Dữ Quân Giai Lão

Chương 11

Đàm Cẩn vừa trở lại phòng ngủ, xuống tầng hầm không thấy Hiểu Vân đâu, lúc chuẩn bị ra ngoài tìm người, cửa phòng liền bị Vương Triều Mã Hán thô lỗ đá văng.

"Ngươi chính là Đàm Cẩn?"

Đàm Cẩn sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Vương Triều Mã Hán hai người lập tức xông lên, Đàm Cẩn tuy có chút quyền cước công phu, như chung quy không thể địch lại giáo úy Khai Phong phủ, Vương Triều Mã Hán bọn họ đã từng tham gia thi võ cử, khảo nghiệm từ trên xuống, trăm dặm mới tìm được một, không phải loại người ai cũng có thể ứng phó. Lần này không tới ba chiêu đã chế phục được Đàm Cẩn, trói hắn thật chặt.

Hiểu Vân tránh ở trong tủ đồ thấy tình hình đã ổn, lập tức từ ngăn tủ chui ra.

Vương Triều Mã Hán vừa nhìn thấy đều sửng sốt, "Hiểu Vân cô nương sao lại ở đây?"

"Ta ở đây chờ Đàm Cẩn bị bắt.” Nói xong bước đến trước mặt Đàm Cẩn, lạnh lùng nhìn hắn một cái. Sau đó quay sang Vương Triều bọn họ, chỉ chỉ khuôn mặt sưng đỏ của mình:

"Hai vị đại nhân xem, mặt Hiểu Vân mặt bị hắn đánh thành như vậy, còn nữa, tay chân ta đều bị hắn dùng xích trói lại, hắn dùng cách này khi dễ một thiếu nữ như ta… Hai vị đại nhân không cho ta trả thù hắn sao?"

Hai người sửng sốt, thiếu chút nữa bị hù sợ, liếc nhìn nhau rồi tự chuyển bước sang bên: "Hiểu Vân cô nương xin cứ tự nhiên."

Thấy hai người phối hợp, Hiểu Vân không khách khí một cước đá vào xương đùi của Đàm Cẩn, hắn lảo đảo một chút liền quỳ trên mặt đất.

Đàm Cẩn hung hăng trừng Hiểu Vân, tựa hồ tròng mắt cũng rớt ra ngoài: "Ngươi dám!"

Hiểu Vân hừ lạnh một tiếng, nghĩ ngươi hiện tại ở trong tay ta, ta có cái gì không dám, cho dù ngươi trừng tới bay mắt ra khỏi cửa sổ cũng vô dụng.

"Đàm Cẩn, ngươi làm ra những chuyện táng tận lương tâm, đến chỗ Bao đại nhân, đại nhân tất nhiên sẽ trừng phạt xứng đáng. Có điều, trước đó, ta muốn vì những nữ tử kia, vì bản thân ta, đòi lại chút công đạo.” Nói xong, liền giơ cao tay phải, lại bị Vương Triều giữ lại.

Vương Triều mím môi, thấp giọng nói: "Không nhọc Hiểu Vân cô nương động thủ, để ta."

Hiểu Vân nghĩ một chút, liền thu tay đứng sang một bên. "Cũng được, sức ta quá nhỏ, đánh hắn không đau còn làm mình bị thương. Vương đại nhân, ta làm chứng cho các ngài, Đàm Cẩn chống cự, các ngài bất đắc dĩ mới đánh hắn thành như vậy."

Vương Triều giương khóe miệng, nhẹ nhàng cười, sau đó nâng tay lên, bàn tay to lớn ba ba đập xuống khuôn mặt đầy thịt của Đàm Cẩn, chỗ bị đánh lập tức đỏ lên, Hiểu Vân đứng nhìn tâm trạng rất sảng khoái.

"Cẩn nhi, là ai đánh con?” Đàm trang chủ nhìn con trai đau lòng không thôi.

Đàm Cẩn không nói được một lời, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Hiểu Vân, Hiểu Vân cũng không lảng tránh, thoải mái cho hắn trừng.

Triển Chiêu trong lòng nghi hoặc nhưng không nói ra, chỉ bước lên nói: “Đàm thiếu gia, thất lễ.” Nói xong động thủ trên người hắn tìm kiếm, quả nhiên bên hông hắn tìm được một chùm chìa khóa, Đàm trang chủ thấy Triển Chiêu cầm khóa mở cửa phòng lớn, trước mặt bao người, cho dù ông ta không muốn thừa nhận, nhưng chuyện con hắn tham dự vào vụ án này là chuyện thật hơn cả thật. Nhưng mà trong lòng vẫn không thể tin được, đứa con trước đây luôn hiểu biết lễ nghĩa, vậy mà làm ra loại chuyện này.

Cửa lớn mở rộng, Hiểu Vân chạy lên trước. Bên trong nằm hoặc ngồi hơn mười người, đều là tay chân bị trói không thể cử động, trong miệng bị nhét khăn không thể nói, quần áo xộc xệch, hình dung tiều tụy, thấy cửa mở, hai mắt họ nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu và nàng đang đứng ở cửa, trong ánh mắt kia có chờ đợi, có bối rối, khiến ai nhìn cũng đau lòng.

