Du Nhiên Ngạo Hàn

Chương 47

Tiêu Diêu Tán Nhân thân thủ phong lại toàn thân kinh mạch của Diệp Nhiên, điểm các đại huyệt quanh thân y, sau đó tay để trên ngực y, chậm rãi rót vào nội lực.

Ngực bắt đầu dần đau đớn, Diệp Nhiên có thể cảm giác rõ ràng tựa hồ có thứ gì đó đang không ngừng giãy giụa trong ngực.

Theo nội lực Tiêu Diêu Tán Nhân đưa vào, giãy giụa càng ngày càng gấp, cũng càng ngày càng mỏng manh, khoảng chừng một nén nhang sau, cuối cùng bất động.

Nhanh chóng cởi bỏ kinh mạch cùng huyệt đạo bị phong của Diệp Nhiên, tụ nội lực vào tay, sau đó hung hăng đánh lên ngực Diệp Nhiên.

“Phốc” một cái, một búng máu phun ra xa.

“Được.”

Nghe được thanh âm của Tiêu Diêu Tán Nhân, Diệp Nhiên mở mắt ra, lại bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.

“Sư phó???”

Tiêu Diêu Tán Nhân ngồi trước mặt y, một đầu tóc trắng tựa tuyết, đôi mắt ảm đạm không còn chút ánh sáng, da mặt khô vàng nhăn nhúm, đã không còn phong thần tuấn lãng lúc trước, như thể ông lập tức già đi mấy chục tuổi.

“Sư phó, sư phó, ngài sao vậy......”

Hốc mắt Diệp Nhiên phiếm hồng, vẻ mặt không thể tin.

“Sư phó không sao.”

Tiêu Diêu Tán Nhân nhìn Diệp Nhiên lắc đầu, lơ đểnh cười cười.

“Hạo Thiên, Minh Hàn vào đi!”

Khẽ gọi hai tiếng, cửa cơ hồ lập tức bị đẩy ra.

“Sư phó!”

Diệp Minh Hàn cùng Dạ Hạo Thiên vội vàng vào đại kinh thất sắc chạy lại, vẻ mặt kinh ngạc.

“Sư phó đại nạn đã đến, về sau sẽ không thể tiếp tục giúp các ngươi gì nữa, con đường sau này phải tự mình đi thật tốt. Nhớ kỹ những lời sư phó từng nói với các người, cùng một sai lầm, không được tái phạm lần nữa.”

Tiêu Diêu Tán Nhân vân đạm phong thanh cười.

“Hạo Thiên biết! Nhưng sư phó......”

Dạ Hạo Thiên lập tức đáp, thần tình bi thương, trong mắt đã có lệ ý.

” Xin lỗi sư phó!”

Đôi mắt luôn thanh lãnh của Diệp Minh Hàn cũng nhuộm đầy bối rối cùng áy náy.

Không nghĩ tới sư phó vì cứu Nhiên nhi, mà......

“Sư phó, tại sao lại như vậy? Nếu sư phó nói cho Nhiên nhi biết, cứu Nhiên nhi sẽ thế này, Nhiên nhi......”

Diệp Nhiên cắn môi, lệ xoay tròn trong khóe mắt, tràn đầy áy náy cùng tự trách.

“Đừng khổ sở, cũng đừng khóc, cho dù không phải vì ngươi, sư phó sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này! Sư phó không chết, chỉ là trở về nơi mình nên ở. Nhớ kỹ lời sư phó nói, phải tự trân trọng!”

Nhìn thoáng qua ba người, Tiêu Diêu Tán Nhân cười nhắm hai mắt lại, sau đó dưới ánh mắt không thể tin của ba người, thân thể bắt đầu trở dần trong suốt, cho đến khi toàn bộ biến mất, không lưu lại chút dấu vết nào.

“Sư phó......”

Ba người đồng thời kêu to lên, Dạ Hạo Thiên cùng Diệp Minh Hàn mắt đầy bi thương, Diệp Nhiên lại kinh ngạc sững sờ, sau đó nở nụ cười.

“Phụ thân, sư huynh, sư phó là tiên nhân mà, sư phó cũng đã nói ông không chết, ông chỉ là nơi mình nên ở......”

“Nhiên nhi?......”

Diệp Minh Hàn lo lắng khẽ gọi một tiếng, Dạ Hạo Thiên vẻ mặt cũng đầy lo lắng.

Sư phó mới rồi...... y tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì nữa a!

“Phụ thân......”

Diệp Nhiên kinh ngạc nhìn Diệp Minh Hàn, vẻ mặt yếu ớt.

Diệp Minh Hàn bước lên ôm người nọ vào lòng.”

“Ta ở”

“Phụ thân...... Phụ thân...... Nhiên nhi thật khó chịu, tuy rằng biết sư phó ông không chết, nhưng Nhiên nhi vẫn là thật khó chịu...... Nhiên nhi không thể gặp lại sư phó nữa...... Phụ thân...... Phụ thân......”

Diệp Nhiên ôm chặt lấy cổ Diệp Minh Hàn, nức nở thốt lên từng tiếng.

Nước mắt ấm áp thấm vào y phục, Diệp Minh Hàn vỗ nhẹ lưng Diệp Nhiên, ngẩng đầu nhìn không trung ngoài cửa sổ.

Mấy trần ngập bi thương.

Dạ Hạo Thiên cũng ngẩng đầu nhìn không trung bên ngoài, mắt củng ẩn chứa bi thương.

Sư phó......

Bọn họ không biết chính là, trên đám mây, một người nhẹ nhàng đứng đó, chỉ lẳng lặng nhìn ba người phía dưới, đang nhìn, lại đột nhiên Cười “Ha ha”.

“Ha ha ha......”

