừng một lát, vẫn cất lời: “Không mỏi.”
Sau đó, anh ở bệnh viện cùng cô khám chân và làm vài kiểm tra khác. Ngoài việc bị gãy xương, không còn gì nghiêm trọng, nhưng Dư Tẫn Thành vẫn làm thủ tục nhập viện cho cô.
Trên giường bệnh, Minh Kiều nhìn cái chân bó bột của mình, khẽ nhíu mày: “Dư tổng, tôi thấy không cần thiết phải làm vậy.”
Người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh trước giường bệnh, đôi chân dài bắt chéo, dáng vẻ lạnh lùng, chỉn chu. Nghe vậy, anh ngẩng mắt, đôi đồng tử đen láy khóa chặt lấy cô, sâu thẳm mà tĩnh lặng.
Minh Kiều không né tránh, lười biếng tựa vào gối, đối diện với ánh mắt ấy.
Ánh mắt anh dừng trên lớp bột trắng ở chân cô: “Gãy xương thì thế này mới mau lành.”
Cô còn định nói gì, thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Vệ Hoa cùng hai người kia và nhân viên đoàn làm phim lần lượt đi vào.
Thấy Dư Tẫn Thành, có lẽ bị khí chất lạnh lẽo, thanh mát quanh người anh áp chế, nhóm người vốn ồn ào lập tức im bặt.
Ngay cả khi hỏi thăm Minh Kiều cũng nói khẽ khàng, dè dặt, thi thoảng lại lén liếc sang người đàn ông lạnh lùng ngồi cạnh giường.
Vệ Hoa len lén bĩu môi. Cô ấy nhận ra, từ khi nhận làm đại diện cho Ích Chu và quen biết Dư Tẫn Thành, Minh Kiều làm gì cũng dễ dính dáng đến anh. Mới vài ngày thôi mà họ đã gặp nhau không biết bao nhiêu lần.
Hoắc Á và Phương Phi ghé sát bên giường Minh Kiều, hỏi han tình hình chấn thương. Minh Kiều chỉ nói sơ qua, còn Vệ Hoa thì thay mặt cô trao đổi với đoàn làm phim, xin dời lịch quay.
Đợi khi phòng bệnh vơi bớt người, Vệ Hoa mới ngồi xuống, hỏi: “Dư tổng, tôi nghĩ chúng ta cũng nên bàn về chuyện bồi thường. Hay là ra ngoài nói nhé?”
Dư Tẫn Thành liếc nhìn Minh Kiều, cô đang nói chuyện với hai trợ lý, đến cả khóe mắt cũng không thèm liếc sang anh một lần.
Người đàn ông chậm rãi đứng dậy, giọng trầm lạnh: “Hai người.”
Hoắc Á và Phương Phi bị bất ngờ gọi tên, ngơ ngác nhìn anh.
“Ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng đến cô ấy nghỉ ngơi.”
Lúc này Minh Kiều mới quay đầu nhìn anh, trên mặt mang theo vài phần nghi hoặc và dò xét.
Có lẽ vì ánh mắt cô lại hướng về phía mình, sắc mặt Dư Tẫn Thành khẽ dịu xuống. Anh đưa tay cài khuy áo vest, giọng vẫn nhạt nhẽo: “Tôi ra ngoài bàn công việc, cô ngủ một giấc đi.”
Vệ Hoa: “???”
Sao cứ có cảm giác tổng giám đốc Dư rất để tâm đến nghệ sĩ kiểu “Phật hệ” này của cô ấy thế nhỉ? Rõ ràng trước kia còn tỏ vẻ ghét bỏ cơ mà?
Người đàn ông cao lớn bước ra trước.
Bởi khí thế anh vốn lạnh lẽo, giờ anh đi rồi, Phương Phi và Hoắc Á mới cảm thấy không khí trong phòng bệnh thoáng nhẹ hẳn, cùng nhau thở ra một hơi.
Vệ Hoa mặt đầy dấu hỏi đi theo sau Dư Tẫn Thành.
Hai người tới vườn hoa bên ngoài bệnh viện, Dư Tẫn Thành rút một điếu thuốc, nhàn nhã hút một hơi.
Vệ Hoa đứng cách anh mấy bước, không dám lại gần.
Không hiểu sao cô cảm thấy tổng giám đốc Dư bây giờ chẳng còn dễ nói chuyện như vừa nãy nữa, khí thế dường như càng lạnh hơn…
Dù sao anh cũng là tổng giám đốc Ích Chu, thân phận và tài sản không thể đo đếm, chỉ một câu nói cũng đủ khiến Đông Châu phải chấn động. Vệ Hoa khẽ lùi lại, tự nhiên chẳng tìm ra được cái sự tự tin khi nãy lúc Minh Kiều bị thương.
