Dữ Nhữ Cuồng Ca

Chương 9

Ngày hôm đó nắng nhẹ, Diệp Cuồng Ca nhân lúc rảnh rỗi, mang theo hai đứa con tới quán rượu của Tiết Tích Dương

Trên bàn rượu, Mục Tử Minh chỉ lặng lẽ xới cơm cho Diệp Cuồng Ca, hờ hững nhìn hai bên trái phải của y bị chiếm bởi Mục Tử Thanh và Tiết Tích Dương.

Bên tai chẳng có gì ngoài tiếng nói bô bô của hai kẻ chướng mắt kia, ấy vậy mà Diệp Cuồng Ca vẫn có thể cười nhẹ một tiếng nhàn nhạt. Mục Tử Minh thầm nghĩ, sư phụ chính là quá dịu dàng, mới có thể để hai kẻ kia vênh váo như thế. Nếu không phải vì sợ chọc giận Diệp Cuồng Ca, thì hai kẻ dư thừa kia đã sớm bị hắn giết chết. Hắn muốn trong mắt sư phụ chỉ có hắn, trong mắt chỉ chứa đựng hắn, như vậy mới phải.

Bữa cơm bình yên không duy trì được bao lâu thì bị phá vỡ bởi một vị khách không mời mà đến.

“Ồ, đây không phải là Diệp tam gia sao? Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đã lâu.”

Người tới là một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn. hắn một thân quần là áo lượt. Thân thể mũm mĩm kết hợp với dáng vẻ uyển chuyển khiến người ta phù cười. Điều duy nhất nổi bật trên gương mặt người ấy là nụ cười nịnh nọt, ánh mắt vốn mạnh mẽ thì đã bị híp lại như sợi chỉ.

Diệp Cuồng Ca nhận ra người này, là một phú hộ có tiếng trong kinh thành, chỉ là hắn chưa từng để mắt đến. Thế nhưng người này không hiểu sao lại coi trọng Diệp các, liều mạng lao đến lấy lòng. Ngày hôm trước mang đến mấy hòm châu báu liền bị y đuổi về, hôm sau lại bí mật mang tiểu quan, kỹ nữ đến trước mặt y. Thật sự quá là nực cười.

Diệp Cuồng Ca không biết đối phương đang tính cái quỷ gì, chỉ mặt lạnh nhìn người càng tới gần rồi trầm giọng nói: “Phí lão bản tới có chuyện gì? Diệp mỗ nhớ là không cần bất kỳ điều gì từ ông?”

Phú hộ này tên là Phí Khai Phúc, vì muốn tạo quan hệ với Diệp Các, đã liều mạng hỏi thăm sở thích của Diệp Cuồng Ca, kết quả đương nhiên không thu hoạch được gì. Hắn không từ bỏ liền chuyển sang trò tặng đồ. Lần này trên tay hắn là mấy quyển sách.

“Ai, mấy món đồ lần trước đều là thứ tầm thường. Không lọt vào mắt xanh của tam gia là đúng. Nhưng bảo bởi này cực xứng đáng với ký chất bất phàm của ngài. Kính xin ngài liếc nhìn một cái” ;

Dứt lời  Phí Khai Phúc liền để hạ nhân mở rộng ra hai trục cuốn tranh, trong đó cả hai bản vẽ tuyệt đẹp với tông màu chủ đạo đỏ và xanh. Đây là hai bức vẽ hăn phải mất rất nhiều tâm tư mà tìm được, đồng thời số tiền bỏ ra cũng không hề ít.

Có thể Diệp Cuồng Ca đánh giá thấp độ mặt dày của người kia. Đối phương như mù mà không hề thấy gương mặt xệ xuống của y, cứ thể cười nịnh nọt không ngớt.

Diệp Cuồng Ca nhìn lướt qua, không nhịn được nói: “Tầm thường, tầm thường không chịu được.”

Mục Tử Thanh cũng nói thêm vào: “Con dấu thật xiêu vẹo, hẳn là hàng nhái đi. Ngày vẫn là mau cầm về, đừng để ở đây cho thật mất mặt.”

Tiết Tích Dương: “Không nghĩ tới Phí lão bản tuổi không lớn mà con mắt đã giả. Bức tranh người mang đến chắc không khác biệt lắm so với bức treo trong nhà vệ sinh của ta.”

Phí Khai Phúc không ngờ rằng Diệp Cuồng Ca không những không nhận tấm lòng của hắn, mà còn hùa vào những kẻ kia trào phúng hắn. Cơn giận bùng lên, tức giận khiến hắn nói lắp bắp, không thành lời.

