Sau vài canh giờ cẩn thận điều tra, Trương Long Triệu Hổ đã tìm được hơn mười cỗ thi thể ở trong khu rừng gần lò luyện kim, trong đó bao gồm Chỉ huy sứ Đăng Châu Trịnh Hoành, còn có hơn mười công nhân của lò luyện. Rất rõ ràng, những người này bị giết ở lò luyện kim.
Hơn mười thi thể được chuyển về châu nha, mất không ít công sức. Phòng giữ xác của châu nha đã bị số thi thể đó lấp đầy. Trịnh Hoành biết luật phạm luật, chết chưa hết tội, nhưng những công nhân ở lò luyện kim, lại là vô tội. Đối mặt với những xác người vô tội đó, Bao đại nhân bi phẫn, lập tức cách chức tri châu của Trình Nguyên, tuyên bố Đường Thực tạm thời lĩnh chức thay thế.
Một ngày bận rộn, cuối cùng cũng kết thúc sau khi màn đêm buông xuống. Đường Thực lúc này mới từ châu nha trở lại quan xá, còn đám người Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách trở lại dịch quán. Dịch quán cách châu nha hơi xa, nếu ở lại quan xá, Bao đại nhân dù là công việc hay nghỉ ngơi đều thuận tiện hơn. Đường Thực cũng từng đề nghị Bao đại nhân ở lại quan xá, nhưng bị Bao đại nhân từ chối.
Thứ nhất, đây là làm theo lễ chế của triều đinh. Đường Thực là thông phán Đăng Châu, là quan phụ mẫu địa phương, ở quan xá, sẽ dùng tiền thuế của Đăng Châu để chi tiêu, đây là đương nhiên. Nếu Bao đại nhân ở quan xá, lại không hợp lẽ. Thứ hai, nếu Bao đại nhân ở quan xá, như vậy chi phí ăn mặc ngủ nghỉ sẽ do châu nha chi trả, mà Bao đại nhân không muốn tăng thêm gánh nặng cho dân chúng Đăng Châu. Bởi vậy, Bao đại nhân trước sau kiên trì ở lại dịch quán, mỗi ngày đi sớm về muộn, ra vào châu nha không ngại phiền toái. Mà Hiểu Vân, Bạch Ngọc Đường cùng Đinh Nguyệt Hoa, sau khi Bao đại nhân vào thành, liền tới ở tại dịch quán.
Nói đến dịch quán Tống triều, đáng nói nhất là Tống triều rất chịu khó bỏ nhân lực vật lực tài lực vào việc xây dựng dịch quán. Đừng nói tới bốn dịch quán ở Biện Lương chuyên dùng để chiêu đãi đoàn sứ đến từ các nước khác bao gồm: Ban Kinh quán, Đô Đình dịch, Lai Viễn dịch cùng Hoài Viễn dịch huy hoàng tới mức nào, cho dù là dịch quán ở địa phương cũng vô cùng hoa mỹ.
Những dịch quán đó, nhìn vẻ ngoài như một tòa miếu lớn, cũng giống phủ đệ của các vị quan to, càng giống phủ đệ của những kẻ có tiền, hơn nữa, bên trong thứ gì cần đều có, còn có sẵn hạ nhân để phục vụ. Đại văn hào Tô Đông Pha nhà Tống có một bài văn xuôi tên “Nhớ Phượng Minh dịch” miêu tả thế này: “phòng của khách ở không giống nhà thường dân, mà giống như phủ quan, miếu quan, khí thế như nhà của người giàu có, người tứ phương tới đây như về nhà, vui vẻ không muốn đi.” Bởi vậy có thể thấy dịch quán thời ấy không khác gì khách sạn năm sao thời nay.
Tuy rằng dịch quán Đăng Châu không bằng Phương Minh dịch mà Tô Đông Pha từng ở, nhưng cũng là một tòa nhà không tệ. Hạ nhân trong dịch quán ước chừng mười hai, mười ba người. Những người này làm nhiệm vụ ở các ty phục vụ, đem đám người Bao đại nhân, từ trên xuống dưới hơn bốn mươi người chăm sóc thỏa đáng.
