Editor: Thiên Vi
Cố Tần đưa Dư Niệm về khách sạn, đợi cô nằm lên giường, mới phất phất tay với Cố Tần:
“Gặp lại.”
“Muốn đuổi anh đi rồi à?”
Cố Tần rót chén nước đặt lên bàn.
Dư Niệm cười cười:
“Bằng không anh muốn ở qua đêm?”
Cố Tần sờ lên mái tóc cô, lưu luyến nhìn Dư Niệm, sau đó mới xoay người rời đi.
Cố Tần vừa đi, căn phòng liền trống trải. Nụ cười trên mặt Dư Niệm chậm rãi phai nhạt, cô kéo chăn lên, co lại ở trong chăn khàn khàn khóc nức nở.
Dư Niệm không phải cảm thấy tủi thân vì mình bị đánh, mà là vì hành vi của cô trước đó đã khuấy động trái tim mẫn cảm của Dư Niệm.
Từ sau khi mẹ chết, Dư Niệm vẫn luôn lo lắng, thời thời khắc khắc cô sẽ nghĩ tới gương mặt dữ tợn của Vương Lan khi đánh mình, sau khi đánh xong, bà lại nhìn vết thương của cô rồi thống hận không thôi, ôm cô khóc.
Cô sẽ trở thành một người mẹ như vậy sao?
Đợi khóc đủ rồi, Dư Niệm ngồi dậy cầm điện thoại bên cạnh lên.
Dư Niệm lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, bấm số điện thoại của Dư Thiên Hoa.
Sau Vì Tiếng bíp vang lên, điện thoại được kết nối.
“Dư Dư, sao lại gọi điện thoại cho cha và lúc này?”
Dư Thiên Hoa mới mở miệng, nước mắt Dư Niệm liền tuôn trào mãnh liệt. Ở đầu dây điện thoại bên kia, Dư Thiên Hoa rất nhanh nghe ra không hợp lí, ông đang tại họp, sau khi cho cấp dưới một ánh mắt, Dư Thiên Hoa đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.
“Khóc? Ai khi dễ con rồi?”
Dư Thiên Hoa cẩn thận mở miệng hỏi. Con gái cưng của ông không giống như con trai, con gái bớt lo, cho dù bị ức hiếp cũng không bao giờ nói cho ông biết, bây giờ lại gọi điện tới đột ngột như vậy, nhất định là gặp chuyện khó khăn.
Dư Thiên Hoa sốt ruột, vội vàng nói:
“Nói cho ba ba con đang ở đâu?”
Dư Niệm hít hít mũi, dùng giọng nói khàn khàn nói ra hai chữ:
“Liêu Thành.”
“Tại sao lại đi đến đấy vậy…”
Dư Thiên Hoa hỏi xong, mới nhớ tới hai ngày này là vòng thi đấu tranh giải, có lẽ con gái đi xem người ta thi đấu rồi. Ông lại suy nghĩ, sắc mặt lập tức trầm xuống:
“Tiểu tử kia bắt nạt con?”
Vốn Dư Niệm còn khó chịu, Dư Thiên Hoa vừa nói như vậy, cô phụt phụt hai tiếng nở nụ cười:
“Không có. Cha người có thế để chú Lý tới đón con không?”
“Đi.”
Dư Thiên Hoa vừa cúp điện thoại, liền nhìn thấy lão Lý cầm tờ báo vội vàng chạy về phía bên này.
“Tổng giám đốc Dư.”
“Làm sao vậy?”
“Đây là tin nhanh sáng hôm nay.”
Tin nhanh?
Dư Thiên Hoa nhìn chú Lý, ngay sau đó cầm lấy tờ báo, đến lúc nhìn vào tiêu đề tờ đầu, lập tức khí huyết của Dư Thiên Hoa liền dâng lên.
Trên báo chí là hàng chữ màu đen —— Đám fans cuồng công kích người dẫn chương trình!
Ảnh chụp mơ hồ, nhưng không khó để nhìn ra nhân vật chính bên trong bức ảnh chính là Dư Niệm.
“Lão Lý, đặt vé máy bay đến Liêu Thành, chuyến nhanh nhất.”
“Vâng.”