Nhưng vừa bị ánh mắt lạnh nhạt của anh quét qua, cô ấy liền dựng thẳng cổ, lấy hết dũng khí: “Dư tổng, tôi cũng không vòng vo…”
Dư Tẫn Thành đột ngột mở miệng: “Không lâu nữa Ích Chu sẽ đầu tư một bộ phim, Minh Kiều đóng nữ chính. Dàn diễn viên quốc tế, đầu tư đỉnh cấp.”
Vệ Hoa: “…”
Cô ấy kinh ngạc đến mức há miệng, chẳng nói nổi câu nào, ngây ra mấy giây liền.
Dư Tẫn Thành dập tắt điếu thuốc: “Không đủ?”
Anh cúi đầu, như đang nghĩ xem còn phải cho thêm gì nữa.
Làm quản lý bao năm, Vệ Hoa hiểu rõ tài nguyên tốt trong giới này khó kiếm đến mức nào. Vậy mà Dư Tẫn Thành lại dễ dàng hứa trao cho họ tài nguyên hàng đầu như thế, đây đã là cơ hội trời cho. Cô ấy biết không thể được voi đòi tiên, hơn nữa biết dừng đúng lúc thì sau này hợp tác mới thuận lợi.
Cô ấy vội vàng nói: “Đủ rồi, đủ rồi! Dư tổng quả nhiên là đối tác hiếm có khó tìm. Chúng tôi vô cùng hài lòng, vô cùng hài lòng! Có điều này không biết có nên nói không, thật ra Minh Kiều nhà chúng tôi là cô gái rất ngoan, chịu khó, sau này công ty anh có dự án hợp tác nào, xin hãy ưu tiên nghĩ tới chúng tôi!”
Dư Tẫn Thành hờ hững đáp một tiếng “Ừ”, rồi quay người rời đi.
Vệ Hoa được lợi thì lập tức lấy lòng, tiễn anh lên xe xong mới hí hửng quay về phòng bệnh. Vừa mở cửa đã không kìm nổi lên tiếng: “Có tin vui! Có tin vui!”
Minh Kiều ngước mắt: “Tin gì vậy?”
“Dư tổng hứa để em đóng nữ chính trong một bộ phim quốc tế, dàn diễn viên hàng top, đầu tư khủng. Em chỉ cần phát huy tốt, lần này giải Ảnh hậu hoàn toàn có thể tranh được. Có giải thưởng trong tay, mấy nhà đối thủ kia sẽ chẳng còn làm khó được nữa, chúng ta cũng có thể dựa vào bộ phim này để tiến ra quốc tế.”
Với diễn xuất và thực lực của Minh Kiều, Vệ Hoa cùng hai trợ lý vẫn luôn rất tự tin.
Minh Kiều cũng bất ngờ trước lời hứa này của Dư Tẫn Thành, nhưng chuyện tốt thế này thì ai nghe cũng vui, nên cô cũng chẳng thấy lạ.
Bốn người gọi đồ ăn ngoài mang vào bệnh viện.
Khi Hoắc Á ra lấy đồ thì bị phóng viên đang bám theo chụp lại. Kết hợp với tin tức bị thương trước đó, chuyện Minh Kiều bị thương khi quay phim nhanh chóng lan khắp mạng, bàn tán rầm rộ.
Từ phòng tắm bước ra, Dư Tẫn Thành thấy điện thoại rung trên bàn. Anh liếc một cái, là email từ Trợ lý Tằng báo cáo chuyện Minh Kiều bị thương đã lên tin tức. Dư Tẫn Thành mặt không đổi sắc, trả lời: “Ra thông báo.”
Vài phút sau, tài khoản Weibo chính thức của Tập đoàn Ích Chu đăng một bản xin lỗi, đồng thời công bố Minh Kiều là gương mặt đại diện cho thương hiệu “Thiên Hạ”, lập tức thu hút lượng lớn sự chú ý.
Minh Kiều vốn có thể chất hot search, quanh năm suốt tháng tên cô vẫn thường xuyên xuất hiện trên bảng đề tài nóng. Cô đã quen với việc này, đến mức có thể thản nhiên xem đủ loại bình luận mắng chửi độc địa mà mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh.
Tất nhiên, đối với những lời hỏi han của fan về chấn thương, cô vẫn lập tức chụp bức ảnh cái chân bó bột, bảo Phương Phi chỉnh sửa chút rồi đăng Weibo: [Chỉ là vết thương nhỏ, cảm ơn mọi người đã quan tâm.]
