Lúc trước Cố Tần đạt giải quán quân trong vòng thi chung kết môn bóng bàn quốc tế, mọi người trong đội đã nghĩ muốn tổ chức bữa tiệc chúc mừng cho anh. Kết quả không khéo, tổn thương ở chân anh tái phát cùng với chuyện dọn nhà, vì vậy bữa tiệc ăn mừng này phải đẩy đến tận hôm nay.
Mọi người trong đội bóng nháo loạn thành một đoàn ở phòng khách, Hứa Hải Xuyên lôi kéo mấy người nhỏ tuổi hơn chơi đánh mạt chược trên cái bàn vuông, còn Thành Nham cùng với Phương Mạnh Hàng lại bận rộn đi lại ở trong phòng bếp.
Chuột đem mấy lon bia mới mua để một bên trên chiếc bàn trà, ngược lại mang theo hai cái chai ma sát vào người người của Hứa Hải Xuyên.
Ghế sô pha để đầy quần áo bọn họ cởi ra cùng với sách vở loạn thất bát tao, Cố Tần cầm quần áo cuộn thành một cục, tiện tay vứt trên mặt đất, lại đẩy sách vở qua một bên. Dọn ra một góc hẻo lánh, Cố Tần lười biếng làm ổ ở trên đó, cánh tay dài duỗi ra, lấy bia trên bàn trà mở ra sau đó cầm trong tay.
Thành Nham đang nấu cơm liếc mắt nhìn anh:
“Tần, tổn thương trên chân của cậu còn chưa lành hẳn, đừng uống bia.”
Tay Cố Tần dừng lại một chút, sau đó im lặng trả lon bia về vị trí cũ.
“Cùng một màu, Hồ rồi!”
Hứa Hải Xuyên đẩy hàng mạt chược, xông đến mở tay của mấy người khác:
“Trả tiền trả tiền.”
“Không có lý nào, bất công, không chơi cùng anh Hứa nữa, chắc chắn là ăn gian.”
“Tiểu tử tại sao nói vậy.”
Hứa Hải Xuyên đánh một cái vào sau gáy của Đông Tử:
“Cái này anh gọi là mưu kế, các cậu phải học tập thật tốt đấy. Cái này về sau có thể dùng trên sân bóng, đúng không, lão Tam.”
Cố Tần liếc mắt nhìn cậu ta, đùa cợt nói:
“Vậy sao lúc ở trên sân bóng lại không thấy cậu có nhiều mưu kế như vậy.”
Đông Tử là người đầu tiên cười ra tiếng:
“Anh Hứa, nếu dựa theo lời anh nói. Em có thể lý giải được vì sao anh luôn không thắng được anh Cố rồi.”
Lúc ấy Hứa Hải Xuyên cùng Cố Tần đồng thời được chọn vào đội tuyển bóng bàn quốc gia, dù đã qua lâu như vậy, nhưng Hứa Hải Xuyên chưa từng thắng được Cố Tần dù chỉ một lần. Bất kể là luyện tập hay thi đấu, thi đấu thông thường; hay là thi đấu lưu động, thi đấu tuyển chọn. Chỉ cần gặp phải Cố Tần, kết cục không hề ngoài ý muốn.
Đông Tử chọc trúng tử huyệt của Hứa Hải Xuyên, cậu ta nhào tới kéo lấy lỗ tai của Đông Tử, hung hăng kéo qua kéo lại:
“Mẹ nó, đó là bởi vì anh không có hèn hạ như anh Cố của cậu.”
Trong phòng bếp, Thành Nham đột nhiên cho bọn họ một ánh mắt, Hứa Hải Xuyên lập tức hiểu ý, ngoan ngoãn ngồi một bên không dám ầm ĩ nữa.
“Nói đến Tam ca, bên cạnh cũng mới có người chuyển đến.”
Chuột đột nhiên mở miệng.
Mọi người nghe xong, bắt đầu thấy hào hứng.
“Nam hay nữ vậy?”
Chuột cười hắc hắc:
“Nữ.”
Hai mắt Hứa Hải Xuyên sáng rực lên, không nói hai lời chen đến bên người Chuột:
“Lớn lên trông như thế nào?”
Sau nửa ngày suy nghĩ, Chuột nói:
“Có hai, chỉ thấy một người. Lớn lên… bông hoa cao quý trong nhân gian.”
“Có thể nói tiếng người không?”
“Có nói cậu cũng không hiểu?”
Chuột khinh bỉ lườm cậu ta vài lần:
“Ý tứ chính là quá xinh đẹp!”
“Vậy người kia là người nào?”
“Người kia cậu hỏi Tam ca, tôi thấy anh ấy đối với người ta rất kỳ lạ.”
Kỳ lạ?
Ánh mắt đồng đội đồng loạt rơi vào trên người Cố Tần, ngay cả Phương Mạnh Hàng không bao giờ để ý đến bát quái cũng phải quăng ánh mắt hiếu kỳ chăm chú nhìn về phía anh.
Từ lúc Cố Tần nhập đội cho đến bây giờ, các đội viên rất rành mạch rõ ràng với tính tình của Cố Tần. Cố Tần sẽ không bao giờ nói chuyện yêu đương, đối với ai cũng trưng ra gương mặt lạnh lùng, ngày thường ngoại trừ chơi bóng thì chính là thích chơi trò chơi, còn chưa từng nghe nói anh quan tâm với cô gái nào khác.