“Ngươi! Diệp tam… đừng…. đừng không biết điều như thế!”

Mục Tử Minh cũng lười không muộn đáp, kiếp giắt bên người, mặt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Phí Khai Phúc nói rằng: “Còn không mau cút đi?”

“Hảo, Diệp tam! Người chờ đấy! Ta sẽ cho ngươi hối hận!”

Nhìn Phí Khai Phúc đùng đùng rời đi, Tiết Tích Dương xoay người gọi gã sai vặt, đối với kẻ đó sai bảo: “Nhớ kỹ cái người vừa rồi, đừng để hắn đi vào. Ngươi sau này cũng cẩn thận một chút, đừng để cho những đám rác rưởi như thế đến. Hiểu không?”

Dứt lời, hắn xoay người sang phía Diệp Cuồng Ca: “Xin lỗi a, Diệp huynh.”

Diệp Cuồng Ca phẩy tay, không buồn giữ chuyện này trong lòng.



Sau khi cáo biệt Tiết Tích Dương, ba người trở về, trên đường đi họ băng qua một rừng cây,

Mặt trời đã xuống núi, tầng mây dày đặc che khuất bầu trời trên cao. Xung quanh tối tăm, thậm chí đến cả tiếng côn trùng cũng không thể nghe thấy

Diệp Cuồng Ca cùng Mục Tử Minh càng đi càng thấy kỳ quái, mơ hồ cảm nhận được luồng sát khí. Hai người không một chút biến sắc, nhưng vẫn cẩn trọng. Lần này xuất hành, Diệp Cuồng Ca không quên mang theo thủ hạ, căn bản không có cách tìm được cứu viện.

Ba người tựa lưng cảnh giác bốn phía. Địch trong tối, ta trong sáng. Không thể xác định được kẻ địch có bao nhiêu tên, họ không dám tùy tiện hành động.

Bầu không khí trở nên ngưng đọng, một âm thanh vang dội đật nhiên vang lên trên đỉnh đầu, phá vỡ đêm đen yên tĩnh.

“Động thủ!”

“Giết!” Xung quanh vang lên tiếng hô lớn, vang vọng khắp rừng.

Diệp Cuồng Ca ngẩng đầu, trên cây vô số những mũi đao, nhiều như bầu trời đầy sao. Hóa ra, có vô số người mặc áo đen đang giơ đang hướng về phía họ.

Diệp Cuồng Ca rút kiếm ra, tình hình bất lợi, nơi này chỉ có hắn và Mục Tử Minh có võ công. Hơn nữa, những kẻ mai phục nằm ngoài dự đoán, lần này chỉ e lành ít dữ nhiều.

Đột nhiên, tiếng pháp đột ngột vang lên, một ánh hào quang vào lớ lên trong đêm tối, sao đó vô số điểm sáng xuất hiện làm người ta chú ý. Dĩ nhiên là do Mục Tử Minh phát tín hiệu. Diệp Cuồng Ca không hiểu hắn muốn triệu hồi ai. Giữa tình huống nguy cấp này, hắn cũng không kịp nghĩ nhiều.

Hai người để Mục Tử Thanh ở phía sau, sẵn sàng tư thế chiến đấu, chuẩn bị ứng phó lâu dài.

Những lưỡi đao bổ về phía bọn họ, Diệp Cuồng Ca một bên chống cự, một bên bảo vệ Mục Tử Thanh. Có vẻ hơi lực bất tòng tâm, bị đẩy vào cảnh thất thế, phạm vi an toàn bị thu hẹp, càng lúc càng bị kẻ địch dồn vào chân tường.

Đột nhiên, một nam tử mặc áo đen thừa dịp Diệp Cuồng Ca xoay người, trong nháy mắt, liền mạnh mẽ đánh xuống lưng y. Mà Diệp Cuồng Ca không kịp phản xạ, suýt chút nữa thì bị đánh trúng.

“Cẩn thận!”

Mục Tử Thanh hô to một tiếng, đẩy Diệp Cuồng Ca ra, dứt khoát dùng thân mình đỡ lấy nhát kiếm chí mạng. Thân thể giống như bị xé rách, máu tươi trào ra, trong nháy mắt ướt đẫm áo của hắn. Cảnh tượng trước mắt quay cuồng, Mục Tử Thanh ngã xuống, nhìn thấy nam nhân đang lao đến đỡ hắn.

