Nhân dịp năm mới ta chúc tất cả các tình yêu luôn luôn mạnh khỏe, luôn luôn xinh đẹp, tiền vào như nước, người nào đang đi học thì học tập đạt điểm cao mà đi làm rồi thì thăng tiến trong công việc, chúc các nàng ai đang F.A thì sớm tìm được gấu, mà đã có gấu thì chúc 2 người luôn luôn hạnh phúc, chúc các nàng sẽ luôn ủng hộ ta với cô Phượng, góp ý thêm cho chúng ta cố gắng hơn, đào được nhiều truyện cho mọi người đọc nữa nè…ahihi Yêu tất cả mọi người
Da mặt Dư Niệm mỏng, trải qua chút chuyện vụn vặt vừa rồi, tự nhiên sẽ không hấp tấp chạy đến nhà người ta nữa, đổi quần áo xong, Dư Niệm lấy điện thoại di động ra, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, nhắn một tin nhắn.
Dư Niệm: Đột nhiên nhớ tới công việc vẫn chưa làm xong, tôi không qua nữa.
Cố Tần không khỏi cười khẽ, cũng không vạch trần.
Cố Tần: Tôi đã đáp ứng cô, nếu cô thắng tôi một bóng, tôi sẽ thưởng cho cô.
Dư Niệm: À? Tôi biết anh nhường cho tôi, thưởng cái gì… Cũng không cần nữa nha?
Cố Tần: Ừ, hiện tại cũng không định cho cô.
Dư Niệm vừa để điện thoại di động xuống, Cố Tần lại gửi tin nhắn đến.
Cố Tần: Tâm tình có khá hơn chút nào không?
Cô liền giật mình, sau đó bên môi chậm rãi vẽ ra một nụ cười, giờ phút này, Dư Niệm có cảm giác từng lỗ chân lông cao thấp toàn thân mình như được tắm trong mưa xuân vô cùng thoải mái, khiến cô chợt thấy sáng sủa hơn, trong lòng yên tĩnh lại, khiến cô quên đi ưu sầu, sáng tỏ thông suốt.
*****
Sau khi bị Dư Niệm cảnh cáo, trên mạng rất nhanh có bài viết làm sáng tỏ mọi chuyện, ngôn luận trên mạng internet được thông suốt liền đứng hết về phía của Dư Niệm, đồng thời còn lên án vi của chủ topic.
Sắp đến thứ hai, Dư Niệm tắt websites, thứ hai cô còn phải đợi Tôn Mạn Tư đến xin lỗi cô.
Thứ hai.
Lúc Dư Niệm nghiêm chỉnh đi vào công ty, phỏng đoán người của công ty đã đọc được bài viết làm sáng tỏ mọi chuyện rồi, lúc này ánh mắt nhìn Dư Niệm cùng với ngày ấy hình thành hai cực tương phản. Dư Niệm vẫn bình tĩnh tự nhiên, thuận tiện nhấn nút thang máy đi lên tầng mười.
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, Dư Niệm đi ra, đã thấy Tôn Mạn Tư đứng ở trước mặt của mình.
Cô ta trấn định đứng ở trước mặt Dư Niệm, trước mặt nhiều người, Tôn Mạn Tư cúi đầu với cô. Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đứng lại, không thể tin trừng to mắt nhìn.
“Thật xin lỗi Dư Niệm, tôi không nên ác ý sai khiến người khác hãm hại cô trên mạng.”
Sai khiến người khác?
Dư Niệm nhướn mi, nhưng đã không quan trọng nữa rồi.
Dư Niệm cười khẽ:
“Trợ lý Tôn ám chỉ cái gì?”
Tôn Mạn Tư thu hồi thái độ cao cao tại thượng ngày xưa, nhìn Dư Niệm bằng ánh mắt tĩnh lặng như nước, cô ta nói:
“Bài viết nói cô bị bao dưỡng, là tôi sai khiến người khác viết. Bởi vì tôi không biết chuyện đã xảy ra, chỉ tin tưởng ánh mắt của mình, thật không ngờ lại tạo thành tổn thương lớn đối với cô như vậy, thật sự rất xin lỗi, hi vọng cô có thể tha thứ cho tôi.”