Đăng xong, cô cũng không bận tâm thêm, tiện tay lướt xem các trang khác.
Bất ngờ, hộp tin nhắn riêng của cô lại hiện lên một tin mới, vẫn là người dùng lạ với avatar hệ thống hôm trước:
[Theo dõi tôi]
Minh Kiều lơ đi, không trả lời.
Cùng lúc đó, Dư Tẫn Thành nhìn chằm chằm vào trang Weibo của cô không có bất kỳ phản hồi nào, lông mày dần nhíu lại.
Đến chín giờ tối, Minh Kiều lại đăng thêm một bài, là một tấm ảnh selfie.
Cô gái trong ảnh có đôi mắt câu hồn nhưng không lẳng lơ, ngũ quan tinh xảo, tuyệt mỹ hiếm thấy.
Dư Tẫn Thành nhìn chằm chằm vào bức ảnh ấy.
Vừa lưu ảnh xuống, anh vừa khẽ cười lạnh trong lòng.
Anh cởi áo choàng tắm, thay vest rồi ra ngoài.
Vừa lên xe, trong tin nhắn riêng trên Weibo liền nhận được tin từ Minh Kiều:
[Em đến chưa? Chị muốn ăn bánh của Lưu Phúc Ký, mua giúp chị nhé.]
Dư Tẫn Thành khẽ nheo mắt lại.
Ngay sau đó lại nhận được tin nữa: [Lái xe chậm thôi nha~]
Người đàn ông ngả ra ghế, xoay điện thoại trong tay, ánh mắt sâu thẳm dừng trên mấy dòng tin nhắn đó.
**
Trong phòng bệnh, Phương Phi hỏi: “Kiều Nhi, Hoắc Á sắp về chưa? Em đói chết rồi.”
Vệ Hoa đã quay về công ty xử lý công việc, để lại Hoắc Á và Phương Phi ở lại chăm cô. Một tiếng trước, ba cô gái đều đói, Hoắc Á liền ra ngoài mua đồ ăn.
Minh Kiều đặt điện thoại xuống: “Chị vừa hỏi rồi, chắc sắp về thôi, chịu khó đợi thêm tí nhé.”
Hai người tiếp tục xem TV.
Chẳng bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Phương Phi tưởng là Hoắc Á, hí hửng chạy ra mở, nhưng khi thấy người đàn ông cao lớn, lạnh lùng đứng ngoài, nụ cười lập tức đông cứng: “Dư tổng, sao ngài lại tới?”
Anh bước vào phòng bệnh, đứng trước giường, ánh mắt sâu trầm u tối nhìn Minh Kiều, khiến người khác phải e dè.
Minh Kiều nghiêng đầu liếc anh, cầm điều khiển TV, lười nhác đổi kênh: “Dư tổng tới làm gì vậy?”
“Minh Kiều.” Giọng anh trầm thấp.
Minh Kiều ngẩng lên nhìn: “Ừm?”
Giọng điệu hờ hững của cô lại mang sức hút khó tả.
Ánh mắt Dư Tẫn Thành càng trở nên thăm thẳm, khóe môi bỗng cong lên đầy ẩn ý: “Cô đang muốn ‘lạt mềm buộc chặt’ với tôi à?”
Minh Kiều đặt điều khiển xuống: “Dư tổng, tôi đã nói rồi, tôi với anh…”
Dư Tẫn Thành đặt túi đồ trong tay lên bàn, giọng nhàn nhạt: “Bánh của Lưu Phúc Ký.”
Minh Kiều: “…”
Sao anh biết?
Đúng lúc đó, Hoắc Á trở về.
Cô nàng vừa bước vào, thấy Dư Tẫn Thành thì khựng lại, dùng ánh mắt hỏi Phương Phi. Phương Phi chỉ lắc đầu khó hiểu.
Minh Kiều nhìn chiếc bánh trên bàn, nhớ lại lời anh nói, rồi mới cầm điện thoại lên kiểm tra Weibo. Lúc này cô mới nhận ra mình đã gửi nhầm tin nhắn.
Cái tài khoản với ảnh đại diện hệ thống kia… lại là Dư Tẫn Thành?
Người đàn ông ngồi xuống, cúi người, ánh mắt khóa chặt cô, chờ đợi câu trả lời.
Khóe môi anh khẽ cong, tâm trạng dường như rất tốt.
Minh Kiều thì vẫn bình thản, giọng nhàn nhạt: “Nếu tôi nói, hai tin nhắn đó là gửi nhầm thì sao?”
Nụ cười trên môi Dư Tẫn Thành… chậm rãi… chậm rãi… đông cứng lại.