“Thanh nhi!” Thấy thiếu niên bị thương, Diệp Cuồng Ca không rảnh bận tâm đến cái khác, ném kiếm sang một bên nâng đứa con trai dậy. Tuy nhiên kẻ địch sẽ không để cho y tự tung tự tác, chúng xông lên ồ ạt,, một đường kiếm trúng vào tay Diệp Cuồng Ca.

Mục Tử Minh không một giây nào rời mắt khỏi Diệp Cuồng Ca, thời khắc nhìn thấy y bị thường, lửa giận lập tức bừng lên trong lòng hắn, sát khí ngập trái. Hắn lao đến chắn trước mặt Diệp Cuồng Ca, vung kiếm tạo khoàng cách an toàn, đem người phía sau gắt gao bảo vệ.

Tiếng võ ngựa vang lên, cứu viện đã đến, người cầm đầu gọi Mục Tử Minh là phủ chủ, liền gia nhập hỗ chiến.



Diệp Cuồng Ca trở lại Diệp gia, còn chưa kịp xem thương thế Mục Tử Thanh thế nào, đã bị Mục Tử Minh hung hăn kéo trở về phòng

Diệp Cuồng Ca bị đối phương đè ngã ở trên ghế, thiếu niên tuổi không lớn lắm, khí lực cũng không nhỏ. Mục Tử Minh trầm mặt, động tác ôn nhu băng bó cho hắn.

Người hầu đều bị Mục Tử Minh đuổi ra ngoài, giờ khắc này trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Diệp Cuồng Ca có thể cảm giác được Mục Tử Minh phi thường tức giận, nhưng vẫn nỗ lực kiềm chế. Động tác đối với y cực kỳ ôn nhu, thật giống như đối xử với một trân phẩm quý giá, hình như đã rất lâu rồi không thấy hắn kích động như vậy.

Mục Tử Minh nâng cánh tay bị thương của Diệp Cuồng Ca lên, ánh mặt đầy vẻ đau lòng, như muốn nhìn  xuyên thấu vết thương qua lớp băng.

“Đau không?” Mục Tử Minh mở miệng, giọng nói tựa hồ đang nhẫn nại điều gì đấy.

Vết thương tuy rằng đáng sợ, nhưng chỉ là bị thương ngoài da, không ảnh hưởng đến gân cốt, huống hồ Diệp Cuồng Ca cũng phải là loại sợ đau.

“Không đau.”

Thiếu niên thở dài một hơi, Diệp Cuồng Ca thấy được tỏng mắt đối phương vẻ bất đắc dĩ. Lúc này hắn đang ngồi, đối phương đứng cao hơn hắn không ít, đột nhiên hắn cúi người mạnh mẽ ôm lấy y,

Diệp Cuồng Ca sững sờ, lập tức cảm thấy khó chịu muốn tránh ra.

“Sư phụ đừng nhúc nhích, để con ôm một lúc thôi.”

Thiếu niên không cho phép y cự tuyệt cái ôm ấp. Hắn dụi đầu vào cổ Diệp Cuồng Ca. Nghe thấy giọng nói yếu ớt của đối phương, Diệp Cuồng Ca từ bỏ giãy dụa. Lần này quả thật là yy không đúng, để đối phương lo lắng. Thế nhưng phản ứng mãnh liệt của Mục Tử Minh khiến Diệp Cuồng Ca thấy có phần xa lạ, cảm thấy chính mình không thể hiểu nổi đứa con trai nuôi.

Chóp mũi Mục Tử Minh đều là mùi vị của đối phương, giống như một trận gió xuân trấn an tâm trngj bất an của hắn, để hắn dần yên tĩnh lại.

Qua hồi lâu, thanh âm nghèn nghẹn từ cổ Mục Tử Minh: “Nếu người chặn đạo là con, người cũng sẽ xông lên bảo vệ con  chứ?”

“Đây là tự nhiên.”

Diệp Cuồng Ca không hiểu vì sao đối phương lại hỏi thể. Hắn đối xử với hai đứa nhỏ bình đẳng, đưowng như sẽ bảo hộ họ. Có điều câu trả lời của y tựa hồ khiến đối phương hài lòng, rốt cuộc cũng chịu buông lỏng Diệp Cuồng Ca.

“Có diều, con sẽ không bao giờ để sư phụ bị thương.”

Mục Tử Minh tuyên thệ, giọng nói tràn đầy kiên định, không thể khiến người ta phát sinh hoài nghi. Sau khi buông Diệp Cuồng Ca, Mục Tử Minh để lại một câu nói mới đi ra ngoài: “Nước đã chuẩn bị xong, con đơc người đi tắm.”