Bạch y tiên nhân vốn nên xuất trần tuấn dật, cười lại vô cùng tùy ý, cười ha ha một lúc, thế nhưng lăn qua lăn lại trên mây.

Mai thấm khi đến liền nhìn thấy cảnh này, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

“Tiêu Diêu.”

“Thấm, ha ha...... Ngươi đã đến rồi...... Ngươi xem y...... Ha ha...... y thế nhưng khóc...... Ha ha ha...... Thật sự là cười chết ta......”

Nghe được thanh âm của Mai Thấm, Tiêu Diêu quay đầu lại nhìn hắn, chỉ người bên dưới, vẫn cười to không thôi.

“Không cần cười Tiêu Diêu! Muốn khóc thì khóc ra đi, nơi này chỉ có ta, không còn ai khác nữa.”

Mai Thấm tiến lên nửa quỳ cạnh Tiêu Diêu, ôm người đang không ngừng cười to vào lòng.

Khóe miệng cong lên thật cao, thanh âm cười thật lớn, lại có lợi ích gì?

Ánh mắt của ngươi, rõ ràng đang khóc.

Tiếng cười líu lo ngừng hẳn, y phục trước ngực cũng đã sũng nước.

“Thấm, ta không muốn khóc.”

“Ta biết.”

Nhưng ngươi cười càng làm ta khó chịu.

“Thấm, ta không phản bội y.”

“Ta biết.”

Nếu thật phản bội, lòng ngươi cũng sẽ không áy náy như bây giờ.

“Thấm...... Ta nhớ y......”

“Ta biết.”

Kỳ thật ta cũng nhớ.

“Chính là Thấm, ta không hối hận!”

Thanh âm rầu rĩ, lại mang theo vài phần kiên quyết.

Người chôn đầu trong ngực Thấm ngẩng lên.

“Ta không hối hận, ngươi xem y của hiện tại, đã hiểu cái gì là tình, cũng đã biết khóc. Trước kia y tuy luôn cười, nhưng lại rất giả dối.”

Nhìn Diệp Nhiên bên dưới bị Diệp Minh Hàn ôm vào lòng, Tiêu Diêu cười vui mừng.

“Đúng vậy, trước kia y cao cao tại thượng, cái gì cũng không hiểu a......”

Mai thấm than nhẹ.

Cao cao tại thượng thì đã sao? Nụ cười ôn hòa ấy lại làm người ta đau lòng không thôi.

“Tiêu Diêu, hắn hiện tại sống rất tốt, ngươi có thể yên tâm được rồi.”

“Ân, ta biết......”

Tiêu Diêu cười, đầy thoải mái.

Thánh Quân, nhân thân của Tiêu Diêu đã hủy, về sau đã không thể nhúng tay vào việc thế gian, Thánh Quân bảo trọng!

“Đi thôi Tiêu Diêu, chúng ta nên trở về thiên ngoại thiên.”

Mai thấm đứng lên, kéo Tiêu Diêu, đang chuẩn bị xoay người lại bị Tiêu Diêu kéo lấy tay áo.

“Thấm......”

Quay đầu lại, đã thấy Tiêu Diêu cắn môi, vẻ mặt lấy lòng nhìn hắn.

“Làm sao vậy?”

“Thấm, chúng ta không trở về thiên ngoại thiên, trên trời một ngày, nhân gian một năm, chúng ta đến nhân gian đi, sẽ có thể ở cùng nhau thật lâu nga! Chúng ta đi đến thể giới kia của y chơi đi, nghe nói......”

Thanh âm hưng phấn, dưới đôi mắt sang quắc của Mai Thấm, trở nên nhỏ dần, đầu cũng chậm chậm cúi thấp xuống.

“Nói đi, ngươi lại phạm vào chuyện gì rồi?”

Mai Thấm ôm ngực nhìn ông, chờ ông cung khai.

“Ta...... Ta hợp nhất mệnh tuyến của họ......”

“Ân, rồi sao nữa?”

Tiêu Diêu chột dạ liếc nhìn Mai Thấm, lại bất an cúi đầu.

“Ta...... Ta còn sửa lại nhân duyên sách của họ......”

“Rồi sao nữa?”

“Trộm...... trộm thế thế luân hồi phù của Thái Ất......”

Mai thấm xoa trán, bất đắc dĩ thở dài.

“Ngươi hạ thế thế luân hồi phù trên người họ?”

“Ân, như vậy về sau dù y có chuyển thế chúng ta cũng không cần lo a, kia hai người sẽ bảo vệ y......”

Thanh âm Tiêu Diêu đầy hứng thú, nhưng khi nhìn đến gương mặt khó coi của Mai Thấm, lại tự động tiêu thất.

“Tiêu Diêu, ngươi làm vậy là không công bình với những người khác.”

Tuy rằng là vì người nọ, nhưng không hỏi ba người kia có nguyện ý hay không liền......

“Ta quản không được nhiều như vậy, chỉ cần y sống thật tốt, thì sao cũng được!”

Tiêu Diêu vẻ mặt kiên trì.

“Ngươi...... Quên đi, dù sao làm cũng đã làm rồi. Đi thôi......”

Mai Thấm xoay người thấy Tiêu Diêu vẫn là do dự đứng tại chỗ, than nhẹ một tiếng.

“Không phải về thiên ngoại thiên......”

“Thật tốt a!”

Tiêu Diêu ý cười trong suốt nắm tay Mai Thấm, mười ngón ***g vào nhau, nhìn nhau cười rời đi.

Vào lúc rời đi, quay đầu liếc nhìn Diệp Nhiên lần cuối cùng.

Thánh Quân, Tiêu Diêu thật sự không hối hận!

——————————————————————————————————————————————————————–

Hết đệ nhất quyển – Cái chết của Tán Nhân
Bình Luận (0)
Comment