Bên này, Đinh Nguyệt Hoa bị Triển Chiêu bỏ qua, nhìn thấy hắn đột nhiên cùng một nam tử nói chuyện, sau đó lại nhìn hai người không coi ai ra gì nắm tay bỏ đi, khiếp sợ không kịp phản ứng. Đợi nàng hồi phục tinh thần, Triển Chiêu bọn họ đã không thấy bóng. Tìm một hồi không thấy, đành tự mình về doanh địa trước.
Trương Long, Triệu Hổ canh giữ bên ngoài doanh trướng của Bao đại nhân, xa xa thấy Đinh Nguyệt Hoa đi tới, khoanh tay trước ngực, mày nhíu chặt, giống như đang suy nghĩ gì đó. Đợi nàng đến gần, hai người cùng nhau mở miệng: "Đinh tiểu thư."
Đinh Nguyệt Hoa ngẩng đầu lên, nhìn Trương Triệu hai người, đột nhiên nói một câu: "Ta biết vì sao Triển hộ vệ đến nay chưa lập gia đình rồi."
Ba năm trước đây, người thấy Triển Chiêu cùng Hiểu Vân bái đường thành thân rất ít. Một ngày sau khi hành lễ, Hiểu Vân bị Lăng Ba mang đi, mà Hiểu Vân đi rồi, người của Khai Phong phủ đối với việc của Hiểu Vân không đề cập tới, càng không kể với bên ngoài. Bởi vậy, ngoại trừ mấy người lúc ấy có mặt, căn bản không có ai biết Triển Chiêu đã thành hôn. Cho nên, Đinh Nguyệt Hoa vẫn nghĩ Triển Chiêu đến nay vẫn lẻ loi một mình.
Lúc này, Triển Chiêu đã hai mươi bảy, ở Đại Tống triều đã là một người lớn tuổi, nam tử nữ tử ở tuổi này đều đã có con cái tám chín tuổi. Giống như Trương Long, hai lăm tuổi, tuy rằng kết hôn muộn, nhưng cũng đã có con hai tuổi. Triển Chiêu lớn hơn Trương Long hai tuổi, lại chưa cưới vợ, không khỏi khiến người không biết nội tình sinh nghi. Triển hộ vệ điều kiện tốt như vậy, nữ nhân muốn gả cho hắn nhiều đến nỗi có thể xếp từ cửa Khai Phong phủ đến tận cổng thành, vì sao hắn đã hai bảy tuổi còn chưa thành hôn? Vấn đề này, đã trở thành đề tài hàng đầu để bàn tán của dân chúng Khai Phong phủ lúc trà dư tửu hậu, không có việc gì nhàm chán liền bị đem ra thảo luận.
Mà đáp án, đủ mọi kiểu. Người của Khai Phong phủ có đôi khi trong lúc vô tình nghe được, cũng không cho ý kiến, chỉ cười trừ. Việc này bọn họ đã quen. Cho nên, lúc Đinh Nguyệt Hoa nói như vậy, Trương Triệu hai người cũng không có phản ứng gì, chỉ nhướn nhướn mi, không trả lời.
Đinh Nguyệt Hoa cũng mặc kệ hai bọn họ có quan tâm hay không, tự nói chuyện tiếp: “Bởi vì Triển hộ vệ không thích nữ sắc, cho nên đến nay chưa lập gia đình." Nói xong, còn làm như rất bình thường gật đầu: “Ừ, đúng là như thế."
Không thích nữ sắc? Đây là ý gì, Triển đại nhân luôn tự kiềm chế, chưa bao giờ bị nhan sắc mê hoặc, đây là chuyện mọi người đều biết, cần gì đến lượt Đinh Nguyệt Hoa nói ra, hơn nữa, chuyện này thì có liên quan gì tới chuyện Triển đại nhân không cưới vợ? Trương Triệu hai người khó hiểu, nghi hoặc nhìn Đinh Nguyệt Hoa.
"Các ngươi không hiểu?"
Trương Triệu hai người cùng lắc đầu, "Không hiểu."
"Ta là nói, Triển đại nhân của các ngươi thích nam nhân, cho nên đến nay chưa lập gia đình!” Đinh Nguyệt Hoa trợn mặt tung ra một viên hỏa dược, ầm một tiếng nổ khiến Trương Long Triệu Hổ hai người trợn mắt há hmồm.