Dư Thiên Hoa lại đi đến phòng họp:
“Hôm nay tan họp, còn lại chờ tôi về chúng ta bàn tiếp.”
Đám cấp dưới hai mặt nhìn nhau :
“Tổng giám đốc Dư, vậy chuyện thu mua Trần thị…”
“Chuyện này giám đốc Lý sẽ nói cho các anh biết, tôi có việc đi trước. Có chuyện gì các anh tìm giám đốc Lý.”
“… Vâng.”
Dư Thiên Hoa gọi điện thoại thông báo cho Trần Bái Bình, ngay sau đó cầm tờ báo xoay người rời đi.
*****
Trong khoảng thời gian chờ đợi chú Lý, Dư Niệm cố lấy dũng khí mở Microblogging ra xem, trên trang đầu xôn xao tin tức ngày hôm nay, mà cô cũng nhận được không ít thư ân cần ân cần thăm hỏi và bình luận của fans hâm mộ, nhưng đại đa số đều hỏi thăm quan hệ của cô và Cố Tần.
【Người dẫn chương trình Dư Niệm v: Cám ơn mọi người đã quan tâm, tôi không sao rồi, đang nghỉ ngơi trong khách sạn. 】
【Mèo đi giày: Ha ha, tại sao không nói chuyện cô công kích người khác vậy?】
【 Không còn kịp rồi: So sánh cô với đám fans cuồng của Cố Tần, tôi cảm thấy cô giống như bị bệnh tâm thần hơn, lại còn dùng đến cả dao, nhân cách đi ngược xã hội à? 】
【 Não tàn anh Cố: Người ta thích là Cố Tần, mất đi lý trí là chuyện không tránh khỏi, nhưng cô là nhân vật của công chúng. Chạy tới xem trận đấu không nói… Vậy mà còn dùng cả dao… 】
【Đôi giày nhỏ của anh Cố: Cá nhân tôi cho rằng, hai bên đều sai… 】
【Loli cừu trắng: Nhịn không được rồi, thánh mẫu bàn phím tức giận nổ tung tại chỗ thật kinh khủng? Dư Niệm mới là người bị hại nhé! 】
【Mùa hè không thể quay về: Thành phần ngu dốt… Cuối cùng là tôi thấy không đúng, hay là các người thấy không đúng. Tôi không dám tưởng tượng một cô gái bị một đám người công kích, không có người giúp, bây giờ còn bị đám đại hiệp bàn phím phun nước bọt. 】
【 Cái gương nhỏ yêu học tập: Lúc nhìn thấy tin tức đó thật sự đau lòng muốn chết, bây giờ nhìn thấy những… bình luận này… Đau lòng muốn khóc. 】
…….
Trên mạng luôn luôn có một số người, sẽ mặc kệ bạn có bị thương hay không, bọn họ không đi trách tội tội phạm, mà khắp nơi tìm kiếm lý do giải vây cho đám tội phạm đó. Dư Niệm đã sớm thành thói quen, trong lòng cũng không để ý lắm. Cô chẳng muốn đọc bình luận nữa, nhưng vào lúc này, Microblogging đột nhiên nhảy ra một ô cửa sổ ——
【 Tài khoản của bạn đang được đăng nhập ở một trang khác. 】
Dư Niệm mơ màng, cô bị trộm nick à?
Không đúng…
Dư Niệm nghĩ nghĩ, đột nhiên một ý niệm nhảy ra trong đầu, không phải… Không phải là Cố Tần chứ?
Dư Niệm vội vàng đăng nhập vào nick name của mình, ngay sau đó nhấp mở trang chủ cá nhân, lập tức, cô càng thêm mơ màng.