Sau khi lên đèn, hạ nhân trong dịch quán đem quần áo đã chuẩn bị sẵn sàng mang tới phòng các khách nhân. Hiểu Vân vừa kiểm tra xong quần áo của Triển Chiêu, chuẩn bị cất vào tủ, đúng lúc có người đẩy cửa đi vào. Hiểu Vân nhìn lại, chính là Triển Chiêu.
"Ấy, Triển đại ca, huynh sao đã trở lại rồi?” Triển Chiêu xuất hiện, làm Hiểu Vân cực kỳ kinh ngạc. Từ sau khi bọn họ tới dịch quán ở, vẫn để lại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thay nhau ở lại quan xá buổi đêm, để bảo vệ an toàn cho Đường Thực. Nàng nhớ rõ, hôm qua là Bạch Ngọc Đường đi, hôm nay hẳn là tới phiên Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, cười cười, ngồi xuống bên cạnh bàn nói: “Ta trở về không tốt sao?"
Hiểu Vân oán trách nhìn hắn một cái, tiến lên rót cho hắn một ly nước: “Ta không biết huynh về, không chuẩn bị trà nóng, uống tạm nước nguội trước đã, lát nữa ta sẽ pha trà nóng cho huynh."
Triển Chiêu tiếp nhận chén nước, uống một hơi cạn sạch, rồi lại mang vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, Hiểu Vân vội rót thêm một chén nữa. Triển Chiêu uống hết hai chén nước, mới buông chén xuống. “Ngũ đệ kiên trì muốn thay ta, nói chúng ta vất vả mới gặp lại, muốn ta ở bên nàng nhiều hơn."
Kỳ thật, nguyên văn lúc ấy Bạch Ngọc Đường nói là thế này: “Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn, các ngươi xa nhau ba năm, giống như kiếp sau gặp lại, chắc chắn phải nắm chắc thời cơ mà triền miên. Sao ngươi có thể vắng vẻ nàng, để nàng một mình trong phòng chứ. Huynh đệ ta nếu không giúp ngươi, chẳng phải rất không có nghĩa khí sao?” nghĩ đến vẻ mặt Bạch Ngọc Đường lúc nói những lời này, Triển Chiêu vẫn cảm thấy trên mặt có chút nóng. Bạch Ngọc Đường này nói chuyện không kiêng dè, cũng không biết lúc ấy có phải cố ý trêu chọc hắn không.
Hiểu Vân nghe vậy, đầu tiên là vui vẻ, nghĩ Bạch Ngọc Đường thật biết săn sóc. Nhưng quay đầu lại, lại thấy không đúng. “Ngũ ca hắn không trở về dịch quán? Vậy thì nguy rồi."
"Đúng vậy, có gì không ổn sao?" Triển Chiêu thấy Hiểu Vân như thế, không khỏi có chút kỳ lạ, sao lại không tốt?
"Nguyệt Hoa vẫn đang chờ Ngũ ca về đó.” Hiểu Vân nhíu mày. Cô gái nhỏ này, chỉ sợ chờ một hồi vô ích rồi.
"Đinh tiểu thư, nàng làm sao vậy?" Triển Chiêu cũng không phải tò mò chuyện Đinh Nguyệt Hoa, chỉ là thấy dáng vẻ lo lắng của Hiểu Vân nên hỏi.
Hiểu Vân liền đem chuyện hôm nay mình khuyên giải Đinh Nguyệt Hoa nói ra, cuối cùng, không nhịn được thở than: “Nguyệt Hoa cũng vất vả, lại mất công chẳng được gì. Triển đại ca, huynh nói Ngũ ca có phải là trốn tránh Nguyệt Hoa, cho nên mới..." Nói thật, nàng thực ra không muốn nói như vậy.
Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ, cười lắc đầu nói: "Nàng không nên nghĩ nhiều, hơn nữa, công việc có thể hỗ trợ, nhưng chuyện tình yêu nam nữ, người ngoài dù có quan tâm, nhưng nếu đương sự vô tâm, chúng ta cũng không thể giúp được."