Một đội quan binh trùng hợp vừa đúng lúc tuần tra tới chỗ này nghe được, kinh ngạc đến quên đi đường, thiếu chút vỡ thành một đoàn, binh khí trên tay rơi loảng xoảng.
"Đinh tiểu thư không thể nói lung tung, phá hỏng danh dự của Triển đại nhân.” Trương Long cuối cùng tìm lại được giọng nói, lạnh lùng nói. Đinh Nguyệt Hoa này không phải ghi hận Triển đại nhân không mang theo nàng, bịa đặt sinh sự trả thù chứ?
"Đây là thật sự, ta không có nói lung tung." Đinh Nguyệt Hoa khó chịu khi mình bị nghi ngờ, bất giác lớn giọng: “Ta tận mắt thấy, Triển Chiêu ở trên chợ gặp được một thiếu niên tuấn tú, bọn họ ngay trên đường liếc mắt đưa tình, còn không coi ai ra gì nắm tay bỏ đi. Ngươi xem, đến bây giờ còn chưa trở về nữa!"
Đội binh lính vừa cầm binh khí lên, nghe được tin này quá rung động! Có điều binh khí không thể lại rơi. Tướng sĩ đứng đầu sửa sang lại đội ngũ, làm như không có việc gì đi tiếp.
Trương Long Triệu Hổ đã chết đứng như hóa đá ở đó, bọn họ thật sự rất khó tưởng tượng chuyện này, nhưng mà nghe nàng nói không giống như nói dối, lại cảm thấy có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ, chẳng lẽ Triển đại nhân của bọn họ thật sự… Có lẽ cũng có thể, Hiểu Vân cô nương đi rồi, Triển đại nhân nản lòng thoái chí, cho nên mới… Hơn nữa, mấy năm qua thân thiết với Bao đại nhân như vậy, thì ra là...
Lúc này bọn họ hai người ý nghĩ đúng là nhất trí, mồ hôi chảy ròng ròng, hai người liếc nhau, vội lắc đầu nói: “Không đâu, Triển đại nhân nhất định không như vậy, trong đó nhất định có hiểu lầm.” Nhưng mà lời này nói ra vẫn có chút lo lắng không yên.
"Hừ, các ngươi không tin? Tốt lắm, chúng ta cứ chờ xem.” Đinh Nguyệt Hoa liếc nhìn bọn họ, định rời đi.
Lúc này mành doanh trướng bị nhấc lên, Công Tôn Tiên Sinh bước ra: “Đinh tiểu thư dừng bước, đại nhân mời Đinh tiểu thư vào nội trướng nói chuyện!"
-0-
"Khách quan, mời bên này, cẩn thận bậc thang..."
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện và tiếng bước chân đi lại, người trong phòng đang thâm tình hôn nhau, lúc này mới dần dần ngừng lại. Nhìn đôi môi đối phương có chút ướt át mà sưng đỏ, hai người đều ngượng đỏ mặt. Hiểu Vân cúi đầu, nhìn vạt áo của Triển Chiêu, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Phản ứng vừa rồi của mình, thật sự là có chút...
Bộ dáng của Hiểu Vân lúc này rơi vào mắt Triển Chiêu, có chút thẹn thùng, không khỏi nhìn tới ngây ngốc, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, kéo tay nàng ngồi xuống cạnh bàn, nhìn nàng hỏi: “Hiểu Vân, sao nàng lại ở đây?"
Hiểu Vân lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ một chút mới nói: “Một tháng trước, ta được sư phụ cho phép, rời khỏi Thiên Sơn. Vốn ta định về Biện Lương, trên đường trùng hợp gặp Đường Thực, biết đại nhân muốn tới Đăng Châu, vì thế đồng hành cùng hắn, sau đó ở trên đường lại gặp được Ngũ ca tới tiếp ứng, hôm qua chúng ta mới tới Đăng Châu. Đêm qua Ngũ ca biết được các huynh đã tới nơi này, cho nên, sáng sớm ta liền chạy tới đây."
Hiểu Vân nói xong, ánh mắt luôn dừng trên mặt hắn.
Triển Chiêu nghe nàng nói vậy, trong lòng biết nàng tất nhiên là nóng lòng gặp hắn, mới vội vàng như thế, trong lòng lại lo lắng, muốn vỗ vỗ tay nàng. Nhưng mà, hắn vẫn có nghi vấn, mà nghi vấn này, đã xuất hiện ngay ở thời điểm Hiểu Vân nói ra thân phận của nàng.
