Trên sơn đạo có một dã điếm. Một gian lều bằng vải bố, mấy gian phòng lợp bằng cỏ tranh. Thoáng nhìn có thể thấy hết từ đầu này sang đầu kia, vô cùng đơn sơ. Khách điếm này là khách điếm duy nhất trên núi, nằm ngay bên trái sơn đạo. Sơn đạo kéo dài từ hướng tây sang hướng đông, là con đường phải đi qua nếu muốn vào Lăng Châu. Mà ở đây phía trước không có thôn, phía sau không có khách điếm, là nơi có thể nghỉ ngơi ăn uống duy nhất trong vòng mấy dặm. Bởi vậy, mặc dù khách điếm này thoạt nhìn không hợp mắt, nhưng việc buôn bán không tệ.
Mùa xuân ở Lăng Châu, trời mưa không nhiều, nhưng cũng ít có ngày quang đãng. Lăng Châu vào tháng ba, trời thường xuyên đầy mây, nhưng hôm nay lại hiếm hoi có một ngày nắng. Cả một ngày trời trong vắt quang đãng, vạn dặm không mây. Lúc này đúng vào giữa trưa, mặt trời treo ở nơi cao nhất, bầu trời không mây, ánh mặt trời không bị ngăn trở chiếu thẳng xuống mặt đất, chiếu vào người đi đường, đem lại chút cảm giác nóng nực, giống như vào giữa mùa hạ ở Giang Nam.
Trong dã điếm nho nhỏ gần như không còn chỗ ngồi. Người bán hàng rong đi khắp nơi khắp chốn, đại thương nhân buôn bán vải vóc, kiếm khách giang hồ trẻ tuổi, tiêu sư nhận tiền chuyển hàng giúp người khác, còn có cả thư sinh nghèo túng. Vừa nhìn thấy những thứ bọn họ mang trên người, đã có thể đại khái đoán được bọn họ làm nghề gì. Nhưng mà trong số đó có một đôi người, lại khiến người ta không xác định được bọn họ làm gì.
Hai người kia, một nam một nữ, cưỡi ngựa từ phía đông tới. Vào tới dã điếm, chỉ gọi một ấm trà, vài cái bánh bao, rồi thản nhiên ngồi uống trà, ăn bánh, hoàn toàn không để ý ánh mắt tò mò của những người khác trong điếm.
Lúc hai người này bước vào, đã khiến mọi người chú ý, bởi vì hai người họ, thật sự rất khó khiến người ta không chú ý.
Nàng kia, dáng người yểu điệu, da trắng như ngọc. Tóc đen dài thả ở sau đầu, chỉ dùng một cây trâm ngọc bích để cài; khuôn mặt băng thanh ngọc khiết, ngũ quan xinh xắn; một thân áo váy màu xanh, mặc trên người nàng lại càng ôn nhu động lòng người. Lại nhìn nam tử kia, một thân áo xanh, dáng người cao ngất, chỉ là chòm râu quai nón trên mặt, khiến người ta nhìn thấy không thoải mái lắm.
Hai người đứng ở một chỗ, cũng vô cùng thích hợp. Một âm một dương, một nhu một cương, một người như Hằng Nga trên cung trăng, một người như Ngô Cương đốn củi dưới cây quế.
Trong dã điếm không ai không nhàm chán, bắt đầu đoán xem bọn họ là ai. Trên lưng ngựa treo không ít hành lý, hai túi lớn, một cái hộp gỗ dài ba thước, thoạt nhìn giống như đàn. Lại nhìn quần áo trên người bọn họ, tuy rằng màu sắc hoa văn đơn giản, nhưng đường thêu đường may đều rất tinh xảo, có lẽ cũng là người giàu có. Ngẫu nhiên nghe tiếng bọn họ nói chuyện với nhau, giọng điệu tinh tế mềm mỏng, không phải người địa phương, giống như từ phía đông tới.
Từ phía đông tới? Nơi xa như vậy, bọn họ tới đây làm gì?
"Nhị vị là từ Giang Nam đến à?" Có những người bàn tán xong thì thôi, nhưng có những người tò mò, không hỏi sẽ nghẹn trong đầu. Huống chi ngồi cùng một bàn, lúc nghỉ chân uống trà tâm sự, cũng là chuyện thường tình. Cũng như lúc này, thư sinh ngồi đối diện với nàng bắt đầu hỏi.
"Đúng, chúng tôi từ Thường Châu tới.” Nam tử kia đáp lời, tuy rằng không nhìn rõ mặt hắn, nhưng từ trên khuôn mặt vẫn có thể nhìn ra ý cười.