Đạo lý này, Hiểu Vân tất nhiên là hiểu được, nhưng mà nàng... Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu, hay là thôi đi, liền gật đầu, nói: "Ta gọi người chuẩn bị nước ấm cho huynh tắm rửa, thuận tiện thăm Nguyệt Hoa. Ngũ ca không về, ta phải nói với nàng một câu, không thể để nàng cứ chờ mãi được."
"Được." Triển Chiêu cười đồng ý, Hiểu Vân lúc này mới mang theo ấm trà ra cửa.
Nấu xong một nồi nước lớn trong phòng bếp. Hiểu Vân gọi quản sự, bảo hắn mang tới phòng Triển Chiêu. Sau đó tới nhà ăn, không thấy Đinh Nguyệt Hoa, lại tới phòng Đinh Nguyệt Hoa, vẫn không thấy người, cuối cùng tìm được nàng ở phòng Bạch Ngọc Đường. Một người, ngồi trước bàn, nhìn chằm chằm vào bát canh lớn, ngẩn người. Hiểu Vân thấy vậy, trong lòng đau xót, còn cả áy náy. Nhưng mà, nàng không muốn để lộ khổ sở của mình.
"Nguyệt Hoa!"
"Hiểu Vân, sao ngươi lại tới đây?" Đinh Nguyệt Hoa nhìn thấy Hiểu Vân, có chút kinh ngạc.
"Ta đến nói với ngươi một tiếng, Ngũ Ca thay Triển đại ca tới chỗ Đường Thực, tối nay không về đâu."
Hiểu Vân nói vừa xong, Đinh Nguyệt Hoa liền ngây ngẩn cả người, sắc mặt xoát một cái thay đổi. Hiểu Vân biết trong lòng nàng đoán cái gì, vội nói tiếp: “Nguyệt Hoa, ngươi đừng nghĩ nhiều, Ngũ ca là vì ta và Triển đại ca… Ngươi cũng biết, ta cùng Triển đại ca nhiều năm không gặp, hôm nay mới gặp lại, cho nên Ngũ ca mới…” Hiểu Vân có chút ấp úng, không phải vì thẹn thùng hay vì cái gì, mà là vì trong đầu có chút khó chịu. Vì sao, rõ ràng là nói thật, vì sao trong lòng nàng lại khó chịu như vậy, giống như đang lừa gạt người khác vậy?
Đinh Nguyệt Hoa nghe vậy, nhanh chóng vui vẻ trở lại: “Thì ra là thế! Tiểu Ngũ ca thật sự là người tri kỷ, có điều, cũng không thể phí phạm bát canh ta mất công nấu, ta mang qua cho hắn. Hiểu Vân, cảm ơn ngươi đã báo cho ta biết, ta đi ra ngoài."
Không đợi Hiểu Vân phản ứng lại, Đinh Nguyệt Hoa đã bưng canh ra cửa. Hiểu Vân muốn gọi nàng lại, nhưng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể gửi theo một câu: “Đi đường cẩn thận."
Trên đường trở về phòng, Hiểu Vân có chút không yên lòng. Đến lúc đẩy cửa phòng, nghe tiếng nước, mới hồi phục tinh thần. Trong phòng tràn ngập hơi nước, có tiếng nước truyền đến. Hiểu Vân đột nhiên có chút không được tự nhiên. Tuy rằng hai người đã có vợ chồng chi thực, nhưng nghĩ đến mình đứng ở đây, Triển Chiêu ngay ở bên kia bình phong tắm rửa, Hiểu Vân liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, đứng ngồi không yên. Đang nghĩ có nên ra ngoài chờ một chút lát nữa trở về, Triển Chiêu đã lên tiếng: "Hiểu Vân sao?"
Hiểu Vân cả kinh, vội đáp: “Đúng!”
"Giúp ta lấy quần áo đi." Thì ra Triển Chiêu quên lấy quần áo để thay.
"A! Được.” Hiểu Vân lấy quần áo vừa cất vào tủ hồi nãy ra, sau đó từng món từng món vắt lên bình phong. “Ta để ở đây.” Sau đó, lại lấy quần áo hắn thay ra, vỗ vỗ tro bụi, gấp gọn lại, xếp sang một bên. Vừa làm xong, Triển Chiêu từ đằng sau bình phòng đi ra. Thấy Hiểu Vân tỉ mỉ gấp quần áo của hắn, liền cười nói: “Nàng cứ làm đơn giản thôi, ngày mai sẽ có người tới mang đi giặt."