"Hiểu Vân, ba năm trước đây, Lăng Ba tiên sinh từng nói, lần này hắn mang nàng rời đi, chúng ta có lẽ không còn gặp lại. Hơn nữa…” Nói tới đây, Triển Chiêu ngừng lại, nhìn Hiểu Vân, muốn nói lại thôi. Những lời này, hắn không thể nói ra miệng. Cho dù là nàng, hay là hắn, nghe được câu này, cũng đều sẽ đau lòng không chịu nổi.
Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu muốn nói lại thôi, liền nắm lấy tay hắn lắc đầu. Mặc dù hắn không nói ra, nàng cũng biết hắn muốn nói gì. Những lời này, là chủ đề cấm kỵ mà ai trong bọn họ cũng không muốn nhắc tới. Chỉ khác nhau ở chỗ, hắn hoàn toàn không biết nguyên nhân, còn nàng lại biết hết toàn bộ nhân quả bên trong.
Chuyện của Công Tôn Hiểu Vân, chuyện của nàng, còn có nhân duyên của bọn họ. Mệnh của Công Tôn Hiểu Vân là không có tơ hồng, mà nàng lại cùng Triển Chiêu định thân. Có lẽ nguyên nhân như vậy, nàng mới gặp vận rủi, mệnh thác sớm tối. Chỉ vì, nàng làm rối loạn mệnh số của Công Tôn Hiểu Vân. Câu nói kia của Lăng Ba, là vì cứu nàng, cũng vì chỉnh lại quỹ đạo vận mệnh của Công Tôn Hiểu Vân. Nhưng mà, từ ba năm trước, sau khi nàng mượn thân thể Công Tôn Hiểu Vân hoàn hồn, rất nhiều chuyện cũng bắt đầu biến đổi.
Linh hồn của Đinh Hiểu Vân, thân thể của Công Tôn Hiểu Vân, ai nói được rõ ràng, hiện tại nàng đang gánh vận mệnh của ai? Kỳ thật, từ thời điểm bắt đầu, mọi thứ đã rối loạn, không thể dựa vào cái gọi là “mệnh số” nữa. Bởi vì, nàng cùng hắn yêu nhau. Hai người đã quyết định bên nhau đến già, sao có thể bỏ qua nhau, lãng quên nhau?
"Triển đại ca, cho dù người khác nói thế nào, ta vẫn là thê tử của huynh, vĩnh viễn cũng không thay đổi.” Hiểu Vân yên lặng nhìn Triển Chiêu, kiên định nói.
"Thật vậy sao?" Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, có chút không xác định. Kinh hỉ sau khi gặp lại đã lắng xuống, hắn lại nghĩ tới chuyện ba năm trước. Năng lực của Lăng Ba vô cùng kỳ diệu, hắn đã thấy qua, câu nói nghiêm túc kia của hắn ta, không thể là tùy tiện nói ra. Ba năm trước, nàng thiếu chút đã đánh mất tính mạng, nỗi sợ hãi này, tới giờ nghĩ lại còn chưa hết. Hắn thật sự sợ, ở bên cạnh hắn, nàng sẽ gặp bất hạnh. Nếu nói ở bên cạnh hắn sẽ đem vận rủi đến cho nàng, hắn tình nguyện bọn họ trời nam đất bắc. Như vậy, ít nhất hắn biết nàng còn sống khỏe mạnh, ít nhất bọn họ có thể hoài niệm về nhau.
"Triển đại ca, đây là đương nhiên. Chúng ta đã bái đường, đã động phòng, không phải vợ chồng thì là gì, chẳng lẽ huynh muốn không thừa nhận?” Hiểu Vân ra vẻ tức giận, nhưng lại thật sự khiến Triển Chiêu nóng nảy.
"Cho dù chúng ta chưa từng bái đường, trong lòng ta, nàng sớm đã là thê tử duy nhất của ta ở kiếp này, huống chi chúng ta đã chính thức làm lễ nạp thái, đã lạy thiên địa. Ta sao có thể không thừa nhận nàng là thê tử của ta."
Thấy hắn vừa vội vừa giận, Hiểu Vân xì một tiếng bật cười: “Triển đại ca, huynh đừng vội, ta nói đùa thôi."