Thường châu, xa như vậy sao! Dã điếm trống trải, tất cả đều có thể nghe tiếng bọn họ nói chuyện. Ai nấy liên tục than thở trong lòng. Thư sinh kia tất nhiên cũng ngạc nhiên. “Thường Châu? Thường Châu cách nơi này xa như vậy, hai vị vì sao ngàn dặm xa xôi tới đây?"
Lần này, nàng kia nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Từ Lăng Châu tới kinh thành cũng xa như từ Thường Châu tới Lăng Châu, công tử chẳng phải cũng đã đi một chuyến sao?"
Thư sinh kia sửng sốt, xấu hổ cười cười. Đúng vậy, hắn lúc đó chẳng phải cũng ngàn dặm xa xôi tới kinh thành, có điều lúc đi thỏa thuê mãn nguyện, lúc về là chán nản thất vọng. Lần này đi thi không trúng, chỉ có thể trở về kế thừa trường học của phụ thân. Có điều… “Tiểu thư làm sao biết tiểu sinh từ kinh thành về?"
Nàng kia chỉ chỉ vào bao bố hắn để trên bàn nói: “Cái túi đó đặc biệt của riêng cửa hàng sách Vũ Mặc nổi tiếng nhất Kinh Thành.”
Thư sinh lúc này mới nghĩ ra, cười nói: “Thì ra là thế, tiểu thư thật đúng là quan sát tỉ mỉ."
Nàng kia cười cười, không trả lời. Thư sinh kia lại nói: “Tiểu thư cũng từng tới kinh thành sao?"
Nàng kia khẽ nhấp một ngụm nước trà rồi trả lời: “Từng ở kinh thành một thời gian."
Thư sinh nghe vậy có chút kinh ngạc. Một nữ nhân, từng ở kinh thành, lại đi từ Thường Châu tới Lăng Châu, xem ra đã đi không ít đường. Ở Tống triều này, rất hiếm gặp. “Không biết tiểu thư lần này tới Lăng Châu là vì..."
Lúc này, nam tử ở bên cạnh đã bị bỏ qua hồi lâu mở miệng trả lời: “Nội tử thích đi loanh quanh, đến Lăng Châu cũng là nhất thời nổi hứng thôi."
Thư sinh sửng sốt, trên mặt một trận xanh một trận trắng. Hắn không biết hai người này vốn là vợ chồng, vị phu nhân này nhìn qua tuổi còn rất trẻ, hoàn toàn khác với những phụ nhân khác, hắn còn cho là nàng vẫn là một cô nương, luôn mồm gọi “tiểu thư, tiểu thư”, thật sự là thất lễ. Thư sinh vội đứng dậy thở dài: “Thì ra là phu nhân, tiểu sinh vừa rồi có nhiều thất lễ, xin thứ lỗi."
Nàng kia cười cười, khoát tay tỏ ra không sao, mời thư sinh ngồi xuống. Ba người yên lặng ăn uống. Bên này yên tĩnh, bên kia liền có người nói chuyện.
"Nghe nói chưa? Mấy người lên Thực nhân sơn* lại gặp chuyện không may rồi." Người nói chuyện là một người bán hàng rong.
* Thực nhân sơn: núi ăn người.
"Lại gặp chuyện không may sao?!" Đáp lời là ông chủ dã điếm. Những người khác đều không nói gì, đợi người bán hàng rong nói tiếp.
"Đúng vậy. Nghe nói, người trong nha môn mang theo một nhóm tiểu tử trai tráng vào núi, kết quả đi không trở về. Lần này, đi mất hai mươi người đấy!"
"Tất cả đều không trở về?" Ông chủ dã điếm rót thêm nước trà cho người bán hàng rong rồi hỏi.
"Đúng vậy, đã qua ba ngày, chưa có ai trở về."
"Nha môn không phái người đi tìm sao?"
"Dừng." Người bán hàng rong hừ một tiếng nói: “Nếu nha môn có thể đi, cũng không chiêu mộ thanh niên tráng hán lên núi. Người trong nha môn toàn lũ sợ chết, sự tình phát sinh đã hai năm mà vẫn vậy, một chút tiến triển cũng không có. Nha môn có thể gánh vác chuyện gì chứ, dùng cái P." Cuối cùng, người bán hàng rong nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.
"Ai..." Nghe xong, thư sinh kia thở dài bất đắc dĩ. Uống nốt trà trong chén, rồi đứng dậy cáo từ. Vừa lúc muốn trả tiền, lại bị vị phu nhân trẻ tuổi ngồi còn bàn ngăn cản: “Chúng ta cũng coi như có duyên, tiền trà của tiểu ca tính cho chúng ta đi."