Tôn Mạn Tư làm trong lĩnh vực xã hội đã lâu, nói chuyện rất có kỹ thuật lại rõ ràng, vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng Tôn Mạn Tư chỉ vì xúc động, mà không phải là cố ý.
Dư Niệm không muốn dây dưa với Tôn Mạn Tư, cô lắc túi đen trên tay mình, có cho thì Tôn Mạn Tư cũng không dám làm ra chuyện yêu thiêu thân gì nữa.
Dư Niệm mỉm cười, nói:
“Sau này trợ lý Tôn chú ý là tốt rồi, tôi tin tưởng lần này trợ lý Tôn vô tâm, mà không phải là cố ý.”
Cô cầm túi xách, vượt qua Tôn Mạn Tư đi vào phòng thu tiết mục phát sóng.
Nhìn bóng lưng Dư Niệm biến mất, tay của Tôn Mạn Tư nắm thành nắm đấm, thở ra một ngụm trọc khí.
“Thật không nghĩ tới trợ lý Tôn sẽ đi ức hiếp một người dẫn chương trình nhỏ bé…”
“Ngày thường bị cô ấy phê bình cũng không tốt…”
“Tôi đã nói tính cách Dư Niệm không tệ, cũng rất nhu thuận, tại sao có thể làm ra chuyện như vậy ah.”
“Nói đúng ah…”
Xung quanh tiếng nghị luận liên miên không dứt giống như tiếng muỗi bay, không ngừng réo rắt ở bên tai Tôn Mạn Tư. Cô ta nhìn xung quanh một vòng, hừ lạnh nói:
“Sáng sớm, các cô không đi làm việc à?”
“Trợ lý Tôn.”
Sau lưng đột nhiên xuất hiện một giọng nói trong trẻo lạnh lùng khiến cho phía sau lưng của Tôn Mạn Tư lập tức cứng đờ, cô ta xoay người, hô hấp hơi nghẽn lại:
“Chị Lưu…”
“Cô đến gặp tôi một chút.”
Ánh mắt Lưu Viện kiêu ngạo, sau khi nhìn cô ta, xoay người rời đi.
Tôn Mạn Tư cắn môi, vội đuổi theo.
Đi vào văn phòng, Lưu Viện ném túi xách lên ghế sô pha, kéo ghế ra, đi lên ngồi vào đó.
“Cô với Dư Niệm xảy ra chuyện gì?”
Ngón tay của Tôn Mạn Tư bắt đầu xoắn lại vào nhau, cúi đầu không nói.
“Tôn Mạn Tư!”
Lưu Viện gõ lên bàn:
“Trước kia cô làm một số chuyện yêu thiêu thân còn thiếu sao? Tôi không quan tâm cô làm cái gì, dù sao tôi nhìn trúng chính là năng lực của cô. Cô bây giờ lại muốn ỷ vào việc bò được lên giường của lão Tống, muốn coi trời bằng vung có phải không?”
“Tôi…”
Tôn Mạn Tư há hốc mồm:
“Chị Lưu chị hãy nghe tôi nói, cô ấy uy hiếp tôi…”
“Câm miệng!”
Lưu Viện gầm nhẹ với cô ta nói:
“Cô có biết không, cô ném đi chính là mặt mũi của tôi? Nếu như cô còn phát sinh việc như thế này một lần nữa, cũng đừng trách tôi vô tình thay người, đến lúc đó ngay cả lão Tống cũng không bảo vệ được cô.”
Tôn Mạn Tư há hốc mồm, cô ta mím môi, nhẹ nhàng gật đầu:
“Không có lần sau.”
“Cút đi, sửa lại thông báo ngày mai thật tốt cho tôi.”
“… Vâng.”