Hiểu Vân quay đầu, thấy Triển Chiêu đang thắt đai lưng, tóc dài còn sũng nước, vì thể ra hiệu cho hắn ngồi xuống, sau đó dùng khăn vải, đứng sau lưng giúp hắn lau tóc. Tay của Hiểu Vân, cách khăn vải, vừa lau tóc Triển Chiêu, vừa chậm rãi mát xa da đầu hắn. Mềm mại mà có lực, dùng sức vừa đủ, tác động lên đầu hắn, thoải mái khiến hắn muốn thở dài, ngay cả cảm giác mệt nhọc cũng từng chút từng chút biến mất.
Hiểu Vân thấy Triển Chiêu nhắm mắt, để mình tùy ý xoa bóp, bộ dáng buồn ngủ, trong lòng biết hắn bị mình nhấn mà thoải mái, vì thế sau khi lau tóc xong, lại đưa tay chuyển xuống vai hắn, nhấn xuống vài cái. Mãi tới lúc thân thể Triển Chiêu hoàn toàn thả lỏng, mới thả tay xuống. Hiểu Vân có chút đau tay, ngồi xuống trước mặt Triển Chiêu cười hỏi: “Thoải mái không?"
Triển Chiêu mở to mắt nhìn nàng, vẻ mặt an lành, cười nói: “Thoải mái, nhưng mà ta không biết, Hiểu Vân còn có tay nghề này. Đây là Lăng Ba tiên sinh dậy sao?"
Hiểu Vân phù một tiếng bật cười, sư phụ sao có thể dạy nàng món này: “Không phải! Đây là ta ở thế giới tương lai học được."
"Thế giới tương lai, có người chuyên môn truyền dạy tài nghệ xoa bóp này sao?” Đây là lần đầu Hiểu Vân nhắc tới thế giới của nàng với Triển Chiêu, Triển Chiêu vô cùng tò mò.
"Ừ." Hiểu Vân gật đầu, "Có, ở thế giới của ta, dạy thứ gì cũng có. Có điều, ta không phải đặc biệt học riêng nghề này, ta học trong lúc được người ta xoa bóp lúc đi làm tóc ở tiệm làm đầu, đây là vô sự tự thông.” Nói tới đây, Hiểu Vân có chút đắc ý. Bởi vì nàng đối với kỹ thuật mát xa của mình rất hài lòng.
"Tiệm làm đầu?" Triển Chiêu đối với danh từ mình không biết này cảm thấy hứng thú: “Tiệm làm đầu là cái gì vậy?"
"Tiệm làm đầu, ý nghĩa như tên chính là làm đẹp cho tóc. Ở đó có rất nhiều người, giúp huynh gội đầu, sửa sang tóc tai, khiến tóc của huynh trở nên vô cùng đẹp đẽ.” Vì không để Triển Chiêu hỏi thêm nhiều vấn đề, Hiểu Vân không sử dụng từ “kiểu tóc”.
"Ở tương lai, sẽ có người giúp mình gội đầu sao? Còn cắt tóc nữa?” Dĩ nhiên, Triển Chiêu đối với vấn đề này vô cùng nghi hoặc.
"Đúng vậy. Lúc đó không giống hiện tại, dù nam hay nữ cũng để tóc dài. Mọi người lúc đó, nam nhân đa số để tóc ngắn, rất ít nam nhân để tóc dài, mà nữ nhân thì cả tóc ngắn tóc dài đều có. Hơn nữa, vì để tóc đẹp hơn, có cửa hàng đặc biệt chuyên cắt tóc giúp chúng ta."
"Vậy… nàng trước kia để tóc ngắn hay tóc dài?” Triển Chiêu vén vài sợi tóc dài tản mác trên vai Hiểu Vân, quấn ở đầu ngón tay, nhìn nàng, tựa hồ suy nhĩ nếu Hiểu Vân để tóc ngắn sẽ có bộ dáng gì.