Thư sinh có chút ngượng ngùng, từ chối không được đành phải nhận: “Vậy đa tạ phu nhân. Tiểu sinh tên là Mạnh Lương, nhà ở ngõ Miêu Nhãn Nhi, trường tư thục Mạnh gia chính là hàn xá. Nhị vị đến Lăng Châu, xin mời đến hàn xá làm khách, để tiểu sinh mời một chén trà."
"Đến lúc đó nhất định quấy rầy."
Ba người hàn huyên một phen, sau đó thư sinh vác đồ lên vai lên đường. Hai người ngồi thêm chốc lát, cũng không có ai nói chuyện Thực nhân sơn nữa. Lại thêm một lát, người dừng chân uống trà đều lục tục lên đường, hai người lúc này mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Lão bá, tính tiền."
"Ôi chao, đến đây. Khách quan, tổng cộng hai mươi văn tiền."
Nam tử đem một đồng tiền thả vào tay ông chủ nói: “Ở đây có ba mươi văn, lão bá nhận lấy đi."
"Khách quan, thế này..." Ông chủ cửa hàng có chút do dự, vô duyên vô cớ nhận nhiều hơn mười văn tiền, ông ta cảm thấy đuối lý.
"Còn lại mười văn tiền, xem như mua một tin tức từ chỗ lão bá."
Nghe hắn nói như vậy, ông chủ dã điếm lập tức hiểu ra. Nơi này đủ loại người lui tới, tất nhiên cũng có người tới tìm hiểu tin tức, mà ông ta tập mãi cũng thành quen. Vì thế cất tiền đi rồi cười hỏi: "Khách quan muốn biết cái gì?"
"Chuyện Thực nhân sơn là chuyện gì?"
Ông chủ cửa hàng nhìn quanh một vòng, thấy chung quanh không có người, mới thấp giọng nói với bọn họ: “Thực nhân sơn vốn không phải tên Thực nhân sơn, mà là “Thạch nhân sơn”, từ hai năm trước sau khi xảy ra chuyện, mọi người mới đem nơi đó gọi là “Thực nhân sơn”."
"Hai năm trước ở đó xảy ra chuyện gì?"
"Hai năm trước, không hiểu sao người lên núi đốn củi săn thú đều vô cớ mất tích."
"Mất tích?"
"Chính là có đi không có về. Người nhà thấy họ đi một hai ngày không về, liền lên núi tìm, nhưng người đi tìm cũng không trở về. Vì thế có người báo quan, nha môn phái người đi tìm, nhưng cũng một đi không về. Sau đó lại phái người đi, kết quả vẫn giống nhau, kể từ đó, không có ai dám lên núi nữa. Mọi người ở gần đó hoài nghi, trên núi kia có yêu quái ăn thịt người, đã ăn sạch những người lên núi, ngay cả xương cốt cũng không để lại."
"Yêu quái?"
"Khách quan không tin? Kỳ thật ban đầu ta cũng không tin, nhưng không ai có thể giải thích thật sự đã xảy ra chuyện gì. Ngoại trừ nguyên nhân này, thật sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác."
"Vậy sau đó thì sao? Quan phủ buông tay mặc kệ?"
"Cũng không phải mặc kệ, sau đó thỉnh thoảng nha môn lại tụ tập một vài thanh niên gan dạ khỏe mạnh lên núi điều tra, có điều luôn là có đi không có về. Còn không phải sao, vừa rồi có người lên núi, không một ai quay lại.” Dứt lời, ông chủ dã điếm nhịn không được thở dài: “Đều là tiểu tử còn trẻ tuổi, cứ như vậy biến mất. Để lại người già cùng vợ con thơ dại biết làm sao bây giờ."
"Yêu quái ăn người? Trên thế gian có chuyện này sao?” Vị phu nhân trẻ tuổi nâng cằm, vẻ mặt hoài nghi.
"Thà tin rằng có không thể tin là không, chuyện thế gian ai có thể nói rõ ràng. Có điều ta khuyên hai vị, chớ có để ý chuyện này, ngay cả quan phủ cũng thúc thủ vô sách, chúng ta chỉ là dân thường có thể làm gì chứ."
"Lão bá yên tâm, thiên hạ to lớn chuyện kỳ lạ gì cũng có, nhưng chung quy đều có nhân quả, ta tin tưởng sẽ có một ngày, chân tướng chuyện này sẽ rõ ràng.” Nam tử kia cười nói, “Đa tạ lão bá, chúng ta đi đây."
"Nhị vị khách quan đi bình an."
Nhìn hai người cưỡi ngựa đi xa, ông chủ mới thu dọn bát đĩa trên bàn đem đi rửa.
"Ai, một cô nương xinh đẹp như vậy, nếu như bị ăn, rất đáng tiếc."