【 Người dẫn chương trình Dư Niệm: Tôi là Cố Tần. Thích ai, gắn bó cùng ai là chuyện của tôi. Muốn thoát fanclub thì tranh thủ thoát luôn đi, đừng ồn ào ở chỗ của Dư Niệm. 】
(Fanclup* : nguyên văn là thoát phấn, theo baidu khi hâm mộ 1 người thì gia nhập fanclub của anh ấy sẽ trở thành fan của anh ấy. Nhưng khi có 1 số cá nhân vì 1 nguyên nhân nào đó ko muốn hâm mộ anh ấy nữa sẽ rời khỏi fanclup của anh ấy. Cái này gọi là thoát phấn. Thoát phấn là rời khỏi fanclub)
Dư Niệm: “…”
【 Gặp được loli lấy làm lão bà: … Cái kiểu nói chuyện này, tuyệt đối là Cố Tần rồi. 】
【 Khắc chân cáo: Anh Cố, lão bà của anh bị người ta đánh! Còn bị đám đại hiệp bàn phím ức hiếp, sắp làm tôi tức chết rồi qaq】
【Phải sống phải sống đến già: Tôi không tin hai người thật sự ở cùng một chỗ, chuyện khi nào thế qaq】
【 Yêu nhất đường không: Là lăng xê sao? Làm sao cũng không nghĩ ra lí do hai người này bắt tay với nhau. 】
Ngay sau đó, Cố Tần lại đăng lên Microblogging, là hai bức ảnh, trong ảnh, bàn tay lớn của Cố Tần nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Dư Niệm, trên ngón áp út là chiếc nhẫn tản ra ánh sáng nhè nhẹ ở dưới ánh đèn. Cuối cùng kia rõ ràng là ảnh được người ta tự chụp, tự chụp làm sao có thể không đúng đây…
Trong tấm ảnh Dư Niệm gối đầu lên đùi Cố Tần ngủ trưa, bàn tay to của anh đang vuốt ve đôi má Dư Niệm.
Dư Niệm đã không dám nhìn rồi, đây quả thật là thừa nhận quan hệ của bọn họ rồi.
Cố Tần không chỉ dùng tài khoản của Dư Niệm đăng tin, còn dùng chính tài khoản của mình đăng tin, đăng tin còn không nói cho huấn luyện viên chính Hoàng Quốc Huy. Trời mới biết từ khi Hoàng Quốc Huy khai thông Microblogging, toàn bộ đội tuyển quốc gia đều nơm nớp lo sợ, nói chuyện đều là phú cường, dân tộc, hài hòa…
【 Hoàng Quốc Huy v: Chúc cậu hạnh phúc. Phân tâm trong lúc thi đấu cả nước, sau khi trở về viết kiểm điểm, huấn luyện gấp bội. 】
【 Lâm Hạo v gửi: Điểm cho Tam ca một ngọn nến】
【 Hoàng Quốc Huy v: Cậu điểm cái cọng lông, cậu và cậu ta. Huấn luyện gấp bội. 】
Bởi như vậy, toàn bộ đội tuyển quốc gia liền không dám đăng po nói chuyện.
【 Chính là đứa bé kỳ quái: Xung quanh muốn xem vẻ mặt ngu ngốc của tôi… Vốn là Nữ Thần bị đám fans cuồng công kích, tiếp theo là nam thần tuyên bố yêu thương, lại nói tiếp xin ý kiến của cấp trên rồi hả? ? ? ? 】
【 a Tuấn Tuấn: Hoàng Bán Nguyệt thao (xx) nát tâm… 】
【 Một chén gió thu: Anh Cố anh rất đẹp trai! Anh nói gì tôi đều ủng hộ! Ủng hộ!】
【 Bảo Bảo không phải dê:Tóm lại Cố Tần vui vẻ là được rồi, người ta là vận động viên mang lại vẻ vang cho đất nước, gắn bó với ai chỉ là chuyện râu ria. 】
Dư Niệm thật sự không dám nhìn nữa, cô thoát Microblogging, vừa mới chuẩn bị một lúc thôi, chuông cửa liền vang lên.
Dư Niệm xuống giường ra mở cửa, lúc cửa mở ra, cô nhìn thấy Dư Thiên Hoa và chú Lý.
Dư Niệm sửng sốt:
“Cha… Sao cha lại tới đây?”
Dư Thiên Hoa hừ một tiếng, đi qua người cô đi vào:
“Con gái của tôi bị đánh, tôi là cha của nó còn không qua đây?”
Dư Thiên Hoa vẫn luôn tao nhã, giống như hôm nay đúng là lần đầu tiên, nhất định ông rất tức giận.
Dư Niệm giơ tay vuốt vuốt tóc:
“Cha biết rồi ạ…”
“Nếu cha không nhìn thấy tin tức trên báo, có phải con sẽ không nói cho cha biết hay không?”