“Người kia khẳng định rất xinh đẹp a…”
Hứa Hải Xuyên có chút tiếc nuối, sớm biết như vậy cậu ta đã xuống dưới làm người chạy việc rồi.
“Đừng đoán mò, dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị ăn cơm.”
“Kỳ thật em vẫn muốn ăn cơm Tam ca làm.”
Chuột liếm liếm bờ môi. Tuy Cố Tần không ít lần hành hạ bọn họ, nhưng tay nghề của anh thật sự không phải chỉ để trưng cho đẹp. Đến nay Chuột vẫn còn nhớ rõ sinh nhật ngày đó của cậu ta, Cố Tần làm cho cậu ta một bát mì kia ——
Thực con mẹ nó ăn ngon!
“Tam ca, tại sao anh không nấu cơm?”
Cố Tần chậm rãi đứng lên từ trên ghế salon, nói:
“Tôi chỉ nấu cho vợ của tôi, cậu là vợ của tôi?”
Chuột tức giận nói:
“Sinh nhật năm trước của em anh còn làm cho em kia mà!”
“Ah, lúc cậu giải nghệ tôi cũng sẽ làm cho cậu.”
Mẹ kiếp!
Chuột thầm mắng một tiếng, dựng lên một ngón giữa với Cố Tần.
“Đừng ồn ào nữa, đều lăn đi rửa tay rồi đi ăn cơm. Cố Tần, cua đồng có cả cay cùng với không cay, cậu ăn cái không cay kia.”
“Ai da, Tam ca tại sao lại không khoe khoang? Quả nhiên chỉ có chúng ta là đầu đá mới có thể ngăn chặn được anh.”
Chuột vừa rửa tay xong liền đi ra, cậu ta còn chưa kịp lau, lại lắc lắc qua lại vài cái sau đó lau luôn lên trên người.
“Vẫn chưa được.”
Thành Nham làm bộ muốn đánh cậu ta, Chuột nhảy sang bên cạnh trốn, thè lưỡi với anh ta.
“Trước khi bắt đầu, nói với mọi người một tin tức.”
Thành Nham lườm Cố Tần vẫn đứng ở một bên, ánh sáng trong mắt của anh từ đầu tới cuối vẫn luôn nhàn nhạt, gương mặt không một chút gợn sóng.
Ánh mắt Thành Nham dời đi:
“Tổn thương trên chân của Cố Tần mọi người cũng đã biết, hiện tại tình huống của cậu ta đã tốt hơn một chút. Trong đội quyết định để cho Cố Tần nghỉ dưỡng ba tháng, đợi sau khi xác định không có vấn đề, có thể trở về đội bóng.”
Tuy trong lòng mọi người thấy tiếc nuối, nhưng đều hiểu rõ. Cố Tần đứng hàng thứ 15 trong đội, cho tới hôm nay không ngừng lấy vinh quang về cho đội, phải nói là nhiều vô số kể, ba năm trước đây trong một trận đấu, đội tuyển quốc gia gặp phải đội của Hắc Mạc. Trong những phút cuối cùng của trận đấu, Cố Tần vẫn luôn luôn trầm mặc ít nói, thậm chí Cố Tần còn có chút lãnh huyết dùng sức mạnh của một người ngăn cản cơn sóng dữ, cầm về giải quán quân thi đấu.
Tổn thương trên chân của anh, chính là trong lúc rơi xuống kia.
“Không có chuyện gì, Tam ca, chúng em sẽ thường xuyên trở về thăm anh.”
“Đúng vậy a Tam ca, nếu anh cảm thấy tịch mịch cô đơn, liền gọi điện thoại cho em, em sẽ gọi điện tới.”
“Nhìn Tam ca của tôi cũng không quá khó khăn đến nỗi không muốn nói chuyện.”
Cố Tần bưng ly nước chanh ở trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, hung hăng liếc mắt trừng mấy người kia:
“Con mẹ nó chứ, tôi cũng không phải không thể quay về.”
Chuột vỗ vỗ bả vai của Cố Tần:
“Yên tâm đi, anh ấy sẽ không cô đơn tịch mịch đâu, dù sao bên cạnh cũng có hai em gái xinh đẹp.”
Em gái xinh đẹp.
Tay Cố Tần khẽ run rẩy, đồ ăn được kẹp bởi chiếc đũa rơi trên mặt bàn.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Cố Tần kẹp lại thức ăn trên mặt bàn, một lần nữa để vào trong bát, ngay lúc nãy… Vậy mà anh lại nghĩ đến cô gái ở phòng đối diện kia.
Lại nói cũng thật kỳ quái.
Mấy ngày trước Cố Tần đến bệnh viện để kiểm tra, lúc đi ra liền đụng phải cô, không nghĩ rằng dọn nhà đến đây cũng gặp cô.
Mấy lần gặp mặt trước cô đều đeo khẩu trang, đội mũ. Duy chỉ có một đôi mắt to chớp chớp, hôm nay xem như là được nhìn thấy gương mặt thật rồi, nói như thế nào đây…
Cố Tần híp híp mắt, nhớ lại bộ dáng của Dư Niệm, trong đầu lập tức hiện ra bốn chữ.
Mặt trẻ phúng phính.