Đôi vợ chồng kia là ai? Tất nhiên là nhân vật chính của chúng ta Đinh Hiểu Vân và Triển Chiêu.
Đêm đó Tương Bình đội mưa tới thăm, chính là mang đến tin tức từ Khai Phong phủ. Công Tôn Sách dùng bồ câu đưa thư tới Hãm Không Đảo, lại từ Hãm Không Đảo chuyển tới tay Triển Chiêu, mất gần ba ngày, nhưng đây cũng là tốc độ nhanh nhất. Nếu thông qua đường chuyển thư bình thường, cho dù chạy suốt tám trăm dặm, cũng phải mất ít nhất năm ngày.
Công Tôn Sách trong thư viết: “Lăng Châu có biến, mời Triển Chiêu tới đó trước âm thầm điều tra. Bao đại nhân cùng nhân mã sẽ tới sau. Cũng cẩn thận dặn dò, việc này can hệ trọng đại, trước khi Bao đại nhân tới điều tra chân tướng sự thật, tuyệt đối không để bại lộ thân phận, càng không thể hành động thiếu suy nghĩ, để tránh gây thêm phân tranh.
Triển Chiêu sau khi nhận được tin, sáng sớm hôm sau liền chuẩn bị lên đường. Tưởng Bình vốn định cùng hắn đi để trợ giúp một tay. Nhưng Triển Chiêu lo lắng tới Lăng Châu cát hung khó dò, huống chi chuyện lần này liên lụy sâu rộng, quan hệ trọng đại. Nếu không cẩn thận, sẽ bứt dây động rừng, làm không tốt còn gây ra xung đột vũ lực. Trong Ngũ thử, đã có một Bạch Ngọc Đường đi vào con đường làm quan, mất đi nhiều tự do, Triển Chiêu không muốn khiến bốn người còn lại cũng liên lụy vào chốn quan trường đục ngầu này nữa, vì thế kiên quyết từ chối.
Vốn dĩ, Triển Chiêu muốn để Hiểu Vân lại Thường Châu, một mình lên đường. Nhưng nghĩ cũng biết, biết rõ lần này ở Lăng Châu có nguy hiểm, Hiểu Vân sao có thể để Triển Chiêu một mình lâm vào hiểm cảnh? Đừng nói bọn họ trước đây còn có ước hẹn, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không xa rời nhau nữa. Cho dù không có ước hẹn này, Hiểu Vân cũng sẽ không đồng ý với Triển Chiêu.
Triển Chiêu tất nhiên cũng hiểu điều này, vì thế không kiên trì nữa, dẫn theo nàng cùng lên đường. Bởi vì hắn biết, nếu mình vụng trộm bỏ đi, nàng cũng sẽ một mình đi Lăng Châu, còn không bằng giữ người ở bên cạnh an toàn hơn.
Mà Triển Chiêu sở dĩ cải trang thêm râu quai nón, tất nhiên là kiệt tác của Hiểu Vân. Ai bảo Triển Chiêu nổi danh như vậy? Có lẽ không phải tất cả mọi người đều biết hắn, nhưng khó đảm bảo không gặp người biết mặt hắn. Hơn nữa lấy dung mạo xuất chúng cùng thanh bảo kiếm Cự Khuyết kia của hắn, chỉ cần là người có chút hiểu biết giang hồ, cũng không khó nhận ra. Bởi vậy, muốn che dấu thân phận Triển Chiêu, bọn họ chỉ có thể đem tuấn dung của hắn cùng Cự Khuyết dấu đi.
Hai người cải trang lên đường, ra roi thúc ngựa, lúc đuổi tới biên cảnh Lăng Châu, đã là chín ngày sau. Lúc nhìn thấy tấm bia đá “Cảnh giới Lăng Châu”, bọn họ mới chậm tốc độ lại. Thứ nhất là chưa thích ứng được với khí hậu Lăng Châu, cần nghỉ ngơi một chút, nên đi chậm lại; mặt khác là hy vọng trên đường vào Lăng Châu có thể nghe ngóng được điều gì đó.
Bình thường, khách điếm, quán trà, tửu lâu cùng sòng bạc là nơi người đến kẻ đi, tin tức lan truyền nhiều nhất. Mặc dù là dã điếm nơi sơn dã, chỉ cần có nhiều người qua lại, cũng vẫn là nơi tập kết tin tức các nơi. Bọn họ mới ngồi ở quán trà này một khắc, đã nghe được một chuyện rùng rợn, không thể tưởng tượng nổi. Bất kể chuyện này có liên quan gì tới chuyện bọn họ muốn điều tra hay không, hai chữ “ăn người” kia, cũng khiến bọn họ không thể không để ý. Lăng Châu, chỉ sợ là một nơi rất phiền toái.