"Là tóc dài, có điều không dài như thế này, chỉ đến đây thôi. Bởi vì ta một tháng sẽ đi cắt tóc một lần.” Hiểu Vân chỉ chỉ vào tóc mình, so vị trí.
"Ồ." Triển Chiêu cái hiểu cái không gật đầu, "Vậy “tiệm làm đầu” cũng xoa bóp cho khách hàng à?"
"Ừ, trên cơ bản là vậy, tiệm làm tóc có người chuyên phụ trách gội đầu và xoa bóp cho khách, có người chuyên phụ trách cắt tóc. Người cắt tóc trên cơ bản đều là nam tử, còn gội đầu và xoa bóp có cả nam cả nữ, nhưng mà kỹ thuật xoa bóp của nam nhân so với nữ nhân tốt hơn, vì sức lực của họ mạnh hơn. Đúng rồi, ở đó, nữ nhân và nam nhân giống nhau, đều phải ra ngoài làm việc kiếm tiền.” Nói tới đây, Hiểu Vân còn đặc biệt giải thích vấn đề này.
Có điều, điều Triển Chiêu chú ý không phải ở chỗ này. Hắn nghiêng đầu nhìn Hiểu Vân, do dự một lát, giống như rối rắm vấn đề nào đó, một lát sau mới nói ra một câu: “Cho nên, lúc nàng đi “tiệm làm đầu”, để cho người khác, có thể là nam nhân, gội đầu xoa bóp cắt tóc cho mình?"
"Đúng vậy." Hiểu Vân theo phản xạ định gật đầu, nhưng nhìn thấy biểu tình cổ quái của Triển Chiêu, đột nhiên ý thức được, những thứ này đối với hắn rất khó để tiếp nhận. Vội giải thích: “Chuyện đó, ta biết huynh nghe tới chuyện này không thể tưởng tượng được, quả thật là bất khả tư nghị. Nhưng mà, đó là thế giới một ngàn năm sau, so với hiện tại hoàn toàn khác nhau. Một ngàn năm phát triển, cũng đủ thay đổi rất nhiều thứ, trở nên hoàn toàn khác biệt. Người thời nay không thể tưởng tượng được thế giới sau này, giống như chúng ta không thể tưởng tượng được thế giới một ngàn năm trước như thế nào."
Hiểu Vân không ngừng giải thích, nhưng trên thực tế, Triển Chiêu không phải rối rắm việc này, khiến hắn canh cánh trong lòng, là chuyện có nam nhân gội đầu xoa bóp cắt tóc cho Hiểu Vân. Người kia, vậy mà… Nghĩ đến có nam nhân khác từng tiếp xúc với Hiểu Vân, đụng tới tóc cùng thân thể nàng, trong đầu Triển Chiêu đúng là khó chịu. Cho dù hắn biết có lẽ chuyện này ở thời đại ấy là bình thường, hơn nữa đó là một “Hiểu Vân” khác, nhưng mà...
"Triển đại ca, huynh, làm sao vậy..." Hiểu Vân thấy Triển Chiêu nhíu mi, không biết hắn nghĩ gì, có chút lo lắng.
Triển Chiêu thấy vẻ mặt lo lắng của Hiểu Vân nhìn mình, muốn nói không có việc gì, nhưng trong đầu lại hiện ra một thứ cảm xúc chua chát, làm thế nào cũng không áp chế được, thậm chí hương vị ngày càng chát hơn. Cuối cùng, hắn dứt khoát không áp chế nữa, thản nhiên thừa nhận: được rồi, ta ghen tị!
"Hiểu Vân."
"Hả? Làm sao vậy?" Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu, thật cẩn thận hỏi, vẻ mặt của hắn có chút nghiêm túc.
"Về sau nếu nàng lười gội đầu, ta gội giúp nàng. Nếu nàng mệt mỏi, ta cũng có thể xoa bóp cho nàng."
Triển Chiêu nói rất chân thành, khiến Hiểu Vân ngây ngẩn cả người, ngơ ngác ngẩng đầu, vẫn như trước không hiểu, hắn có chuyện gì vậy, mãi tới lúc nghe được Triển Chiêu thấp giọng nói một câu “Nàng là thê tử của ta, không thể để cho người khác đụng chạm", nàng mới hiểu được, thì ra hắn đây là đụng đổ một bình dấm chua!