Tôn Mạn Tư liếc nhìn chị ta một cái, ủ rũ đi ra khỏi văn phòng.
Sau khi rời đi, Tôn Mạn Tư đổi một khuôn mặt khác, ngăn cách bởi cánh cửa, cô ta hung hăng trợn mắt nhìn qua, không phải ỷ vào mình gặp may mắn vài năm nay sao, có thái độ vênh váo tự đắc làm cái gì? Chờ xem, sớm muộn gì cô ta cũng thay thế vị trí của chị ta trong cái đài truyền hình này!
Tôn Mạn Tư hừ một tiếng, sửa lại mái tóc xoay người rời đi.
*****
Sinh nhật của cha Dư vừa đúng vào ngày thứ sáu, Dư Niệm nhờ Triệu An An thay ca, đi lấy quà tặng, sau khi sửa sang tốt ngoại hình, cô lái xe đi đến nhà của cha Dư.
Cha Dư sống trong khu biệt thự Thượng Thiện Nhược Thủy nổi danh ở Giang Thành, nơi này cách nhà Dư Niệm không quá xa, lúc đến Thượng Thiện Nhược Thủy đã là bốn giờ chiều, cô nhìn thời gian, vừa đúng giờ.
Mang theo quà tặng, Dư Niệm nghe tiếng chuông cửa vang lên.
“Ai vậy?”
“Tôi, Dư Niệm.”
“Xin chờ một chút.”
Cửa lớn từ từ được mở ra, Dư Niệm đi vào.
Mở cửa chính là bảo mẫu họ Lâm, ánh mắt Dư Niệm liếc vào bên trong, lại phát hiện không có một bóng người.
Trong lòng Dư Niệm hoang mang, không khỏi hỏi:
“Ba ba bọn họ không có nhà sao?”
Thím Lâm nhìn cô, vẻ mặt kinh ngạc:
“Ông Dư không nói cho Dư Niệm tiểu thư biết sao?”
“Nói cho tôi biết cái gì?”
Dư Niệm có chút mờ mịt.
Thím Lâm nhíu mày :
“Ông Dư cùng phu nhân dẫn theo tiểu thiếu gia đến Pháp nghỉ phép rồi, tôi còn tưởng rằng tiểu thư Dư Niệm đã biết đấy…”
“Nghỉ phép?”
Dư Niệm khẽ giật mình:
“Khi nào thì đi vậy?”
“Ngày hôm qua rồi.”
Cổ họng Dư Niệm chuyển động, tay cầm túi hơi nắm chặt lại.
“Vào nhà ngồi đã.”
“Không được.”
Dư Niệm lắc đầu, nhìn thím Lâm cười miễn cưỡng:
“Tôi phải về, đúng rồi, cái này cho thím, đợi ba ba về, thím chuyển cho ông ấy là được.”
“Có thể, thật sự không đi vào sao?”
“Không được, đài truyền hình còn có việc.”
Dư Niệm phất phất tay với thím Lâm, xoay người rời khỏi.
Vừa đi ra ngoài, cha Dư cha gọi điện thoại tới.
“Dư Dư, con tan tầm chưa?”
“Vẫn chưa.”
Dư Niệm ngồi trên ghế dài ở ven đường:
“Bên kia chắc là buổi tối nha, tại sao cha vẫn chưa ngủ?”
Tiếng cười hiền lành của cha Dư từ đầu bên kia truyền đến:
“Ba ba nhớ con, kỳ thật ba ba không muốn đến nước Pháp, kết quả dì Bái Bình của con muốn cho cha một kinh hỉ lừa gạt ta tới, dì Bái Bình của con nói đã nói với con rồi, nhưng công việc của con bề bộn, cho nên không có cách nào tới được, thật đáng tiếc, ở đây hoàn cảnh rất tốt…”
Tay cầm di động của Dư Niệm không khỏi nắm chặt lại, cô cưỡng chế chua xót trong lòng, giọng nói lạnh nhạt mở miệng:
“Vâng, lần sau nhất định sẽ đi, quà tặng con đã giao cho thím Lâm rồi, ba ba đi chơi vui vẻ, còn có sinh nhật vui vẻ.”