"Tại hạ là Khai Phong phủ Triển Chiêu, phụng mệnh Bao đại nhân đến giải cứu các vị cô nương, mời các vị cô nương ttheo Triển mỗ về Khai Phong phủ, đến lúc đó Bao đại nhân thăng đường thẩm vấn, còn cần các vị làm nhân chứng.” Nói xong tiến lên cởi dây trói trên người các nàng. Những người đó nghe xong đều cuống quýt gật đầu, nức nở một hồi.

Hiểu Vân nhanh chóng tìm được Tiểu Thúy, mấy bước đã chạy tới nơi, vội vã cởi bỏ khăn bịt miệng rồi ôm lấy cổ nàng.

"Thúy nhi, em thế nào, có việc gì không?"

Tiểu Thúy thấy Hiểu Vân, kích động muốn khóc ầm lên, nhưng nấc không thành tiếng, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, tiểu thư..."

Dây thừng trói tay chân buộc rất chặt, Hiểu Vân nhất thời không cởi được, càng cởi càng tức giận, liền buông tay không cởi nữa, từ trong phòng xông ra tới trước mặt Đàm Cẩn, tay giơ lên giáng cho hắn một cái tát. Âm thanh thanh thúy vang dội, khiến mọi người kinh ngạc.

Đàm trang chủ bất khả tư nghị nhìn nữ tử hai mắt bốc hỏa ôm hận, trong nhất thời quên cả nói, một lúc sau mới phản ứng được.

"Dã nha đầu từ đâu tới, sao dám ở chỗ lão phu tác quái?"

Hiểu Vân quay đầu lạnh lùng nhìn ông ta, "Tác quái? Việc ta làm gọi là tác quái, vậy việc con ngươi làm gọi là gì? Hắn đối xử như vậy với những nữ tử vô tội, có phải là không bằng cầm thú không? Ta chẳng qua tát hắn một cái thôi, những thứ hắn gây ra chỉ một cái tát này có thể bù lại được sao? Ngươi đi nhìn những nữ hài tử kia đi, xem đứa con ngươi nuôi dưỡng làm ra chuyện tốt gì!"

Đàm trang chủ bị một tiểu cô nương như nàng quở trách, mặt mũi mất hết cả, nhưng không tìm được lý do phản bác, chỉ có thể tức giận tới nghẹn đỏ mặt, quay đầu không nhìn nàng.

Lúc này Vương Triều đã cởi dây thừng trên người Tiểu Thúy, đỡ nàng ra ngoài. Hiểu Vân hốc mắt hồng hồng, thấy bộ dáng lúc này của Tiểu Thúy đột nhiên không dám nhìn. Đều là nàng hại cô ấy, đều là do nàng!

"Tiểu thư." Tiểu Thúy đứng trước mặt Hiểu Vân thấp giọng gọi.

Hiểu Vân cúi đầu, nước mắt lập tức rơi xuống. "Thúy nhi, là ta có lỗi với em."

Tiểu Thúy lại nở nụ cười, nhẹ nhàng kéo tay Hiểu Vân, "Tiểu thư, nói thế là sao chứ. Tiểu thư chẳng phải đến cứu Tiểu Thúy sao. Mấy ngày không gặp Tiểu Thúy, tiểu thư không nhìn Tiểu Thúy nữa sao?"

Hiểu Vân cuối cùng cũng ngẩng đầu, thấy ánh mắt Tiểu Thúy trong suốt, nụ cười nhợt nhạt, không hề có oán hận, chỉ có ôn nhu.

"Thúy nhi..."

"Tiểu thư, Tiểu Thúy không sao."

"Thúy nhi..." Hiểu Vân ôm cổ Tiểu Thúy khóc lớn.

Triển Chiêu dẫn theo chúng nha dịch Khai Phong phủ áp giải bốn nghi phạm cùng các thiếu nữ chậm rãi trở về phủ Khai Phong. Lúc này đã là nửa đêm, trăng sáng trên trời, dân chúng đã đi vào giấc mộng, chỉ có phủ Khai Phong vẫn đèn đuốc sáng trưng, vô cùng bận rộn.

Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách vẫn chờ ở thư phòng, nghe ngoài cửa nha môn có động tĩnh, liền biết Triển Chiêu bọn họ đã trở về. Một lát sau, quả nhiên thấy Triển Chiêu bước vào thư phòng, ôm quyền thi lễ với Bao đại nhân: “Đại nhân, thuộc hạ không nhục sứ mệnh, đã đem phạm nhân về quy án, hiện đang giam trong nhà lao, mười bốn thiếu nữ được giải cứu đã an bài ở tây sương phòng nghỉ tạm."

Bao đại nhân nghe xong, khẽ gật đầu cười nói, "Tốt, Triển hộ vệ làm việc, bản phủ yên tâm."