"Triển đại ca, huynh..." Hiểu Vân nhìn Triển Chiêu, vẻ mặt đầy ý cười. Không nghĩ tới, Triển Chiêu lại vì vậy mà ghen!
Đột nhiên, Hiểu Vân bị Triển Chiêu kéo qua, hai tay khóa chặt trên thắt lưng nàng, nàng còn chưa kịp phản ứng, một giây sau, môi đã bị chặn lại. Triển Chiêu dùng sức hôn nàng, ngậm lấy môi nàng cắn lại gặm, giống như đang dùng động tác để nói: ta chính là ghen tị!
Đôi môi bị hôn có chút run lên, nhưng Hiểu Vân lại nhịn không được nhếch miệng cười. Triển Chiêu thừa cơ cạy mở răng nàng, tham nhập vào trong miệng nàng cùng dây dưa, bàn tay đang đặt trên hông nàng, cũng bắt đầu chuyển động lên xuống.
Hiểu Vân bị nụ hôn có chút bá đạo cùng hai tay như mang lửa của hắn làm cho hỗn loạn, toàn thân mềm nhũn không tìm ra chút khí lực nào, chỉ có thể bám lên người hắn, tùy ý hắn công thành lược đất. Không biết từ lúc nào, thắt lưng của nàng đã bị mở ra, Hiểu Vân chỉ cảm thấy trên hông buông lỏng, quần áo nở rộ như một đóa hoa, nhẹ nhàng gẩy một cái, đóa hoa kia nở rộ một hồi, lộ ra nhụy hoa mềm mại.
Quần áo ở cổ đại, mặc vào tuy phiền toái, nhưng thoát ra lại rất tiện, thắt lưng vừa cởi là có thể tản hết ra. Không giống quần áo ở hiện đại, trên cơ bản đều là đồ chui đầu, cởi ra không hề có chút mỹ cảm nào. Về điểm này, Hiểu Vân vẫn thích cổ trang hơn. Loại quần áo thoạt nhìn bảo thủ, nhưng lúc cởi ra, lại có cảm giác ái muội mông lung. Một tầng một tầng mặc vào, lại chỉ dựa vào một cái thắt lưng. Nếu mất đi thắt lưng này, rất dễ dàng một tầng lại một tầng tản ra. Loại mỹ cảm này, trang phục hiện đại không thể sánh bằng.
Bất mãn Hiểu Vân thất thần, Triển Chiêu liền cắn xuống vành tai nàng. Hiểu Vân cả kinh thét lên kinh hãi, mở to mắt, liền thấy hai tròng mắt mang lửa của Triển Chiêu nhìn mình, "Suy nghĩ cái gì?"
"Không có, ta là thê tử của huynh, ngoại trừ nhớ huynh, còn có thể nghĩ gì nữa?” Hiểu Vân cười đáp. Triển Chiêu như vậy, trước kia nàng chưa thấy qua. Bộ dáng của hắn khi ghen thật sự rất đáng yêu.
Triển Chiêu không hờn giận, tay sờ bên hông nàng, muốn cảnh cáo một chút. Ai ngờ sờ một cái, khiến Hiểu Vân ưm một tiếng, lập tức toàn thân run lên. Một tiếng ưm đó, khiến Hiểu Vân nháy mắt đỏ mặt. Thanh âm này thật sự tu nhân, quả thật giống như muốn quyến rũ người ta.
Phản ứng của Hiểu Vân làm cho Triển Chiêu nhớ tới một màn ba năm trước. Hắn nhớ rõ, eo của nàng rất sợ ngứa, thì ra, là vì eo của nàng rất mẫn cảm. Triển Chiêu hai tròng mắt sáng lên, giống như phát hiện tài bảo, hiện lên một tia đắc ý. Sau đó, kéo một cái ôm lấy Hiểu Vân, đặt nàng xuống giường, sau đó ngón tay vung lên, ánh nến trong phòng tắt lịm.