Nhìn bốn tắm tỏa hơi ấm, Diệp Cồng Ca tự hỏi có phải mình vừa gặp ảo giác, hôm nay Mục Tử Minh thật là, nhưng lạ ở đâu thì Diệp Cuồng Ca không thể lý giải được

“Sư phụ đang nghĩ gì? Nước rất ấm, một tay người đang bị thương khó tránh khỏi bất tiện. Có cần con giúp người không?”

Diệp Cuồng Ca nghe vậy ngẩng đầu lên, liền bắ gặp dịu dàng trong đôi mắt đối phương. Biết Mục Tử Minh chỉ đang đùa giỡn, Diệp Cuồng Ca cũng yên lòng, nghi hoặc ban nãy cũng quên hết, tự nhủ bản thân đã suy nghĩ nhiều.

“Không cần, chính ta có thể, con giúp ta đi xem Thanh nhi đi.”

“Vâng, sư phụ nghỉ ngơi sớm đi.”

Đóng cửa lại, Mục Tử Minh không còn cười nữa, màu mắt tối sầm lại. Như vậy cũng tốt, không nên quá vội vàng, để đối phương phát hiện bi mật của hắn cũng không tốt.

Rời khỏi Diệp Cuồng Ca, Mục Tử Minh đi tới gian phòng đang có mọi người đứng bao quanh trước của. Một thầy lang trung nhiên đi ra từ bọn hạ nhân, một tiếng thở dài trút ra, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, dáng vẻ không thể nói hết thành lời.

Tình trạng của Mục Tử Thanh cực kỳ nguy kịch.

Chờ Mục Tử Minh đến gần, một vị lão phụ nhân nâng thuốc đưa cho hắn, vẻ mặt lo lắng đối với hắn nói: “Đại thiếu gia, ngài đem thuốc cho tiểu thiếu gia uống đi.”

“Được.”

Mục Tử Minh đẩy cửa ra đi vào, tiện thể khép lại ngay sau đó. Trên giường, Mục Tử Thanh nghe thấy tiếng bước chân, hô hấp trở nên dồn dập lên, đến khi nhìn người tới là Mục Tử Minh, trong ánh mắt toát ra tràn đầy thất vọng.

“Đừng hi vọng, người ấy chắc không biết mà tới.” Mục Tử Minh đoán được ý nghĩ của đối phương, cố tình đâm chọc.

Mục Tử Thanh một câu nói đều không nói ra được, cơ hồ thân thể tàn phế, chỉ việc hô hấp thôi đã khiến hắn dùng hết khí lực, mỗi một lần hít thở đều thấy đau đớn không tả nổi. Mục Tử Thanh gẳng gượng nhìn Mục Tử Minh, sát ý không hề che giấu.

“A, ta vốn không muốn diệt trừ ngươi, dù sao ta không thể ở bên hầu chuyện sư phụ, có một người theo người nói chuyện cũng là tốt, thế nhưng — ”

Mục Tử Minh chuyển đề tài, tay khẽ nghiêng, bát thuốc đổ hết vào chậu cây, thấm vào bùn đất

“Ngươi lại hại sư phụ bị thương, chỉ thế thôi cũng khiến ngươi không đáng sống trên đời.”

Đối phương lại thật đối với hắn nổi lên sát tâm, Mục Tử Thanh có thể cảm giác được cổ của chính mình bị một luồng chân khí chặn lại, khiến cho hô hấp khó khăn. Mục Tử Thanh thống khổ trợn to hai mắt, hé miệng muốn nói cái gì, nhưng yết hầu đã tê liệt.

Mục Tử Minh cười ủy mị, hắn biết đối phương muốn nói cái gì, liền tốt bụng mà trả lời: “Ngươi yên tâm, ta đương nhiên sẽ không để cho bọn họ hoài nghi. Dù sao, ta có cũng là ca ca của ngươi, đúng không hảo đệ đệ?”

Ngươi!

Mục Tử Thanh lửa giận công tâm, thân thể không không chế được run rẩy, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, thân thể như một con diều đứt dây nặng nề ngã xuống trên giường.

Trong phòng chỉ còn lại hơi thở của một người.

Mục Tử Minh nhẹ nhàng thổi ngón nến trên đầu giường đối phương, chỉnh sửa lại quần áo, đẩy cửa ra đi ra ngoài, thoáng chốc gương mặt trở nên khổ sở, đối việc những người đang lo lắng bên ngoài, khẽ nói rằng

“Tử Thanh… hắn không thể chịu đựng được, đã chết rồi…”
Bình Luận (0)
Comment