"Đại nhân có thể yên tâm đi dùng bữa rồi. Để thuộc hạ gọi phòng bếp hâm nóng đồ ăn đưa lên cho đại nhân.” Công Tôn Sách nói xong, xoay người sắp đi, lại dừng lại quay đầu hỏi: “Hiểu Vân cùng Tiểu Thúy đâu?"

"Các nàng đã về nam viện rồi."

Công Tôn Sách nghe xong mới gật đầu rời khỏi thư phòng.

Hôm sau, Khai Phong phủ thăng đường thẩm án thiếu nữ mất tích, đáng tiếc hôm ấy Hiểu Vân ngủ quá say, không thể lên công đường, chính mắt thấy thủ phạm đền tội. Kẻ gây án tổng cộng tám người: Đàm Cẩn, Mã Phong, hai gia đinh Đàm gia, còn có bốn người khác lấy bạc của Đàm Cẩn, giúp Đàm Cẩn dụ dỗ nữ tử.

Chủ mưu Đàm Cẩn bị phán tội bắt người cướp của, giam cầm, khi nhục nữ tử, bị tử hình, qua mùa thu xử quyết. Mã Phong bị giam ba mươi năm, hai gã gia đinh sung quân, bốn người còn lại phán đi đày mười năm.

Tuy Đàm gia giàu có, nhưng cho dù khuynh gia bại sản, chỉ cần là Bao đại nhân, sẽ không có cách nào giúp Đàm Cẩn không bị xử quyết, huống chi án này đến Hoàng thượng cũng hỏi tới, ai dám làm bậy chứ? Tới đây, án thiếu nữ mất tích coi như kết thúc.

Sau này, phủ Khai Phong phủ xuất ra một ít ngân lượng bồi thường thiệt hại cho các thiếu nữ và gia đình rồi đưa họ về nhà. Vì án này, dân chúng phủ Khai Phong lại thêm một đề tài trà dư tửu hậu. Danh tiếng của Bao thanh thiên cùng khả năng phá án thần tốc lại cao hơn một bậc, lại thêm Triển Chiêu kia, bởi vì anh hùng cứu mỹ nhân, cũng được dân chúng kể qua kể lại, phỏng chừng các cô nương phủ Khai Phong lại càng thêm ái mộ.

Về kỳ hạn ba ngày của Hoàng đế, phủ Khai Phong phá án trong vòng hai ngày, Hoàng đế tất nhiên mười phần vui vẻ, nhưng Bàng thái sư lại trong lòng vừa thất vọng vừa tức giận. Thất vọng vì không thể thành công bỏ đá xuống giếng, tức giận là, trong số các thiếu nữ được giải cứu, vậy mà có một người là con riêng của hắn, chính là thiếu nữ tối hôm đó Hiểu Vân nhìn thấy. Nhưng hắn lại không chút nào cảm kích, nét mặt già nua của hắn vào lúc này lại xanh đỏ một hồi.

Về phần động cơ gây án của Đàm Cẩn, Công Tôn Sách nói là: muốn giam cầm các thiếu nữ để thỏa mãn thú vui dâm loạn. Đây là cách nói văn nhã, theo lời Đàm Cẩn nói với Hiểu Vân đêm đó, cùng với những thứ nàng thấy được trong phòng kín của hắn, không khó suy đoán hắn không phải người bình thường, thậm chí biến thái, tâm lý vặn vẹo, mới lập tức bắt nhiều người như thế.

Với lại việc mà Hiểu Vân “nghe nói” kia: “Thời kỳ Bắc Tống, nếu có nam nữ ở hội đèn lồng nhìn trúng nhau, có thể kết bạn du ngoạn, hai ba ngày không trở về”, chuyện này quả thật có, nhưng không gặp nhiều. Mà ở Tống triều, cho dù dân phong cởi mở, nhưng mọi người trước mắt người khác luôn tuân theo phép tắc, không vượt quá mức. Hôm ấy Hiểu Vân giữa phố xá đông đúc thấy người ta “Ôm nhau thân thiết, kết bạn cùng đi”, hoàn toàn là do tác dụng của mị hương khiến nữ tử tâm trí mơ hồ, bị kẻ khác kéo đi mà không biết.

Có điều, Tiểu Thúy là ngoại lệ. Nàng hoàn toàn là bị xui xẻo, giống như Hiểu Vân, không cẩn thận thấy người ta làm chuyện xấu, nhưng nàng không may mắn chạy trốn được, bị người ta phát hiện, trực tiếp bị đánh ngất mang đi. Cho nên sau này Đàm Cẩn căn bản không tìm nàng gây phiền toái.

Vụ án cuối cùng được giải quyết, tuy nói “trinh tiết” của những nữ tử này được bảo vệ, nhưng nhiều ngày bị hoảng hốt cũng để lại bóng ma ám ảnh, chỉ có thể từ từ quên đi, hoặc có lẽ có người cả đời cũng chẳng thể tiêu tan.
Bình Luận (0)
Comment