Triển Chiêu oán trách trừng mắt nhìn Hiểu Vân, trong lòng có chút bất đắc dĩ: “Chuyện lớn như vậy, sao có thể nói đùa. Lời Lăng Ba tiên sinh nói, ta vẫn nhớ rõ, thật sự không thể không chú ý, nếu vì nàng ta thật sự..."
"Triển đại ca!" Hiểu Vân vội vàng ngắt lời hắn: “Cho dù là thần tiên cũng sẽ phạm sai lầm, huống chi sư phụ còn không phải thần tiên. Dù là thầy xem tướng số, cũng có lúc tính sai thời điểm. Cho nên, lời của sư phụ nói lúc đó, huynh không cần coi là thật. Huynh xem, ta hiện tại không phải ở đây sao? Nếu lời của sư phụ là thật, sao ta có thể xuất hiện ở đây? Huynh nói đúng không? Cho nên, câu kia của sư phụ không tính."
Triển Chiêu nghĩ lại, cảm thấy Hiểu Vân nói cũng có lý. Mệnh số vốn là thứ tin thì có, không tin thì thôi. Trước đó, hắn cũng chưa từng để ý, chỉ là sự tình liên quan tới tính mạng của Hiểu Vân, cho nên hắn mới canh cánh trong lòng, không thể thoải mái. Nay ngẫm lại, chính mình quả thật là có chút "Quan tâm sẽ bị loạn". Vì thế không rối rắm nữa, lắc đầu đem chuyện này bỏ ra ngoài.
"Vậy vì sao nàng phải nữ phẫn nam trang? Thủ pháp dịch dung này thật tinh xảo, ngay cả ta cũng suýt nữa không nhận ra nàng đã trở về."
"Sư phụ dạy thuật dịch dung, lợi hại không, đây mới chỉ là một chút thôi đấy." Hiểu Vân cười có chút đắc ý, khiến Triển Chiêu nhìn mà liên tục lắc đầu, nhưng cũng rất phối hợp cười nói."Quả thật lợi hại."
"Ha ha, sư phụ còn dạy ta rất nhiều thứ, hiện không có thời gian nói tỉ mỉ, ngày nào rảnh nhất định cho huynh xem.” Nói tới những thứ học được trong ba năm qua, Hiểu Vân thật sự vô cùng cảm kích sư phụ Lăng Ba của nàng. Hắn không chỉ cứu tính mạng nàng, còn dạy nàng rất nhiều thứ. Dạy nàng võ công, dạy nàng dịch dung, dạy nàng thuật kỳ hoàng, còn đặc biệt vì nàng tạo ra vũ khí phòng thân.
Tuy rằng, hắn vẫn luôn nói muốn để nàng theo hắn ở Thiên Sơn tu đạo, cả đời khôngbước lại vào trần thế; tuy rằng, lúc nàng nói phải rời khỏi Thiên Sơn, hắn cấm túc nàng ở thiên trì suốt ba ngày. Nhưng mà, đối mặt với sự quật cường của nàng, cuối cùng, hắn vẫn để nàng đi. Trước khi đi cũng không nói nhiều. Lúc rời đi, cũng không đưa tiễn, nhưng vẫn tặng nàng một cái túi gấm. Đối với nàng mà nói, là một cái túi vô cùng quan trọng.
Ba năm qua, hắn dạy nàng nhiều như vậy là vì cái gì? Người tu đạo, võ công cùng thuật dịch dung có tác dụng gì? Kỳ thật, ngay từ đầu hắn đã dự đoán được rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ đi. Sư phụ của nàng, thật sự đối với nàng rất tốt.
"Hiểu Vân, làm sao vậy?" Triển Chiêu thấy nàng hãy còn xuất thần, cũng không biết nàng thần du nơi nào, vội lên tiếng gọi nàng. Hiểu Vân lúc này mới phản ứng, cười lắc đầu: “Không có việc gì, vừa rồi nhớ tới chuyện của sư phụ nên xuất thần. Đúng rồi, cha ta cùng đại nhân đều khỏe chứ?"
"Đều tốt. Nhưng mà nhạc phụ đại nhân đối với nàng vẫn..."
"Cha..." Nghĩ đến Công Tôn Sách, trong lòng Hiểu Vân trăm vị tạp trần, từ phụ như vậy, lại bất hạnh như vậy, ông trời thật sự rất tàn nhẫn với ông. “Triển đại ca, ta và huynh về quân doanh gặp cha ta cùng đại nhân đi, sự tình chúng ta vừa đi vừa nói."