“Tốt tốt tốt, vậy con cũng phải chăm sóc mình thật tốt, biết không?”
“Vâng, ba ba nhanh ngủ đi, đạo diễn hối thúc con rồi, con tắt điện thoại đây.”
“Tốt, vậy không làm phiền con làm việc nữa.”
Cúp điện thoại, Dư Niệm thở phào một hơi.
Cô xoa xoa đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Công việc đã giao cho Triệu An An rồi, giờ quay trở lại đi làm cũng không tốt; Hạ Lam nói hôm nay chị ấy tăng ca, cô đoán chắc sẽ không ra ngoài cùng mình được. Dư Niệm lật xem thông tin, bạn tốt của cô ít càng thêm ít, trang web còn chưa trượt xuống, vậy mà đã đến cuối rồi.
Cô dựa vào cột điện bên cạnh, ánh mắt dừng lại rơi vào tên của Cố Tần.
Đột nhiên, tay cô run lên, vậy mà điện thoại thông báo đang kết nối rồi. Dư Niệm cả kinh, luống cuống tay chân chuẩn bị cắt đứt, nhưng sau đó vang lên tiếng nói, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ổn của Cố Tần.
“Dư Niệm.”
Anh dịu dàng… Gọi tên cô một tiếng.
Giống như gặp kỳ tích, tim của Dư Niệm vốn bối rối đập loạn chợt quay về với sự bình tĩnh.
“Ừ, thật có lỗi, quấy rầy đến anh rồi.”
“Không quấy rầy, chuẩn bị về nhà, cô đang ở đâu?”
“Tôi ở bên ngoài…”
“Địa chỉ, tôi đi ngang qua có thể đón cô.”
“Nhưng anh không biết tôi ở nơi nào, làm sao có thể đi ngang qua được.”
Trầm mặc một lúc.
Cố Tần nói:
“Cô ở đâu, tôi sẽ đi ngang qua chỗ đó.”
Trong lòng Dư Niệm khẽ động, ma xui quỷ khiến lại nói địa chỉ cho anh.
“Vậy cô ngoan ngoãn đứng ở đó chờ tôi.”
Trước khi cúp điện thoại, Cố Tần còn lo lắng bỏ thêm một câu:
“Không được chạy loạn, không nên nói chuyện với người xa lạ.”
Dư Niệm cười khẽ một tiếng:
“Tôi cũng không phải trẻ con.”
*****
Cất điện thoại đi, Cố Tần thô bạo nhét một đống đồ để ở trên bàn vào trong một cái túi lớn màu đen, Cố Tần vắt túi ngang qua vai, vượt qua Thành Nham đi ra ngoài.
“Tam ca, lúc nữa phải họp rồi, anh còn đi đâu a?”
“Cậu nói với giáo chủ* chân tôi đau, đi trước nha.”
(Giáo chủ* : (教主): nếu phân tích từng chữ có nhiều nghĩa, nhưng thuật từ giáo chủ có nghĩa là “người sở hữu tôn giáo đó”, tức là: người sáng lập một tôn giáo)
“Cái rắm! Vừa rồi anh còn nói anh không có chuyện gì muốn về đội ngũ.”
“Thôi đi.”
Thành Nham đáp lời:
“Tiểu tử này vênh váo cũng không phải lần một lần hai, tôi đoán có thể là vì cô gái kia, nghe theo hắn đi.”
Chuột yên lặng ở một bên rụt rụt đầu, lần này đội trưởng Thành thật sự đoán đúng chân tướng rồi, anh Cố anh ấy… Quả thật là vì mỗ nữ nào đó.
*****
Cố Tần ngâm nga một bài hát, đi lấy xe mục đích đi đến chỗ Dư Niệm, hôm nay đường đi vô cùng thông thoáng, dọc theo đường đi không gặp một cái đèn đỏ nào, tâm tình Cố Tần rất tốt.