Dư Niệm há miệng, không nói gì.
“Cho cha xem xem.”
Dư Thiên Hoa giơ tay giữ chặt tay Dư Niệm, ông vừa cầm tay cô, cô bị đau kêu ra tiếng, cẩn thận rút tay về.
Dư Thiên Hoa thấy vậy, cẩn thận từng li từng tí vén tay áo cô lên. Khắp cánh tay cô đều là vết bị véo tím xanh, trên cổ và trên mặt cũng có một ít dấu vết. Dư Thiên Hoa nhìn thấy, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
“Đám ranh con kia đâu rồi?”
“Có mấy người chạy mất, còn lại đang ở trong cục cảnh sát.”
“Lão Lý, ông đi liên hệ với luật sư đi, tôi muốn tố cáo mấy đứa ranh con này, để cho bọn họ ăn cơm tù vài năm mới được.”
“Còn con nữa.” Dư Thiên Hoa quay đầu muốn nói Dư Niệm vài câu, nhưng lúc chống lại ánh mắt Dư Niệm, giọng nói của Dư Thiên Hoa lại trở lên mềm nhũn:
“Mặc quần áo vào đi, chúng ta về nhà, lần này về nhà cha ở nhé.”
“Không được.” Dư Niệm dứt khoát cự tuyệt, cô lấy một chiếc áo ngoài ở trong tủ quần áo mặc vào, lại thu dọn đồ đạc :
“Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, Cố Tần đã dạy dỗ bọn họ rồi. Con nghĩ những người này về sau sẽ không dám nữa, cha, người đừng quan tâm đến nữa.”
Dư Thiên Hoa biết Dư Niệm cũng bướng bỉnh như ông, lải nhải hai câu lại kéo tay con gái.
Sau khi làm xong thủ tục trả phòng, Dư Niệm đi theo Dư Thiên Hoa rời khỏi khách sạn. Nhưng vừa đi ra ngoài, một đám phóng viên không hiểu tại sao lại biết được tin tức của cô chạy tới, giơ microphone lên vây kín cả ba người.
“Tiểu thư Dư Niệm, xin hỏi cô muốn xử lý chuyện đám người đánh cô như thế nào?”
“Tiểu thư Dư Niệm, mối quan hệ giữa cô và Cố Tần bắt đầu từ khi nào?”
“Xin hỏi hai người đã ở chung hay chưa?”
“…”
Các câu hỏi lung tung lộn xộn không có ý chính chồng chất hỏi đến, líu ríu khiến Dư Niệm chóng mặt, ngay lúc đó, Dư Thiên Hoa đẩy Dư Niệm ra phía sau mình. Lão Lý một tay che trước mặt Dư Niệm, một tay che máy quay phim.
Lúc này đám phóng viên mới phát hiện bên người Dư Niệm đứng thêm một người nữa, liếc mắt nhìn lại, tất cả đều sửng sốt.
Đây không phải tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Dư sao? Là nhân vật thường xuyên xuất hiện trên các kênh tài chính và kinh tế đứng đầu. Các phóng viên nhìn Dư Niệm, lại nhìn Dư Thiên Hoa, mơ màng rồi, bây giờ là cái tình huống gì?
Lúc này Dư Thiên Hoa mới mở miệng:
“Tôi là ba ba của Dư Niệm, Dư Thiên Hoa.”
Lời này vừa nói ra, một mảnh xôn xao.
Dư Thiên Hoa nhìn vào máy quay phim:
“Về chuyện này, tôi sẽ không từ bỏ ý đồ. Tôi đã liên hệ với luật sư rồi, những người đã tổn thương đến con gái của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho một người nào!”
Thái độ Dư Thiên Hoa đã rất rõ ràng, những người đã chạy thoát cũng đừng vội mà đắc ý, ông sẽ từng bước từng bước bắt được họ.
“Tổng giám đốc Dư, nghe nói ngài chỉ có một con trai, xin hỏi cô con gái này là chuyện gì xảy ra?”
“Về chuyện của Dư Niệm và Cố Tần ngài là thấy thế nào?”
“Tin tức Cố Tần kết giao với Dư Niệm ngài đã biết trước rồi sao?”
Dư Thiên Hoa không trả lời, che chở cho Dư Niệm ngồi lên xe.