Lúc Hiểu Vân theo Triển Chiêu tới căn cứ hải quân, đã là hơn một canh giờ sau. Chờ cách quân doanh cũng xa, hơn nữa trước khi xuất phát, Hiểu Vân lại tốn chút thời gian hóa trang lại, bởi vì thân phận của nàng lúc này là Đường Ngọc Vân, để phòng ngừa vạn nhất, vẫn không nên mạo hiểm để người khác thấy dung mạo thật của mình.
Lúc Triển Chiêu rời quân doanh không cưỡi ngựa, vì muốn mau tới quân doanh, hai người liền cưỡi chung một con ngựa. Đến cửa doanh, Triển Chiêu xuống ngựa trước, vươn tay đỡ Hiểu Vân. Hiểu Vân cười chống tay hắn xoay người xuống ngựa.
"Triển đại nhân." Binh lính thủ doanh biết Triển Chiêu, thấy hắn liền tiếp đón, trong đó một binh sĩ bước tới đón lấy A Tảo.
Triển Chiêu mỉm cười gật đầu với bọn họ, đưa thẻ bài ra rồi dẫn theo Hiểu Vân đi vào. Vào tới bên trong quân doanh, Hiểu Vân luôn cảm thấy có chút là lạ, ánh mắt của binh lính nhìn nàng rất kỳ quái, khiến cả người nàng không được tự nhiên, không khỏi nghi hoặc: Chẳng lẽ bọn họ nhận ra nàng là nữ nhân? Không thể nào? Nàng hoá trang rất hoàn hảo mà, ngay cả Triển Chiêu cũng thiếu chút không nhận ra nàng đấy!
Lại nữa, Hiểu Vân nhìn về phía đám người kia, muốn làm rõ bọn họ đang nhìn gì, những người đó thấy nàng nhìn bọn họ, đều vội vàng quay đầu ra vẻ bận rộn. “Triển đại ca, vì sao bọn họ lại nhìn chúng ta như vậy?" Hiểu Vân hạ giọng hỏi.
Triển Chiêu mặc dù thấy kỳ quái, nhưng cũng không biết vì sao, đánh nói: "Có thể là bọn họ chưa thấy thiếu niên nào tuấn mỹ như vậy."
Hiểu Vân bĩu môi, nếu vì vậy mới là kỳ quái, nói tuấn mỹ, Triển Chiêu xếp thứ nhất chứ. Tuy nghĩ vậy nhưng cũng không nói gì thêm.
Kỳ thật, Triển Chiêu cũng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao hắn đi ra ngoài nửa ngày, sau khi trở về đám tướng sĩ lại nhìn hắn như vậy? Ánh mắt của bọn họ, là bất khả tư nghị, khiếp sợ, nghi hoặc, tò mò. Đã có chuyện gì xảy ra? Triển Chiêu nhìn bản thân, lại nhìn Hiểu Vân, trước sau vẫn không hiểu có chỗ nào không đúng, vì vậy lắc lắc đầu bỏ qua.
Hai người đi đến trước trướng của đại nhân, vẫn là Trương Long cùng Triệu Hổ canh giữ ở cửa vào, nhìn thấy hắn tới, cũng mang vẻ mặt khiếp sợ, giống như vừa chịu đả kích. Tuy bọn họ rất nhanh chóng thu liễm lại để đón tiếp hắn, nhưng Triển Chiêu vẫn tinh tường thấy được, không khỏi nhíu mày hỏi: “Trương Long Triệu Hổ, trong doanh xảy ra chuyện gì, hay có gì không ổn?"
Trương Long Triệu Hổ vội lắc đầu như trống bỏi: "Không, không có."
Lúc này, mành doanh trướng bị nhấc lên, Công Tôn Sách từ trong đi ra, Hiểu Vân vừa định gọi cha, lại nghĩ tới hiện tại mình là “Đường Ngọc Vân”, vội dừng miệng lại. Lúc này, từ sau lưng Công Tôn Sách lại chui ra một người, Hiểu Vân vừa nhìn đã biết là một cô nương nữ phẫn nam trang. Như vậy cũng không sao, dọa tới nàng là câu nói của nàng kia: “Công Tôn Tiên Sinh, ngài xem! Ta không lừa ngài, Triển hộ vệ thật sự là đoạn tụ!"