Xa xa, từ trong xe Cố Tần đã nhìn thấy Dư Niệm mặc một thân lễ phục tinh xảo, đứng ở ven đường cái.
Thân ảnh của cô lẻ loi đứng ở ven đường, trên chân đi giày cao gót màu trắng không có việc gì làm đá hòn đá nhỏ trên mặt đất. Cố Tần hí mắt, nhìn chân cô là biết, cô gái này có khả năng lại chịu ủy khuất nữa rồi.
Dừng xe lại, Cố Tần mở cửa xuống xe.
“Dư Niệm.”
Dư Niệm ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía anh.
Cố Tần quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, lễ phục màu trắng dài đến đầu gối càng khiến cô tăng thêm sự kiều diễm nhỏ bé, mái tóc của cô hiển nhiên vừa mới được làm, đuôi tóc hơi uốn lên, nhu thuận nằm bên trên xương quai xanh tinh xảo.
“Anh đến rồi à.”
“Ừ, tôi đến rồi.”
Dư Niệm gãi đầu, đột nhiên thấy nghèo từ, không biết nói gì với Cố Tần.
“Lên xe.”
Dư Niệm ngồi lên ghế lái phụ, trong xe rộng rãi, nhưng Dư Niệm vẫn có chút hít thở không thông.
Cố Tần chậm rãi khởi động động cơ, anh trầm mặc, một câu cũng không nói.
“Tại sao anh không hỏi tôi làm gì ở chỗ này?”
“Muốn nói tự nhiên cô sẽ nói.”
Dư Niệm cảm thấy trong cổ chua chát, cô vuốt hốc mắt đỏ bừng:
“Vốn dĩ tôi vội vàng tới chúc sinh nhật của ba ba, nhưng mẹ kế vì trốn tôi, mang theo ông xuất ngoại rồi. Vốn tôi có thể nói cho cha tôi biết, nhưng mà…”
Với tính tình của cha Dư, nhất định sẽ nháo một trận lớn với Trần Bái, sau đó lập tức về nước, cuối cùng huyên náo thành chướng khí mù mịt.
Cố Tần cho tay vào trong túi áo, ngay sau đó móc ra một cây kẹo đường, đưa tới:
“Cho cô.”
Dư Niệm sửng sốt vài giây, sau đó phì một tiếng nở nụ cười:
“Tôi cũng không phải là trẻ con.”
Cười xong, Dư Niệm lại có chút đắng chát.
Cô cầm cây kẹo, chậm rãi xé vỏ ngoài.
Lúc này đã đến giờ cao điểm tan tầm, phía trước từng chiếc xe uốn lượn thành biển, bọn họ đã không thể đi dù chỉ một chút.
“Cố Tần, tôi và anh vô thân vô cố, nhiều nhất tôi cũng chỉ là fans hâm mộ của anh, nhưng tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?”
Bên cạnh cô có người đến có người đi, lui lui tới tới, nhưng chỉ có mình cô dừng lại tại chỗ, lẻ loi một mình, không có cách nào tiến lên. Cố Tần là một ngoài ý muốn, anh đối với cô từ một cái mỉm cười, một ánh mắt, lại khiến cho Dư Niệm sinh ra thỏa mãn rất lớn, cô cũng không hy vọng xa vời quá nhiều, cô luôn xem Cố Tần là ngôi sao sáng trong muôn ngàn người; mà cô chỉ là cỏ dại hãm sâu vào trong vũng bùn, không có cách nào tự kềm chế.
“Em không nhìn ra được sao?”
Anh nói:
“Tôi đang theo đuổi em.”
Trong lòng Dư Niệm nhảy dựng, ánh mắt kinh ngạc đón nhận ánh mắt của anh.
Trong mắt Cố Tần là một mảnh nóng rực:
“Dư Niệm, lễ vật tôi muốn đưa cho em chính là mình, em có muốn không?”